- Chú ý dưới đất.
Diệp Phàm rống to một tiếng, thuận chân đá bay một Ma Sư bay đến hai thước, sử xuất thuật khinh thân đến cực hạn, phi thân bổ nhào về phía trước, may là bắt được một chân Trương Cường lôi trở lại.
Tuy nhiên thanh kiếm của đầu trọc đã gào thét bổ tới, nội kình người này cường hãn, thân thủ đoán chừng là ngũ đoạn.
- Hừ!
Diệp Phàm nghiêng người né tránh rồi dùng một đòn hồi mã thương chặn lại, chỉ nghe keng một tiếng thì thanh bảo kiếm đã gãy làm đôi cắm phập vào ngực gã.
- Bát cách!
Nhẫn giả đầu trọc cũng nổi hào khí thét lớn.
- Hòa thượng, không có cơ hội đâu!
Diệp Phàm cười một tiếng quái dị, đầu trọc cảm giác trước ngực nóng lên liền biết trúng đao rồi bởi vì bảo kiếm bị chặt thành hai đoạn đã bị Tiểu Lý đao của Diệp Phàm đánh bay, hơn nữa thủ pháp hết sức thành thạo, tốc độ nhanh vượt qua đạn.
- A!
Y rống to một tiếng, nhếch miệng cười đắc ý một tiếng, đưa tay trước ngực vuốt mạnh một cái làm Diệp Phàm tròn mắt, rõ ràng hắn đã tự tay cắm hai cây đoản kiếm vào ngực y vậy mà thoáng cái đã bị rút ra, ngay cả vết máu cũng không thấy.
- Hắn có áo chống đạn, không bị thương.
Lang Phá Thiên đang giao tranh bên cạnh hừ một tiếng.
" Áo chống đạn, mình quên mất, chẳng phải bên mình cũng mặc nó, con mẹ nó, vậy thì mình sẽ phóng vào chỗ không mặc vậy.",
Diệp Phàm thầm mắng một tiếng, bốn thanh phi đao phân bốn phương tám hướng chia nhau bay tới.
- Đây nữa.
Lần này đầu trọc tránh được một đao nhưng ba thanh còn lại đã đâm vào hai bắp đùi và tay trái y, đau đến ngã nhào dưới đất.
Lạc Tuyết Phiêu Mai vừa nhìn thấy cơ hội khó có được thì lập tức Huyết liên xuân vụt tới, một đóa hoa sen chụp xuống đầu.
- Nổ súng! Phóng nỏ!
Võng Dã vừa thấy tình huống không ổn thì hô lớn. Lẽ ra theo như bản tính võ giả đều tương đối khẳng khái, lúc quyết đấu sẽ không dùng vũ khí hiện đại, Nhật Bản cũng có một truyền thống gọi là tinh thần võ sĩ đạo, nghe nói là xuất phát từ tinh thần võ giả của Hoa Hạ.
Tuy nhiên bây giờ thì không như vậy rồi, theo tiếng rống của Võng Dã thì trên người Bát Kỳ Đại Xà bùng lên một luồng sương mù dày đặc, tám cái đầu rắn quỷ dị mở ra, từng loạt tên nỏ màu đen đáng sợ lao ra ngoài như đạn.
Những tên nỏ này không phân địch ta bắn loạn một vùng, cả hai bên đều có người trúng tên ngã xuống.
- Phá huỷ bát kỳ!
Diệp Phàm rống to một tiếng, Trương Cường bởi vì phải bảo vệ đôi chân của Mỹ Sa Anh Tử mà không cẩn thận trúng một nỏ. Lang Phá Thiên vất ra một tấm lưới tơ tằm, vật này vừa ra thì đột nhiên phình lên đến vào mét.
- Mau vào!
Theo tiếng hô của Lang Phá Thiên, mọi người nhanh chóng chui vào lưới, Trương Cường cắn răng muốn nhịn đau rút mũi tên trên đùi.
- Không thể, nếu làm như vậy se không cách nào cầm máu.
Diệp Phàm bắt được tay Trương, Tiểu Lý đao xoay một vòng trên đùi của gã.
- Cạch.
Đoạn tên gãy đã lộ ra ngoài, Lạc Tuyết Phiêu Mai lấy thuốc bột ra băng bó tạm cho Trương Cường.
- Nổ súng đối phó với địch, phá hủy bát kỳ, chắc là có cơ quan trên những thân xà điêu này.
Diệp Phàm hạ lệnh.
Không chờ đợt tên dừng lại, mấy người đang ở dưới lưới chợt lui về sau hơn mười thước, Lang Phá Thiên ném mạnh một vật đen về phía trước.
Nghe nói đây là miếng dán đặc biệt chế tạo cho tổ đặc cần tựa như lựu đạn, vỏ ngoài làm bằng cao su dính, thoáng cái đã bám vào thân bát kỳ, Lang Phá Thiên ném ra bốn năm lần làm trên người bát kỳ dính đầy loại vật này.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, ánh lửa phóng lên cao, mấy người trong bát kỳ bị vụ nổ làm bỏ chạy tứ tán.
Diệp Phàm lấy ra một khẩu súng máy hạng nhẹ bắn một loạt. Lang Phá Thiên cũng không cam chịu lạc hậu cũng rút ra một khẩu bắn loạn, đụng phải bát kỳ đúc bằng sắt kêu lên coong coong, chắc là Ma Sư trốn ra cửa cũng không nhiều.
- Con mẹ nó, Phiêu Tuyết, em chiếu cố tốt cho Trương Cường và Anh Tử, anh với Phá Thiên xông vào.
Diệp Phàm rống to một tiếng rồi lao ra, phát hiện bên trong bát kỳ bị nổ tung lại có một động đạo đen ngòm.
- Nguy hiểm!
Lạc Tuyết Phiêu Mai lo lắng hô.
- Kệ nó đi, liều mạng!
Diệp Phàm xông tới, cảm giác có một luồng gió ập tới, tiện tay nhặt một nắm sắt vụn ném qua thì bên trong vang lên một tiếng rên nhỏ.
Véo véo véo......
Tiếng đạn xé gió truyền đến, Diệp Phàm cùng Lang Phá Thiên nghiêng người nấp sau vách đá. Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi bắn chéo cánh sẻ, bên trong vang lên mấy tiếng kêu rồi im bặt.
Có Lang Phá Thiên yểm hộ, Diệp Phàm lộn một vòng vào trong hơn mười thước, cứ thế tiếp tục đi xuống, thỉnh thoảng hai người còn ném thêm một quả lựu đạn.
Mấy phút đồng hồ sau thì cả hai đã ra khỏi cửa động, dĩ nhiên bỏ lại sau lưng không ít kẻ cụt tay cụt chân.
Công lực hai người đều rất cao, mấy mai sĩ nhị, tam đoạn này căn bản không phải đối thủ. Hơn nữa với công lực như vậy thì độ linh mẫn cũng đề thăng, có thể né tránh đươc hầu hết đạn của đối phương.
Hai người nhắm ngay lối ra ném ba trái lựu đạn, khi tiến vào thì phát hiện bên trong lại là một sơn cốc nhỏ.
Ở trên một vách đá có khắc một hình quái vật mình rắn đầu người. Ngoài ra còn có một ao máu, bên trong chứa đầu máu tươi.
- Xem ra đến chỗ bọn chúng tu luyện rồi, mẹ kiếp! Nhiều máu như vậy, không biết hại bao nhiêu người và dã thú.
Diệp Phàm khẽ mắng, bắn loạn một vòng, không lâu cảm giác tiếng súng trong đó nhỏ dần, đoán chừng đối phương sắp hết đạn nên bắn mạnh rồi tiến vào.
- Bát cách, lão tử liều với các ngươi!
Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Võng Dã không chờ người đến đã cầm ba quả lựu đạn nhảy về Diệp Phàm và Lang Phá Thiên.
- Đoán cầu!
Lang Phá Thiên rống to một tiếng như sấm, thoáng một cái đã lấy ra sau lưng một thứ giống như ống thổi lửa nhắm ngay vào Võng Dã đang ở trong không trung ném tới.
- A!
Võng Dã hét thảm một tiếng rồi bị hỏa tiễn cỡ nhỏ của tổ đặc cần bắn vào trong ao máu, vỡ tung thành từng mảnh.
Cả hai quét một vòng, chỉ cần còn sống là đánh chết, sau khi thấy trong cốc không còn ai sống sót nữa mới trở ra, ngoại trừ quái thú trong ao máu thì cũng không phát hiện chìa khóa nào.
Sau đó Diệp Phàm một hiện ra một cái hộp gỗ khắc hình Kỳ Lân Trung Hoa liền thu vào trong hành trang.
- Chẳng lẽ lầm rồi?
Lang Phá Thiên thầm nói.
- Vấn đề chìa khóa có thể là do các chuyên gia suy đoán, có lẽ căn bản là không có.
Diệp Phàm cũng nghi ngờ.
- Ghim ghim ghim,-!-
Một hồi âm thành trầm muộn truyền đến, bên dưới thân của quái thú chợt hé ra một cánh cửa, bên trong có một giọng nói già nua truyền ra:
- Đây có phải là thứ các ngươi tìm hay không?
Hai người đề phòng một lúc cũng không thấy có gì nguy hiểm liền đi vào trong động. Đây là một cái sơn động rất lớn, bốn vách đều khắc đây những thần thoại trong truyền thuyết Nhật Bản, nào là Bát Kỳ, Hắc Xà, Thiên Chiếu đều có, một luồng hơi nước mờ ảo trong động khiến người ta có cảm giác đang trở lại thời Hồng Hoang.
- Mẹ kiếp! Trên đời chẳng lẽ có thần tiên?
Lang Phá Thiên không nhịn được mắng.
- Thần linh, đương nhiên là hư vô, ha ha ha.
Một giọng cười già nua truyền đến, hai người dụi mắt một hồi mới nhìn rõ bên vách tường đang có một ông lão bị trói, đầu tóc rối tung, áo quần rách nát, hình như đã ở dưới này lâu rồi.
- Ông là ai?
Diệp Phàm hỏi, phi đao tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
- Ha ha ha, ta là ai, ta rốt cuộc là người nào? Ta là ai.
Ông lão nói lảm nhảm mấy câu rồi cười phá lên làm xích sắt trên người keo loảng xoảng.
- Chắc là một kẻ điên.
Diệp Phàm nói.
- Chắc là chỉ điên một nửa thôi.
Lang Phá Thiên nhíu mày.
- Ai nói đấy! Ai dám nói lão phu là kẻ điên, Lão tử là cung chủ, lão tử là đại thần Thu Sơn Truân Đìên, ha ha ha.
Ông lão lại cười một tràng dài.
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên kinh ngạc, ông lão hom hem này vậy mà lại nói tiếng Quan Thoại, điều này đúng là ngạc nhiên, chẳng lẽ Thu Sơn Truân Đìên này lại là người Trung Hoa?
- Chẳng lẽ ông là hội chủ của Hồng Á Đao Lưu hội?
Diệp Phàm suy đoán.
- Ha ha ha, bé con còn nhớ được lão phu. Không sai, lão phu chính là Thu Sơn Truân Đìên được người đời gọi là Hồng Huyết nhất đao, ngươi là người Trung Hoa sao! Lúc trước Võ Đang có một tên đạo sĩ nhãi nhép tên là Trương Hữu Trần, lão phu thiếu chút nữa thì chém đứt chân của y.
- Trương Hữu Trần! *** nó, người này nghe nó đã hơn trăm tuổi, hành tung vô định, có lẽ là chết rồi, coi như là cao thủ lợi hại nhất hiện nay của Hoa Hạ, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.
Thu Sơn Truân Điền đã cùng tỷ thí với ông ta, lại còn đả thương được, chẳng lẽ y cũng đạt tới cảnh giới Tiên Thiên mà Nhật Bản gọi là Ma Tôn.
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên suýt nữa thì la lên, bốn mắt trợn tròn.
- Ha ha, Thu Sơn tiền bối, lúc ấy người chém bị thương chân của Trương tôn giả thì chắc bản thân cũng không dễ chịu gì?
Diệp Phàm cười khan. Nguồn truyện:
Truyện FULL- Tôn giả, Trương Hữu Trần đã đột phá Tiên Thiên rồi sao.
Thu Sơn Truân Đìên khẽ trầm mặc rồi thở dài:
- Không sai! Lúc ấy ta đánh bị thương y nhưng bản thân còn bị nội thương nặng hơn, vì thế mà bị đồ đệ Hoành Mộc Thôi Nhất ám toán, nếu không đã đạt tới cảnh giới Ma Tôn. Ai, thật muốn cùng tỷ thí lần nữa với Trương đạo hữu. Cuộc đời thật giống như một giấc mộng a, một giấc mộng!