-Đừng nói lung tung, cái này không giống, nghe nói là cấp trên. Quan lớn cấp tỉnh bộ một năm cũng chỉ được một cây. Bà tưởng có thể tùy tiện mua được trên thị trường sao, thật là, tóc dài mà kiến thức ngắn.
Lý Hồng Dương nói chuyện với vợ.
- Đàn ông các ông thật là lắm chuyện, hút thuốc mà cũng phân chia cao thấp, còn không giống nhau, đều là mùi thuốc lá hôi hám.
Liễu Huệ Chi cười mắng.
- Không giống.
Lý Hồng Dương cẩn thận gói kỹ thuốc lại, lẩm bẩm nói:
- Đáng tiếc, vừa rồi lại bóc ra mất, thật đáng tiếc.
Tối 30 tết, trong một ngôi nhà cũ kỹ của huyện Cổ Xuyên, tất cả người nhà họ Diệp đều đã trở về.
Người nhà Diệp Phàm vui vẻ hòa thuận, ăn đêm bữa tối tất niên.
- Anh, chiếc xe của anh phong cách thật, nghe nói là xe xuất khẩu.
Em trai Diệp Tử Kỳ đầy hâm mộ, kêu lên.
- Ha ha…có lẽ vậy
Diệp Phàm cười nó, quay đầu nói với đại ca Diệp Cường:
-Anh, anh thật sự không muốn đi quản lý nhà máy ở Giác Khê sao?
- Không đi, chẳng thú vị gì cả. Bằng hữu anh kêu anh tới Thâm Quyến, nói là bên đó cơ hội rất lớn, Mặc Hương có gì tốt mà ở, kiếm tiền còn khó hơn nhặt được vàng.
Diệp Cường lắc đầu.
- Được rồi, anh có thời gian thì đi thăm thú một lần, không có thời gian thì thôi. Trong tấm thẻ này có 20 vạn, anh cầm lấy đi, nếu không kiếm được tiền thì quay về làm ở nhà máy Giác Khê, dự tính bước đầu, một năm có lẽ kiếm được 70, 80 vạn lợi nhuận.
Diệp Phàm cũng bất đắc dĩ, đại ca hắn tính tình rất bướng bỉnh, không để cho anh ấy đụng đầu chảy máu có lẽ không chịu dừng lại. Nếu anh ấy đã tin tưởng bằng hữu muốn đi Thâm Quyến lăn lộn, vậy cứ để cho anh đi chơi một chuyến.
- 20 vạn, Phàm Tử, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?.
Mẫu thân Lâm Tú Chi há to miệng rất lo lắng. Có lẽ bà ấy sợ Diệp Phàm làm quan nhỏ đi tham ô gì đó. Phải biết rằng số tiền 20 vạn vào năm đó là một khoản tiền lớn, gấp 60 lần tổng tiền lương của Lâm Tú Chi. Diệp Phàm không tham ô thì lấy ở đâu khoản tiền lớn như vậy, cho nên Lâm Tú Chi rất lo lắng.
-Mẹ, số tiền này rất chính đáng, mẹ không cần lo lắng. Trước kia không phải con có một sư phụ. Ông ấy đã dạy con thuật dược thảo hàng đầu, buôn bán lời chút. Còn nữa, ở đây còn có mấy tấm thẻ, Tử Kỳ, Tử Y, cha mẹ đều có. Mỗi người 10 vạn. Mọi người cứ chi tiêu thoải mái, không sao cả, không cần tiết kiệm tiền cho con.
Diệp Phàm cười cười chia mấy tấm thẻ giống như chia phong bao lì xì, nhét vào tay mỗi người một cái. Số tiền này là Thiết Chiêm Hùng đưa cho, chính là thù lao dự chi của quốc gia đối với lần đi thực hiện nhiệm vụ ở Tam Giác Vàng, nếu đã tham gia, cũng không biết có thể còn sống trở về hay không, thù lao 50 vạn này quốc gia trả trước cho Diệp Phàm.
-Đứa nhỏ này, sau này còn phải cưới vợ, mua nhà, có cái nào không cần tiền đâu. Mặc dù nói con còn nhỏ, nhưng cũng phải chuẩn bị trước. Học phí, phí sinh hoạt năm nay của Tử Y và Tử Kỳ đều do con chi tra. Nợ nần trong nhà cũng trả hết rồi, bố mẹ có tiền lương rồi, không cần dùng đến tiền, vẫn cất cho con thôi.
Lâm Tú Chi tức giận mắng.
-Bà xã, bà dài dòng gì vậy. Phàm con kiếm được tiền, chúng ta nên vui mừng mới phải, Phí sư phụ thật là tốt, có thể truyền cho thằng Phàm thuật dược thảo thần kỳ như vậy.
Diệp Thần Tây vui vẻ.
-Cha, cho cha thêm một cây thuốc, nghe nói là loại cấp trên hút, cái này là một người bạn đưa cho con.
Diệp Phàm lại tặng quà, Diệp Cường và Diệp Tử Kỳ mò được dây lưng cá sấu cao cấp, mẫu thân cũng đưa cho túi xách và đồ trang điểm cao cấp.
-Loại thuốc cấp trên hút, có phải không? Đại ca Diệp Cường trong lúc bất chợt, con mắt như sắp lòi ra, nhìn chằm chằm khói thuốc trong tay phụ thân Diệp Thần Tây.
-Có lẽ vậy!
Diệp Phàm cười nhạt lộ vẻ có chút thần bí.
-Cha,, cha,, hắc hắc hắc hắc
Diệp Cường cười vẻ tham lam.
- Làm gì vậy, đây là thuốc thằng Phàm cho cha. Tiểu tử ngươi đừng nghĩ đến ăn chặn! Đây là loại hàng tốt của cấp trên. Cha phải đưa cho lão Trương, lão Lý một bao, Ài! Còn không đủ chia ấy chứ?
Diệp Thần Tây tức giận mắng, rầu rĩ nói.
Diệp Cường thấy vòi vĩnh chỗ đó không được thì lân la sang Diệp Phàm, gượng cười nói:
- Phàm. Em cũng cho đại ca một cây, không thì hai bao xem như đã ghiền nhé.
-Ha ha ha, phần của đại ca đương nhiên không thể thiếu, tuy nhiên em đặt trong tay bà chủ Yến của thị trấn Giác Khê rồi, lúc nào anh tới đó đi làm thì cô ấy sẽ đưa cho anh, hơn nữa chí ít phải ở trên một tháng mới có thể đưa cho anh, nếu không…
Diệp Phàm đẩy điều kiện ra nói.
-Bà chủ Yến con gái sao, ài, phiền toái, sau năm mới đành phải đi làm trước một tháng rồi nói.
Diệp Cường thoáng cái ủ rũ, Diệp Phàm cũng không có cách nào.
Ở nhà, Diệp Cường không sợ cha mẹ, sợ nhất là Nhị đệ Diệp Phàm, vì đánh không lại hắn, thường thường khi tỉ thý bản thânđều biến thành đầu heo.
-Được rồi, đưa trước cho anh hai bao nếm thử, nhiều hơn thì không có.
Diệp Phàm ném ra hai bao đặc biệt.
-Vẫn là Phàm tử tốt, em trai đáng yêu của anh.
Diệp Cường lại vui vẻ trở lại.
- Anh, lúc em không ở nhà, anh phải chăm sóc cha mẹ, hai em. Anh là anh cả, gia đình này phải dựa vào anh, đừng cả ngày giao du với đám người lêu lổng, thành thục một chút đi. Về tư cách pháp nhân của nhà máy giấy thị trấn Giác Khê, em đã làm tên của mọi người. Ai cũng có cổ phần, nếu kiếm tiền thì cất đi gửi tiết kiệm cho Tử Y, Tử Kỳ là được.
Giọng nói của Diệp Phàm thoáng đượm buồn.
-Phàm tử, em nói gì vậy, nhà máy là của em. Đại ca chỉ giúp ngươi em trông coi kiếm lời thôi.
Em đưa cho anh chút phong bao là được rồi. Anh biết bọn em làm quan không thể làm thương nhân, ảnh hưởng không tốt, tuy nhiên có vị quan nào sau lưng không làm chút gì đó. Anh cứ lấy Cục trưởng cục Công an huyện chúng ta ra mà nói, nghe nói trong ở mấy mảnh đất đều có cổ phần danh nghĩa, kinh phí hoạt động một năm trong Văn phòng người ta có mười mấy vạn, vô cùng khí phái.
Diệp Cường rất hào sảng.
-Tiểu tử này con nói gì vậy, có phải muốn kêu Phạm tử đi phạm pháp có phải không, còn lấy cổ phần danh nghĩa gì đó. Khéo cho con cũng nghĩ ra được. Không được, Phàm tử nhất định phải làm quan thanh liêm, tranh thủ làm đại quan, vì nhân dân mà làm chút chuyện có ích! Đừng nghe mấy lời xằng bậy của Diệp Cường.
Diệp Thần Tây lớn tiếng mắng, không giống như đang nói đùa.
-Đúng vậy nhị ca, anh cho cho chúng em nhiều rồi, chúng ta không cần nữa, số tiền kia anh giữ lại cho muội muội Diệp Tử Y" Đệ đệ Diệp Tử Kỳ cũng vội vàng tỏ thái độ không cần cổ phần.
-Được rồi, chúng ta là người một nhà còn nói cái gì, không phải con đã nói, dựa vào thuật thảo dược hàng năm kiếm tiền mười mấy vạn không thành vấn đề. Cha cũng không cần lo lắng, con sẽ không đi làm vị quan tham tiền, tiền ở đây cũng đủ dùng rồi.
Diệp Phàm cười nói, thái độ kiên quyết, đón giao thừa.
Diệp Phàm lại càng quý trọng giây phút đoàn tụ với người thân, hắn cũng đã đến chúc tết đám người Cổ Bảo Toàn, Tào Vạn Niên, Vu Kiến Thần trước rồi.
Cho nên mấy ngày nay trái lại có thể buông lỏng tâm tình cùng người nhà chơi đùa vui vẻ mấy ngày, đây có lẽ là những ngày cuối cùng đoàn tụ với người nhà.
Tháng có âm có dương, con ngươi có tròn có khuyết, sớm tối họa phúc.
Lần này thi hành nhiệm vụ quá nguy hiểm, Diệp Phàm đã chuẩn bị tư tưởng không trở về.
Tuy nhiên bản thân muốn sắp xếp cho người nhà rồi mới an lòng.
Mùng 1 tết.
Người tới nhà tương đối đông, Đoàn Hải, Trịnh Lực Văn, Đinh Hương Muội mang theo cả chồng là Cố Lăng, Liễu Chính, Mã Cái Thiên, Chung Minh Đào, Tống Ninh Giang, ngay cả lãnh đạo cũ của mình là bí thư Tần Chí Minh được điều tới Ủy ban kinh tế thương mại cũng tới.
Tuy nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Phương Nghê Muội, Diệp Phàm hơi cảm thấy mất mát.
Mọi người đều vội vã tới chúc tết, để lại chút quà rồi đi.
Diệp Tử Y nhìn đống thuốc lá, đặc sản, thuốc bổ trong sảnh, cười hì hì nói:
-Anh! Phát tài rồi, anh chỉ là một Chủ tịch thị trấn nhỏ mà lại có nhiều người tới hiếu kính như vậy.
Diệp Phàm không có nhắc tới chuyện mình được cất nhắc lên Phó Chủ tịch huyện, cho nên người nhà cũng không biết, còn tưởng rằng hắn vẫn nhậm chức Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền.
-Ai! Đều là bằng hữu cả, mẹ! Mẹ cứ nhận đi, nhưng nếu phát hiện có tiền thì ngàn vạn lần cũng ghi lại, nghĩ cách trả lại, cái đó tuyệt đối không thể thu.
Diệp Phàm có chút bất đắc dĩ cười nói.
Lúc này Dương Liên Cô là hàng xóm cách vách có chồng là Trương Xuân Lâm cùng làm việc trong huyện với phụ thân dẫn theo con gái là Trương Mẫn Mẫn tới chúc tết, nhìn thấy đống thuốc lá, rượu, thuốc bổ đầy đất cũng hơi ngây người.
-Tú Chi, từ lúc nào đại sảnh lại tân trang thành tiệm tạp hóa thế này, ha ha ha..
Dương Liên Cô nói đùa.
-Đều là mấy người bằng hữu của Phàm tử đưa tới, Liên Cô, cô cầm ít mang về cho lão Trương hút, còn rượu nữa, mang hai chai về.
Lâm Tú Chi vui tươi hớn hở cười nói.
-Anh Phàm rốt cuộc làm quan gì vậy. Không phải anh ấy mới tốt nghiệp nửa năm hay sao?
Trương Mẫn Mẫn có chút kinh ngạc, đương nhiên cũng biết đây là cấp dưới đưa tới.
-Chủ tịch một thị trấn nhỏ. Tôi cũng không biết là chuyện gì, giống như bạn bè của Phàm tử đặc biệt nhiều. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Lâm Tú Chi mặc dù ngoài mặt nói chuyện rất bình thản, thật ra trong lòng cũng có vẻ kiêu ngạo
-Chủ tịch thị trấn, còn chưa đủ lớn sao? Tú Chi, cô xem xem, nhà chúng ta có hai lão đầu tử, lăn lộn hơn nửa cuộc đời cũng chỉ kiếm được cấp bậc phó phòng, còn ở cái cục rách nát, vẫn là Phàm tử xuất sắc. Dương Liên Cô tán dương.
-Dì Tú, dì nói sai rồi. Hắn không phải là Chủ tịch thị trấn rồi?
Triệu Thiết Hải cũng tới chúc tết Diệp Phàm, vừa đi tới cửa tình cờ nghe được hai bà nói chuyện liền thuận miệng.
-Không phải là Chủ tịch thị trấn, vậy là gì? Lâm Tú Chi và Dương Liên Cô quay đầu cùng kêu lên hỏi, ngay cả Diệp Tử Y và Trương Mẫn Mẫn đều giương mắt nhìn.
-Phó Chủ tịch huyện, Ha ha ha… Dì Tú, cháu xin chúc mừng dì, phó Chủ tịch huyện Diệp rất có khả năng, ở Ngư Dương rất là ưu tú, dì xem, bằng hữu cũng đặc biệt nhiều.
Triệu Thiết Hải vui mừng tới chúc chúc tết.
-A! Không được! Không được, con xem xem, Phàm tử đã là Phó Chủ tịch huyện rồi, không thể so sánh được, thật là không thể so sánh được, con xem xem, tiểu tử Đại Phong nhà ta lăn lộn cùng Phàm tử, không, không, phải là Phó Chủ tịch huyện Diệp, hiện tại làm gì chứ, sau khi tốt nghiệp Đại học bây giờ vẫn là nhân viên quèn.
Nghe nói gần đây trong cục còn muốn tinh giản biên chế gì đó, làm cho người ta bàng hoàng, nếu thật sự không được cứ gọi nó tới Ngư Dương, có Chủ tịch huyện Diệp trông coi cũng không sợ.
Dương Liên Cô có quan hệ cực kỳ tốt với người nhà Diệp Phàm, nói chuyện cũng tùy tiện hơn nhiều.
- Chuyện này nếu được thì cứ kêu Phàm tử nghĩ cách.
Lâm Tú Chi căn bản chưa nói cho Diệp Phàm, cũng rất muốn thử xem, vì quan hệ hai nhà cực tốt.
Trước kia còn cả ngày đùa giỡn, bảo là muốn đặt cô dâu nhỏ, gả Trương Mẫn Mẫn cho Diệp Phàm, tuy nhiên đó cũng chỉ là nói miệng, cũng chưa có chuyện gì, nhưng thật ra hai nhà cũng có ý tứ này.
Chẳng qua Trương Mẫn Mẫn mới 18 tuổi, Diệp Phàm cũng mới 20, tuổi còn nhỏ, hai nhà cũng không nói rõ. Thật ra hôm nay Dương Liên Cô dẫn theo Trương Mẫn Mẫn tới nhà chính là để thăm Diệp Phàm, vì hắn rất ít khi về nhà, cơ hội khó có được.
-----oo0oo-----