- Chị Triệu, đến ăn cơm đi, đùa nhiều như vậy chắc là đói bụng rồi.
Diệp Phàm vội vàng đứng lên dàn hòa, đám người Ngư Thái, Tào Dũng cũng mỉm cười không lên tiếng.
Phó Trưởng Ban Vệ cũng liếc mắt với Tiền Hồng Tiêu.
Chẳng qua đoán chừng là Tiền Hồng Tiêu tính tình quá cố chấp, giả bộ không nhìn thấy, tiếp tục vật cổ tay với Triệu Tứ tiểu thư.
Diệp Phàm khẩn trương, gia thế Tiền Hồng Tiêu này không biết thế nào nhưng với địa vị giám đốc sở của gã mà nói thì cho dù có chút địa vị cũng không thể so sánh với gia thế kinh thành của Triệu gia.
Gã vật cổ tay với Triệu tiểu thư đích xác là châu chấu đá xe không biết tự lượng sức mình.
Hơn nữa hiện tại giờ lại nhảy ra một Hứa Thông, đối với người này Diệp Phàm cũng nhớ kỹ.
Gã này lúc trước ở phòng ca múa Kính Bạo có đi cùng với em trai của tiểu đoàn trưởng Mai Diệc Thu, tý nữa thì gây sự với Tề Thiên.
Sau đó Tề Thiên tiết lộ, Hứa Thông chính là con trai Bí thư Thị Ủy Hứa Vạn Sơn của thành phố Thủy Châu, khó trách khệnh khạng như thế.
Hứa Vạn Sơn cũng là Thường vụ Tỉnh ủy, tuy nói ở trong thường vụ tỉnh ủy xếp sau Tề Chấn Đào rất nhiều, nhưng dầu gì cũng là thường vụ, hơn nữa một tay nắm cuộc sống mấy trăm vạn người Thủy Châu, quyền lực không thể bảo là không lớn.
Cho nên, Diệp Phàm không ra mặt không được.
Nếu quả thật để cho Triệu Tứ tiểu thư đem Hứa Thông tới thì chắc sẽ phiền toái lớn.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không sợ hãi y, chỉ là ngại phiền toái thôi.
Nào ngờ nỗi khổ tâm của Diệp Phàm, Triệu Tứ không hề tâm lĩnh.
Cô ta cười quỷ dị với Diệp Phàm.
:
- Không có chuyện gì, cơm chúng ta từ từ ăn.
Đợi tay chân của tôi tới trả tiền chẳng phải là hay hơn sao? Khanh khách.
Nói xong rút luôn điện thoại ra gọi:
- Hứa Thông, lập tức đến quán lẩu Lão Vương, nhớ mang theo nhiều tiền một chút.
Bổn cô nương tối nay muốn uống thêm mấy chén.
Sau khi gọi điện thoại xong cười híp mắt với Diệp Phàm và Tiền Hồng Tiêu:
- Giám đốc sở Tiền, để Hứa Thông tới đây cho mọi người đều biết.
Cũng để cho Giám đốc sở Tiền mở rộng tầm mắt, quen biết bằng hữu của tôi cũng không quá mất mặt, ha ha ha.
Sau khi nói xong cô ta cười như gà mái đẻ trứng làm Diệp Phàm rùng mình vội vàng ra nhà vệ sinh đi tiểu.
Sau khi uống xong mấy chén thì cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra.
Người tới là hai nam, một là Hứa Thông, hiện giờ là một phó ban của Viện Kiểm sát tỉnh.
Một người khác Diệp Phàm cũng biết, nghe nói là con trai của chủ nhiệm ban giám sát tỉnh ủy Mâu Tư Thành tên là Mâu Cương, là trưởng ban của cục điều tra thuộc công an tỉnh.
Cả hai đều là hạng ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
- Chị Triệu sao không sớm nói, sớm nói thì tôi đã bao cả tầng rồi.
Mới vừa mở cửa, Hứa Thông đã lớn lối.
- Phải không! Hiện tại cũng chưa muộn.
Triệu Tứ tiểu thư vừa nói thì Hứa Thông như là phản xạ có điều kiện.
Lui về phía sau môt bước, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, mắng thầm,
" Núi không chuyển nước chuyển, nước không chuyển đường chuyển.
Không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lần này dù thế nào lão tử cũng không để cho mày chạy thoát.
Lần trước có Tề Thiên chống lưng, lần này xem tiểu tử ngươi còn có cọng rơm nào tới bảo kê."Hứa Thông cười hắc hắc, sải bước dài tới như sợ Diệp Phàm chạy trốn ngay trước mặt gã.
Thằng khốn này cười âm hiểm:
- Tiểu tử, thiên đường có đường ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi càng muốn đến, lần trước bảo ngươi làm chuột không làm.
Lần này xem ngươi có làm không, ha ha ha.
Kỳ quái chính là Triệu Tứ tiểu thư lại nhíu mày chắc trong lòng khó chịu, chẳng qua cũng không lên tiếng, chuyển niệm lại có thể cười khẽ, chắc là đoán được Hứa Thông có xích mích với Diệp Phàm.
Cô ta thích thú vui vẻ ngồi một bên xem náo nhiệt, cũng không nghĩ sẽ ra mặt để xem Diệp Phàm một phen nhục nhã.
Triệu Tứ tiểu thư tính toán sao để cho tên dế nhũi Diệp Phàm này một khi xích mích với hai tên kia chắc chắn sẽ chịu thiệt, khoảng cách chênh lệch hai bên là quá xa.
Chẳng qua phải làm sao để Trinh Ngọc không đứng ra trợ giúp.
Triệu Tứ đảo mắt một vòng đã quyết định chủ ý, ghé sát vào Trinh Ngọc thì thầm mấy câu.
Lúc đầu Tống Trinh Ngọc lắc đầu liên tục lẫn khoát tay, một lát sau thì dường như bị Triệu Tứ thuyết phục.
Nên gật đầu, xem ra cũng muốn xem Diệp Phàm mất mặt.
- Hứa Thông, ngươi nói vậy có ý gì.
Nguồn: http://truyen360.comNơi này là quán lẩu lão Vương, không phải là Diêm La Địa phủ, các ngươi cũng là Diêm La Vương.
Diệp mỗ ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, có quan hệ gì với các ngươi?
Diệp Phàm lạnh như băng đáp lại.
- A! Miệng lưỡi còn rất lưu loát.
Hứa Thông cười quỷ dị, quay sang Triệu Tứ tiểu thư:
- Chị Triệu, có phải tiểu tử này chọc chị phải không, có muốn tôi xả giận cho chị không?
- Bắt nạt! Coi như vậy đi, loại người từ nông thôn tới này, tính tình cục cằn, tôi chọc không nổi.
.
Triệu Tứ tiểu thư biến sắc mặt nhanh như lật sách, lại ra vẻ ủy khuất lắc đầu, Diệp Phàm biết cô ả diễn trò, thuần túy muốn mình bêu xấu.
Tiền Hồng Tiêu một bên nhướng mày, đang muốn ra mặt thì bị Vệ Thiết Thanh trừng mắt đành kiềm chế.
Con mắt gã nhìn rất chuẩn, nhìn thấu cái vị Hứa Thông này sau lưng khẳng định có bối cảnh rất lớn, bản thân gã thì không có gì nhưng mới chỉ hai bốn hai lăm đã là cán bộ cấp Phòng.
Sau lưng không biết là ai, Phó Trưởng Ban Vệ rất kiêng kỵ người như vậy.
Tỉnh thành là đất tàng long ngọa hổ, Vệ Thiết Thanh ở Sở Nông nghiệp cũng lăn lộn không ít.
Biết rõ nước hồ sâu, có thể đem ngươi cắn nuốt không chừa da lông.
Một phó Ban như mình trên thành phố còn tính là quan, trên tỉnh thành không tính là gì.
- Ha hả, mới vừa ở đây ngươi công khai đùa giỡn phụ nữ.
Vừa hay có ở đây có cảnh sát, nếu không ra tay vì dân chúng thì đúng là không làm tròn nhiệm vụ.
Hứa Thông cười lạnh, liếc sang Triệu Tứ tiểu thư thấy cô ta không có phản ứng gì thì cũng yên lòng rồi.
Gã chỉ sợ họ Diệp có liên quan đến Triệu Tứ tiểu thư.
Bản thân mình bị Triệu Tứ tiểu thư đùa bỡn lại còn bị nói là làm không nổi, vậy thì được không bù nổi mất.
Triệu gia là hào môn kinh thành, trong quân đội rất có địa vị.
Cha của Hứa Thông là thường vụ Tỉnh ủy bí thư Thủy Châu thành phố.
Nếu muốn tiến thâm một bước thì có đồng minh quân đội ủng hộ khả năng sẽ càng lớn.
Thường vụ Tỉnh ủy đều là quan lớn cấp Phó trưởng Ban trở lên, muốn tiến một bước vô cùng khó khăn vì đỉnh Kim Tự Tháp ngày càng bé.
Cho nên Hứa Thông vẫn luôn triển khai thế công mãnh liệt với thiên kim của Triệu lão gia tử Triệu Giai Trinh.
Lần trước nghe nói Triệu gia cùng Tề gia có tin đồn đám hỏi, Hứa Thông lúc ấy nghe như bị sét đánh.
Hứa gia so với Tề gia thì còn thua một bậc nên không thể tranh giành, điều này khiến cho Hứa Thông buồn bực muốn hộc máu.
Chẳng qua sau đó Tề Thiên tự mình hại mình, đoán chừng chuyện này thất bại.
Cho nên mới có thể làm cho Hứa Thông như sống lại.
Chẳng qua Triệu Tứ tiểu thư này rất có oai phong, hơn nữa không đi theo con đường tham chính mà nắm trong tay công ty mấy ngàn vạn
Dựa vào gia thế Triệu gia, đoán chừng tiền công ty cũng sẽ như tuyết cầu càng lăn càng nhiều, nữ nhân tựa như Vũ Tắc Thiên vậy rất khó tiếp cận.
Hoa mà Hứa Thông tặng có lẽ sắp trồng thành được một mẫu rồi, chẳng qua Triệu Tứ tiểu thư vẫn không có động tĩnh gì.
Cô ta không có tỏ thái độ, ngay cả một vẻ hòa nhã cũng không có.
Cho nên Hứa đại thiếu gia vẫn nghĩ là đang húc đầu vào tường.
Tuy nhiên Triệu gia chọc vào không nổi, Hứa Thông nhất thời không thể đánh hạ pháo đài Triệu gia cho nên hạ chủ ý sẽ chơi chiến thuật mưa dầm thấm lâu.
- Đúng thế, ở phòng rượu trêu ghẹo phụ nữ,.
Mâu Cương phối hợp, hai người diễn Song Hoàng.
Chẳng qua một giọng cắt ngang, là Tiền Hồng Tiêu không nhịn được phát biểu.
:
- Anh bảo là Diệp ca đùa giỡn phụ nữ nhà lành, hai vị cô nương đây đều là bằng hữu Diệp ca, tại sao nói là đùa giỡn, tuy nói anh ở bên công an nhưng cũng không thể ăn nói tùy tiện.
- Ừ! Tiền lão đệ nói không sai, Diệp ca là người mời Tống cô nương tới quán lẩu lão Vương.
Sau đó vị Triệu cô nương này lại là bằng hữu của Tống cô nương, hơn nữa cũng quen biết Diệp ca, sao trong miệng anh lại thành đùa giỡn phụ nữ nhà lành rồi.
Đồng chí, anh cũng quá trắng đen lẫn lộn đấy.
Cùng ăn cơm với bằng hữu của mình cũng có thể nói là đùa giỡn, cũng không biết anh là công an kiểu gì, ha ha.
Nếu như công an nào cũng giống như anh vậy thì thiên hạ loạn rồi, ha ha.
Ngư Thái cũng ngồi không yên, đang nhớ lại ủy thác của Lô Vỹ.
Gã cân nhắc hơn thiệt, cho là vị họ Hứa này có chút lai lịch nhưng Lô gia cũng có người trong thường vụ Tỉnh ủy, chưa chắc đã sợ.
Hơn nữa Lô gia là tứ đại gia tộc của Thủy Châu từ xưa, nếu như hôm nay không đứng ra, sau này Diệp Phàm đại ca thật bị ủy khuất, đoán chừng Lô Vỹ sẽ trở mặt với mình vì trong điện thoại dặn dò rất kỹ.
- Ha hả, là bằng hữu với Triệu tiểu thư, tôi cũng không nghe Triệu tiểu thư nói.
Hứa Thông giả bộ hết sức kinh ngạc, quay sang Triệu Tứ tiểu thư cười cười, chỉ vào Diệp Phàm, hỏi:
- Chị Triệu, cô biết người này sao?.
- Không nhận ra?
Triệu Tứ tiểu thư lắc đầu dứt khoát thiếu chút làm đồng chí Diệp Phàm nghẹn chết, biếc các cô ả lúc trước tới Ngư Dương bị ấm ức giờ đã bắt đầu tính sổ.
- Mẹ kiếp, nữ nhân này thật là thay đổi thất thường, sau này phải cẩn thận nếu không sẽ bị mấy ả đem bán.
Diệp Phàm trừng mắt, hừ lạnh:
- Triệu Tứ, cô thật không biết tôi? Lặp lại lần nữa?
- Không nhận ra chính là không nhận ra, làm sao vậy? Một tên nông dân có đáng phải để bản cô nương biết không? Anh còn chưa có tư cách, hừ!
Triệu Tứ tiểu thư cũng nổi đóa căn bản là không thừa nhận.
Xem ra quyết tâm muốn cho Diệp Phàm khó xử.
Tống Trinh Ngọc bên cạnh thấy không được, chu miệng lên định nói nhưng Triệu Tứ tiểu thư tàn ác trừng mắt thì lại đành ngậm miệng.
- Ai, tối độc phụ nhân tâm.
Tiền Hồng Tiêu thở dài lắc đầu.
- Chị Triệu, hắn mắng cô!
Hứa Thông đột nhiên hô, vẻ mặt ý vị, đoán chừng là muốn xem Tiền Hồng Tiêu xui xẻo.