Quan Thuật

Chương 606: Thế lực sau lưng

Tào Dũng đương nhiên là nhìn vào mặt mũi Lô Vỹ.

Lô Vỹ đã gọi Diệp Phàm là đại ca, vừa rồi mình đã không gọi Diệp Phàm là đại ca mà còn để hắn giành gọi trước là Tào lão ca, trong lòng Tào Dũng cũng hơi hối hận, thầm nghĩ mình đúng dày mặt.

Vì thế nên chuyện chọn đầu mục thứ hai, Tào Dũng nhất định ủng hộ Diệp Phàm thượng vị.

Bởi vì đây là đề nghị của Ngư Thái, gã này Tào Dũng biết gia thế cũng không bình thường.

- Diệp ca, Tào ca, chuyện này cứ định như vậy, em xem anh cũng không cần từ chối nữa rồi, ha ha.

Tiền Hồng Tiêu nói thẳng.

Tiền Hồng Tiêu năm nay cũng 27 tuổi, thấy Ngư Thái nhất mực gọi Diệp Phàm là Diệp ca, hơn nữa cố gắng đề cử Diệp Phàm làm đầu mục thứ hai, nói rõ người thanh niên kia có lai lịch nên gã cũng không ra vẻ mà dứt khoát cũng gọi vậy.

Cuối cùng Diệp Phàm thấy cũng đẩy không xong nên gật đầu đồng ý.

Diệp Phàm chợt nghĩ gì đó, lấy cớ đến phòng vệ sinh gọi điện thoại, hỏi:

- Trinh Ngọc, còn chưa tới à?.

- Kẹt xe, đang ở trên đường, chắc còn phải mấy phút nữa, xin lỗi rồi.

Tống Trinh Ngọc tương đối có lễ phép, không đành hanh như Lan Điền Trúc.

- Trinh Ngọc, lần trước em gọi anh là anh Phàm, lần này tại sao không gọi rồi, a.

Diệp Phàm dày mặt.

- Lần đó là do tình huống đặc biệt, bây giờ làm sao mà gọi?

Tống Trinh Ngọc ở trong xe lắc đầu, có chút ngượng ngùng vì chợt nghĩ đến tình cảnh kiều diễm ngày đó.

Khi đó Diệp Phàm ôm chặt lấy cô, còn cô cũng ôm cứng lấy cổ hắn.

- Ha ha, bỏ đi.

Diệp Phàm thở dài.

Xem ra bản thân còn chưa tiến vào trái tim của Tống Trinh Ngọc.

- Một lúc lâu, trong điện thoại đột nhiên lại truyền đến giọng nói khẽ của Tống Trinh Ngọc:

- Sau này em gọi anh là anh Phàm nhé.

Nói xong liền cúp điện thoại, tim đập thình thịch.

- Ha ha, kẹt xe rồi, mấy phút sau đến.

Diệp Phàm cười nói.

Mấy phút sau, cửa phòng khẽ mở.

Diệp Phàm biết chắc là Tống Trinh Ngọc đến, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

Bốn người khác ngồi tại chỗ muốn nhìn xem Diệp Phàm mời ai đến..

Chẳng qua bốn người Ngư Thái đều có cùng tâm tư, nghĩ Diệp Phàm chỉ là một phó phòng nơi hẻo lánh, đến Thủy Châu có thể biết người nào.

Cho dù là bạn học đại học cũng mới chỉ tốt nghiệp một năm, cấp bậc tuyệt đối sẽ không vượt qua phó phòng, có lẽ vẫn là nhân viên nhỏ, Diệp Phàm chỉ có thể nói là ngoại lệ.

Cho nên bốn người đều ngồi yên, cũng không đi ra ngoài đón.

- Thật xin lỗi, kẹt xe, cho nên mới chậm chút, để đợi lâu.

Tống Trinh Ngọc mặc váy vàng, trên mũi lấm tấm mồ hôi rất có hình dạng thục nữ làm Diệp Phàm than thở một phen.

Thầm nghĩ cô nàng ngày càng có hình tượng thê tử dịu dàng rồi.

Ngư Thái, Tiền Hồng Tiêu, Vệ Thiết Thanh không nhận ra Tống Trinh Ngọc, cho nên chỉ gật đầu.

Tuy nhiên Tào Dũng chợt vừa thấy được Tống Trinh Ngọc thì đứng phắt dậy, bước nhanh lên:

- Là Tống cô nương đến, không ngờ Tống cô nương còn là bằng hữu Diệp lão đệ.

- Tống cô nương, Tào ca, anh cũng biết Tống cô nương.

Tiền Hồng Tiêu thắc mắc.

Gã cảm thấy Tống cô nương này có chút lai lịch..

- Ha ha, thiên kim lãnh đạo chúng ta làm sao tôi không nhận ra.

Tào Dũng thuận miệng cười nói.

- Lãnh đạo?.

Tiền Hồng Tiêu, Vệ Thiết Thanh, Ngư Thái lẩm bẩm, bắt đầy tìm trong trí nhớ.

Bởi vì lãnh đạo Tào Dũng chắc chắn là một nhân vật vì gã đã là một cán bộ cấp Phòng trong ban tổ chức Tỉnh ủy, vậy lãnh đạo gã ít nhất cũng phải là quan lớn Phó trưởng Ban rồi.

Phó trưởng Ban của Ban Tổ chức Tỉnh ủy chỉ có một họ Tống, đó chính là Trưởng ban Tổ chức Tống Sơ Kiệt.

Vừa nghĩ tới Tống Sơ Kiệt, ba người đều giật mình ngồi không yên, vội vàng đứng dậy mỉm cười chào hỏi, thầm nghĩ, " Không ngờ vị Diệp lão đệ này có lai lịch thật lớn.

Lại có thể mời đến thiên kim của Trưởng ban Ban Tổ chức Tỉnh ủy, hai người bọn họ có quan hệ ra sao, chắc không phải bình thường, vậy thì phải xem kỹ lại đồng chí Diệp Phàm rồi.

Khó trách thăng quan được nhanh như vậy, có Trưởng ban Tống bao phủ, cái mũ còn không phải là dễ như trở bàn tay, sau này tiền đồ vô lượng."


Bốn người bừng tỉnh, như có hẹn trước cùng lùi lại.

Tống Trinh Ngọc ngọt ngào nói:

- Anh Phàm, cha bảo anh rảnh đến nhà chơi một chút.

- A! Bắt đầu đánh vào nhà rồi, hình như Trưởng ban Tống đã gật đầu, có phải đã bước đầu đồng ý quan hệ giữa Diệp Phàm và Trinh Ngọc.

Xem ra vị Diệp ca này có thể trở thành rể hiền của Trưởng ban Tổ chức tỉnh Nam Phú.

Vệ Thiết Thanh thầm nghĩ làm sao phải thắt chặt quan hệ với đồng chí Diệp Phàm.

Gã cũng hơi hối hận, sớm biết như vậy đã đề cử đồng chí Diệp Phàm làm đầu mục.

Tuy nói có chút hiềm nghi nịnh nọt vỗ mông ngựa nhưng tuyệt đối có giá trị, bây giờ đổi lại thì quá lộ liễu.

Tào Dũng lại càng ở thầm kêu may mắn mới vừa rồi anh minh quyết đoán, một tia mất mát toàn bộ tan thành mây khói.

Ngư Thái âm thầm phỏng đoán, Lô Vỹ nhận Diệp Phàm làm đại ca, có phải đã biết Diệp ca này sắp sửa trở thành con rể Tống gia.

Tuy nhiên gã lập tức lắc đầu, gia thế Lô Vỹ cũng không đơn giản, chắc là không tính toán như vậy.

Một Trưởng ban tổ chức còn chưa tới mức độ thế gia như Lô gia phải nịnh bợ.

Bởi vì Lô nhà trong thường vụ Tỉnh ủy cũng có người.

Hơn nữa Lô gia còn có hai người ở trong các bộ và uỷ ban trung ương, nghe nói một người trong đó còn là quan lớn cấp Phó trưởng Ban,cũng là một Vụ trưởng tay nắm trọng quyền.

- Ừ, chờ khai giảng xong sẽ đi.

Diệp Phàm vội vàng nói, trong lòng cũng là cảm thấy có chút không thể, Tống Sơ Kiệt làm sao có thể bảo mình tới nhà, chẳng lẽ là thấy mình có năng lực.

Tuy nhiên hắn lập tức lắc đầu, mình cũng chưa làm ra chuyện gì lớn để cho đường đường Trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy vài phần kính trọng.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Tống Trinh Ngọc cười nói:

- Chị Triệu giờ mới đến a, em tính ra còn sớm hơn.

- Lại là Triệu gia Triệu Tứ tiểu thư, kỳ quái, căn cơ Triệu gia ở kinh thành, Triệu Tứ tiểu thư lại ở Thủy Châu sao?

Diệp Phàm thầm càu nhàu, bước ra chào hỏi.

Triệu Tứ tiểu thư cũng không ngại hắn phản ứng chậm trễ, có vẻ đanh đá:

- Xem ra đại chủ nhiệm Diệp chúng ta không hoan nghênh bổn cô nương rồi, vẻ mặt thế kia thì để tôi đi.

- Ai nói vậy, còn kém chưa kịp mua pháo mừng, tuy nhiên trong quán không cho đốt mà thôi, ha ha.

Diệp Phàm vội vàng cười khổ.

- Chị Triệu, ngồi đi, đừng để ý đến hắn.

Một đại chủ nhiệm, có gì ngạo khí.

Tống Trinh Ngọc cũng không còn tức giận liếc Diệp Phàm cười mắng.

- Chị Triệu, để tôi giới thiệu với chị bốn vị đây đều là bằng hữu, phó phòng Ngư, phó phòng Tào, trưởng ban Vệ, phó phòng Tiễn.

Diệp Phàm vội vàng đánh trống lảng, chỉ e Triệu Tứ tiểu thư lại sinh sự.

Muốn đè ép cô ta thì lại không có cách, loại nữ nhân này tốt nhất lấy tránh né làm chủ.

- A! Lai lịch cũng không nhỏ, đều là cấp phòng trở lên.

Hơn nữa còn có cấp Ban.

Đây chính là bằng hữu của anh, ừ!

Trong giọng Triệu Tứ tiểu thư có một tia khinh thị, chỉ là không rõ ràng thôi, chẳng qua đám người Ngư Thái, Vệ Thiết Thanh đều là lão luyện quan trường, làm sao có nghe không ra mùi vị trong đó.

Ngư Thái nhìn đến mặt mũi Diệp Phàm nên không phát tác nhưng Tiền Hồng Tiêu cũng không nhận ra Triệu Tứ này là ai, nếu như là Tống Trinh Ngọc ra vẻ thì còn có thể vì sau lưng người ta có Trưởng ban Tổ chức chống lưng.

Triệu Tứ tiểu thư không biết ở đâu ra lại dám kiêu ngạo như vậy.

Tiền Hồng Tiêu không nhịn được, cười nói:

- Xem ra bên cạnh vị Triệu tiểu thư này nhất định là có nhiều quan lớn tụ tập, những tiểu nhân vật như chúng tôi dĩ nhiên là không lọt vào mắt.

Ẩn ý của Tiền Hồng Tiêu ai cũng có thể nghe ra.

Tống Trinh Ngọc không lên tiếng, biết phong cách mới vừa rồi của Triệu Tứ tiểu thư cũng hơi quá, rõ ràng không nể mặt Diệp Phàm nên bằng hữu của hắn tức giận cũng là bình thường.

Diệp Phàm sầm mặt, thầm nghĩ không tốt, nhất định là hỏng bét, thầm nghĩ, " Triệu Tứ, đừng bảo là lão Tiền ngươi chọc không nổi, cho dù là một vài quan to cấp Ban cũng chọc không nổi."

Quả nhiên! Triệu Tứ tiểu thư nhịn không được, cười nói:

- Quan lớn cũng không có bao nhiêu nhưng cán bộ cấp Ban vừa rồi tên là gì nhỉ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyen360.com

Triệu Tứ tiểu thư nói hết sức dễ nghe, thật giống như đang suy nghĩ.

- Hình như là Hứa Thông thì phải, đúng là phiền toái, chị Triệu đá gã đã đi chưa?

Tống Trinh Ngọc có chút buồn bực lắc đầu, ngụ ý là chứng minh cho Tiền Hồng Tiêu xem.

Mặt mũi Triệu Tứ tiểu thư người ta đúng là lớn, thứ hai cũng là muốn giải giải vây, sợ Triệu Tứ lại châm chọc gì thêm khiến bữa cơm này mất ngon, sau khi trở về lại càu nhàu bên tai mình.

Mục đích lần này tới đây dĩ nhiên là có thể lấy được hai viên Hậu cung ngọc nhan hoàn của Diệp Phàm.

Vật này một khi nữ nhân dùng qua thì tuyệt đối khó có thể cưỡng lại.

- Hứa Thông là thần thánh phương nào a! Triệu tiểu thư, có thể giới thiệu cho mọi người biết một phen.

Ha ha ha, nhiều bằng hữu là nhiều đường nha.

Tiền Hồng Tiêu tiếp tục mỉa mai, khóe miệng Diệp Phàm thiếu chút nữa là cắn chặt.

- Phải không? Ha ha ha, vậy để tôi bảo gã tới đây cho trưởng phòng Tiền biết.

Hừ!

Triệu Tứ tiểu thư giận dỗi, lấy điện thoại ra định gọi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất