Diệp Phàm nhận được khen ngợi của các Trưởng phòng Khu kinh tế, ngay cả cán bộ cấp phó ban một năm trong tay cũng có hơn vạn đồng chi tiêu, chuyện này là chuyện trước nay chưa từng có, vào năm 96 thì tiền vạn vẫn là con số rất lớn.
Ngay cả Phó Chủ nhiệm Thường vụ Trương Quốc Hoa cũng âm thầm gật đầu, đối với chuyện này trong lòng y rất vui mừng.
Bởi vì Diệp Phàm cũng cho y sở hữu tài sản vượt qua thực chức Phó Chủ nhiệm Thường vụ, một năm trong tay có thể trực tiếp phê xuống mức chi tiêu dưới 30 vạn.
Phó Chủ nhiệm Ngọc Xuân Thiền cũng không khác gì, cũng có 20 vạn chi phí, cho nên kết quả tạo thành chính là tất cả đều vui vẻ. Mọi người đều nói Chủ nhiệm Diệp hào phóng, không ôm quyền, không tham lam…Khu kinh tế trái lại đoàn kết đến mức chưa từng có.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng xác định cho mọi người, làm tốt công tác, dùng thành tích nói chuyện.
-Gần đây có nghe được tin tức gì hay không?
Diệp Phàm ném điếu thuốc cho Thiết Minh Hạ.
-Ban đầu chúng tôi vốn gọi thầu cho tất cả các công ty công trình, tuy nhiên gần đây có một số người bịa đặt, nói Chủ nhiệm Diệp là bán huyện, đem toàn bộ tiền của huyện Ngư Dương chúng ta ném ra cho người ngoài kiếm tiền.
Lần này công ty tham dự đấu thầu không những ở Ngư Dương, thành phố cũng có, trong tỉnh cũng có, ngay cả bên cạnh tỉnh Tích Ninh gần đây, Địa khu Đức Bình hoang vu cũng có công ty tới đấu thầu.
Có người còn nói tiền của đại công trình Ngư Dương chúng ta nên để lại cho người Ngư Dương kiếm tiền, chủ thầu chính là người Ngư Dương, công nhân ở dưới cũng là người Ngư Dương.
Ngư Dương chúng ta nghèo nổi tiếng, không để cho người Ngư Dương kiếm tiền thì còn cho ai kiếm tiền?
Thiết Minh Hạ nói thẳng không ngại ngần, y thật sự thấy lo lắng thay cho Diệp Phàm.
-Kẻ bán huyện, nói hay thật, chính là thi hành chính sách bế quan tỏa cảng vào thời nhà Thanh, kết quả như thế nào, người ngoài không vào được, bản thân lại càng không ra được, khoa học kỹ thuật dừng bước không tiến, người ngoại quốc dùng súng đại pháo lão tổ tông chúng ta truyền lại bắn phá trở lại.
Bạc trắng không phải bị người ngoại quốc cướp đi theo cách này sao, nếu không có cạnh tranh xã hội làm sao tiến bộ, kinh tế làm sao chấn hưng.
Hơn nữa chúng ta cùng thuộc Hoa Hạ, còn phân chia cái gì. Đương nhiên, cũng cần tính chất bảo vệ địa phương, nhưng công trình là thứ đặc thù, chất lượng quan hệ đến hàng ngàn hộ dân.
Nếu giao toàn bộ công trình này cho người Ngư Dương, không có cạnh tranh thì tất cả sẽ lộn xộn, kết quả tạo thành sẽ như thế nào, ha ha, đoán chừng sẽ xuất hiện một số công trình bã đậu, đến lúc đó người chịu khổ không phải là dân chúng Ngư Dương sao?
Cho nên, không cần lo người khác nói như thế nào, chúng ta làm tốt công việc trong trách nhiệm của mình là được, mấu chốt là phải làm được, đưa lợi ích của dân chúng lên vị trí đầu não, không cần có quá nhiều tư tâm được mất, sợ thiệt, lão Thiết, không cần có tư tưởng bao bọc!
Diệp Phàm cười khích lệ.
-Đoàn Hải, tôi đưa anh từ ban kho khu núi Bà La điều đến Khu kinh tế nhậm chức Trưởng phòng Chiêu Thương, trọng trách trên vai không nhẹ, nói trắng ra nhiệm vụ quan trọng nhất của khu kinh tế chính là chiêu thương và thu hút đầu tư.
Nếu không có tài chính bên ngoài, xây dựng khu kinh tế cũng không có ý nghĩa gì nữa. Bí thư huyện ủy Cổ và Chủ tịch huyện Vệ đều đặt cược vào khu kinh tế chúng ta, cần người có người, muốn tiền đưa tiền, muốn quyền cho quyền, không thể bảo là không coi trọng.
Phòng Chiêu Thương trước mắt chỉ một mình anh. Tư lệnh không có quân, bản thân anh chọn được người nào thì có thể đề xuất.
Anh không cần đợi tôi, tranh thủ trong thời gian một tháng, thương lượng với Lực Văn, thành lập phòng Chiêu Thương của khu kinh tế chúng ta, hơn nữa phải nắm chặt đầu tư vào công tác chiêu thương mới được.
Diệp Phàm lộ vẻ nghiêm túc, nhìn Đoàn Hải đang trên ghế đối diện có chút lo sợ không yên.
-Chủ nhiệm Diệp, chuyện chọn người tôi cũng đã suy nghĩ mấy ngày qua, thật ra có 2 người. Một người tên là Cổ Dương, 24 tuổi, tốt nghiệp khoa Trung văn đại học sư phạm Hoa Đông, hiện tại làm phó ban Văn thư của Văn phòng huyện ủy.
Mặc dù nói chỉ là một cán bộ nhỏ bình thường cấp Trưởng ban, tuy nhiên tốt xấu gì y cũng đang công tác ở Văn phòng huyện ủy, danh tiếng lớn, cho nên có chịu xuống phòng Chiêu Thương khu kinh tế chúng ta làm nhân viên hay không vẫn là một ẩn số.
Một người khác tên là Trang Hồng Ngọc, 23 tuổi, tốt nghiệp
"Đại học Kinh tế Tài chính Đông Nam", khi mới ra trường được trực tiếp phân tới phòng Tài chính huyện, làm việc rất tốt, sau lại…sau lại…ài.
Đoàn Hải nói đến đây có vẻ nói không nên lời.
-Có phải đắc tội với lãnh đạo nào đó hay không?
Diệp Phàm suy đoán nói.
-Ừ
Đoàn Hải trả lời.
-Anh nói qua xem?
Diệp Phàm cười cười.
-Là Trưởng ban Tạ
Đoàn Hải bối rối nói.
-Tại sao lại như vậy?.
Diệp Phàm cười không nổi, không nghĩ tới Trang Hồng Ngọc lại có thể đắc tội với Thường vụ Huyện ủy, Trưởng Ban chỉ huy quân sự Tạ Cường, chẳng lẽ Tạ Cường muốn biến cô ta thành tình nhân?
Chuyện này thật sự có chút phiền toái, nếu như điều Trang Hồng Ngọc đến khu kinh tế Tạ Cường nhất định sẽ không vui.
Mình tuy nói không sợ Tạ Cường, nhưng người ta dầu gì cũng là một thường ủy, gặp khi khu kinh tế có đại sự gì muốn thông qua hội nghị thường ủy huyện, y ném ra một phiếu phản đối, hơn nữa Phí gia gây rối, Ngọc gia giậu đổ bìm leo, rất có thể sẽ làm phương án đề xuất của Khu kinh tế Lâm Tuyền chết từ trong trứng nước.
-Con trai Tạ Cường chính là Tạ Đoan, trước kia hình như có theo đuổi Trang Hồng Ngọc, khi đó Trang Hồng Ngọc mới tốt nghiệp đại học được phân phối đến phòng Tài chính huyện. Lúc ấy Triệu Bính Kiện còn là Cục trưởng cục Tài chính huyện, được Tạ Cường ủy thác làm bà mối, vẫn luôn rất chiếu cố Trang Hồng Ngọc.
Không lâu sau thì đề bạt làm Trưởng phòng nhân sự cục Tài chính huyện. Chẳng qua tính tình Trang Hồng Ngọc tương đối bướng bỉnh, ở phương diện tình cảm lại càng bướng bỉnh hơn nữa, không thích ai thì sẽ không gật đầu, Tạ Đoan theo đuổi nửa năm thậm chí không nắm được cả tay cô ấy.
Tạ Cường có lẽ cảm thấy có chút mất thể diện, cho nên, sau đó Trang Hồng Ngọc bị đá ra khỏi cục Tài chính Huyện, hiện tại làm Trưởng phòng phòng lưu giữ tài liệu của cục Hồ sơ.
Công việc cả ngày chính là sắp xếp lại một đống hồ sơ cũ, vô cùng thanh nhàn. Cô ấy vốn xuất thân từ cục Tài chính, cho nên tương đối quen thuộc với công việc tài chính. Hơn nữa phương diện chiêu thương cũng cần nhân tài.
Đoàn Hải có vẻ bất bình nói.
-Ừ!
Diệp Phàm nghe quá nhắm mắt lại suy nghĩ:
- Mấy ngày nữa phải tới sở Tài chính tỉnh truy tiền, nếu như có cấp dưới quen thuộc nghiệp vụ tài chính như Trang Hồng Ngọc đi theo cũng tiện làm việc. Tuy nhiên chuyện phiền phức của cô ta cũng không nhỏ, có lẽ bây giờ Tạ Cường đã sớm quên cô ả này rồi, chẳng qua nếu như mình đưa cô ta tới khu kinh tế Lâm Tuyền chạm mặt với Tạ Đoan, Tạ gia khẳng định sẽ nhớ ra cô gái này, có lẽ lúc ấy đại ca Triệu Bính Kiện cũng khó xử, thật là phiền toái.
-Đoàn Hải, tối mai cậu tìm cơ hội hẹn bọn họ ra ngoài ăn cơm. Tôi nghĩ anh chàng tên Cổ Dương đó vẫn chỉ là cán bộ nhỏ cấp Trưởng ban, nếu như nằm ở Văn phòng huyện ủy có lẽ không có ngày nổi danh.
Diệp Phàm nói.
Trong mắt Đoàn Hải đột nhiên lấp lánh, nói:
-Đúng thế, tôi cũng thấy lo lắng cho cậu ấy, thời gian trước tôi thăng lên làm Chủ nhiệm Ban kho khu, tiểu tử này và Trang Hồng Ngọc lập tức lao đến núi Ba La, cứ luôn la hét muốn tôi mời khách. Chẳng qua vì cửa ải cuối năm bận rộn nên lỡ dịp. Tối mai tôi phải dứt khoát chuẩn bị bàn ăn ở tửu lâu Xuân Hương mời bọn họ.
- Đoàn Hải, có phải cậu có ý gì với Trang Hồng Ngọc không, ha ha…
Diệp Phàm hỏi nửa câu, trêu chọc nhìn Đoàn Hải
Đoàn Hải nghe Diệp Phàm cười một tiếng như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng lắc đầu nói:
-Chủ nhiệm Diệp, cô ấy làm gì để ý đến tôi, ngay cả Tạ Đoan của Tạ gia, cô ấy cũng không đặt trong mắt, làm gì đến lượt tôi.
-Ha ha ha…không phải cậu có mục tiêu khác sao? Thật ra cậu cũng không còn trẻ nữa nên tìm một người đi, có một gia đình ổn định có lợi cho phát triển sự nghiệp của cậu.
Diệp Phàm nửa cười nửa không.
-Đến lúc đó mời Chủ nhiệm Diệp uống rượu là được, Trang Hồng Ngọc đúng là ưu tú, không phải là người Đoàn Hải này có thể nắm giữ. Cô ấy là người cực kỳ kiêu ngạo, chẳng qua gia thế không được tốt, sau lưng không có núi dựa, gần đây tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vẫn muốn tới thành phố, tuy nhiên vì không có ai hỗ trợ, hơn nữa tính cách quật cường của cô ấy cũng khiến cô ấy không học được cách nhờ vả người khác, cho nên cũng không làm được trò trống gì. Tôi với cô ấy, cả Cổ Dương nữa thật sự rất hợp duyên, chỉ là quan hệ bạn bè.
Đoàn Hải nói hết sức chân thành.
Ha ha ha…
-Thú vị thật.
Diệp Phàm cười nói. Đoàn Hải mới vừa đi, Diệp Phàm đã gọi điện thoại.
-Triệu ca, đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ, ha ha ha
Diệp Phàm cười khan.
-Khỏe cái rắm, lão đệ cậu thăng quan cũng không mời khách. Cậu bây giờ giỏi rồi, nhanh như chớp vừa chạy tới Lâm Tuyền đã trốn đi, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy. Lúc nào cậu về huyện đi, để lão Triệu này làm thịt một bữa mới hả giận, ha ha ha..
Nguồn: http://truyen360.comTriệu Bính Kiện vẫn giữ dáng vẻ thân thiết, nói chuyện với Diệp Phàm rất là tùy ý.
- Không thành vấn đề, đến lúc đó anh Triệu muốn uống gì cứ gọi.
Trước kia có một nhân viên tên là Trang Hồng Ngọc hình như công tác ở cục Tài Chính huyện, sau đó làm sao thoáng cái đã điều đến xó xỉnh cục Hồ sơ huyện, nghe nói cô ấy còn tốt nghiệp Đại học tài chính Đông Nam, hẳn là một nhân tài.
Diệp Phàm cười ha ha.
-Cô ấy tìm đến cửa của cậu rồi?
Triệu Bính Kiện chấn động, tỏ ra hứng thú.
-Cũng không phải? Gần đây Khu kinh tế Lâm Tuyền đang thiếu người tài, không có một nhân viên nào tốt nghiệp đại học chính quy, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy khẳng định là không được, cho nên tôi đang suy nghĩ, nhét Trang Hồng Ngọc vào cục Hồ sơ có phải thật đáng tiếc hay không.
Diệp Phàm tiếp tục pha trò.
-Ai nói không có nhân tài, không phải cậu trực tiếp đưa lão đệ Triệu Đĩnh của tôi từ xã Sài Mốc điều đến khu kinh tế đảm đương Phó Chủ nhiệm hay sao? Ha ha ha!
Triệu Bính Kiện lại có thể nghiêm mặt đoạt mũ cho em trai, lại bồi thêm một câu nói:
-Lão đệ cậu đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi, đẩy Bí thư Cổ ra làm lá chắn, tôi biết Bí thư Cổ đã toàn quyền giao cho cậu xử lý chức vụ Phó Chủ nhiệm trưởng phòng nhân sự cuối cùng, cậu điểm ai thì là người đó.
-Anh Triệu, chuyện này…
Diệp Phàm cảm thấy khó xử, Triệu Đĩnh rõ ràng không đủ tư cách, xã Sài Mộc là xã khó khăn, nếu như đề bạt y Phó Chủ nhiệm khu kinh tế, những Bí thư Đảng ủy thị trấn khác trong khu kinh tế còn không gõ hỏng cửa phòng làm việc của mình.
Mâu Dũng, Chung Minh Đào, Phí Tiểu Nguyệt cầm quyền mấy thị trấn kinh tế mạnh, mạnh không dùng lại dùng yếu, làm gì có đạo lý này.
Tuy nhiên anh Triệu đã nói ra, Diệp Phàm tương đối khó xử, không biết dùng từ ngữ gì để từ chối.
-Được rồi lão đệ, đùa với cậu thôi, xem cậu sợ đến thế nào, sắp thành người câm rồi. Tôi biết Triệu Đĩnh chưa đủ tư cách, như vậy đi, nếu như lão đệ đẩy một người trong Bí thư Đảng ủy thị trấn khu kinh tế lên làm Phó Chủ nhiệm, bên đó nhất định sẽ thiếu một vị trí.
Đến lúc đó Bí thư Cổ nhất định sẽ hỏi cậu chọn người nào thích hợp để bù vào chỗ trống đó, vì cậu là người đứng đầu của khu kinh tế, mặc dù cậu không thể trực tiếp quyết định quyền lực của một Bí thư Đảng ủy một thị xã trực thuộc, nhưng vẫn có tư cách đề nghị.
Còn một chuyện nữa, tôi hi vọng cậu có thể ưu ái một chút cho xã Sài Mộc trong phương diện tài chính sửa đường, anh Triệu chỉ xin lão đệ chuyện này thôi, xã Sài Mộc sống dậy, em trai Triệu Đĩnh của tôi cũng có đường sống, cũng có tư cách tiến cấp.
Triệu Bính Kiện nói thẳng không e ngại.