Trịnh Khinh Vượng vẻ mặt rất ung dung, cười nói.
- Vậy thôi đi, một cái cũng phải ba, bốn ngàn đô la, đắc quá. Có chút đáng tiếc, hay là tôi trả tiền để mua một cái, không thể để lâm trường của các anh chịu thiệt được.
Quả thật là Diệp Phàm cũng có chút thích cái gốc cây này, nghĩ đến việc khi nhàn hạ ngồi trên đó uống trà, nếu trong lòng còn ôm một cô nàng thì quả thật là lựa chọn không tồi.
- Không cần phải nói, chú em, coi như là anh đây tặng cho cậu. Mấy ngàn thôi, chúng ta nói chuyện đó để làm gì, khách sáo quá.
Trịnh Khinh Vượng vô cùng nhiệt tình, lập tức sai bốn người công nhân khiêng gốc cây cho Diệp Phàm, hai cái ghế và một cái bàn trà nhỏ, đương nhiên, cái bàn trà kia cũng là nguyên cái gốc cây hơi gia công một chút mà tạo thành.
Dẫn đầu là một người công nhân trên mặt có một nốt ruồi màu đen hơi chần chừ một chút nói:
- Giám đốc Trịnh, cái gốc cây này là của công ty Wal-Mart ở Mỹ đã đặt làm, tất cả đều là hàng cao cấp, mẫu là do bọn họ cung cấp bản vẽ cho nhà máy chúng ta làm.
- Số lượng giới hạn, nếu mà mang đi một bộ thì sợ là khó có thể tìm được cây thích hợp để làm lại.
- Huống gì mặc dù là có thể tìm được, chỉ sợ là không kịp thời gian thôi, đừng thấy chỉ có hai cái ghế và một cái bàn trà nhỏ, tất cả công nhân nhà máy gỗ của chúng ta đều phải tăng ca, làm hơn mười ngày mới có thể xong được.
- Đến lúc đó người ta sẽ đòi bồi thường trách nhiệm. Hơn nữa việc này Phó giám đốc Mã và Quản đốc Trần đã có giải thích cẩn thận, tuyệt đối là không cho phép chuyển đi dù chỉ là một cái ghế.
- Có đúng không? Phó xưởng trưởng Ngô?
Sắc mặt Trịnh Khinh Vượng lập tức trở nên u ám, khiến cho Phó quản đốc Ngô giật mình, xem xét bốn phía một chút, lại nhìn nhìn Diệp Phàm, khuôn mặt khẩn trương cười nói rằng:
- Như thế này được không Giám đốc Trịnh, qua một thời gian nữa chúng ta tìm được gốc cây thích hợp sẽ làm cho Chủ nhiệm Diệp một bộ bàn ghế, đích thân đưa đến Lâm Tuyền được không? Chất lượng bảo đảm sẽ khiến Chủ nhiệm Diệp hài lòng, hơn nữa lại có thể làm thêm hai ghế nữa, vừa vặn thành một bộ.
- Thôi đi Giám đốc Trịnh, hiện giờ cũng không gấp lắm. Lần sau đến tôi sẽ lại chọn một bộ mà.
Diệp Phàm giật mình, cảm thấy rằng Phó quản đốc Ngô có chút hơi khác thường. Bởi vậy mới khẩn trương nói vậy.
Tại lâm trường Cảnh Dương này, không thể nghi ngờ được việc Trịnh Khinh Vượng được coi như là chúa tể ngầm của nơi đây. Tuy nhiên, nghe giọng nói của Phó quản đốc Ngô thì hình như gã không mấy nghe theo Trịnh Khinh Vượng
Trước kia có nghe Trịnh Khinh Vượng giới thiệu qua, công việc ở nhà máy gỗ của lâm trường là do Phó Giám đốc lâm trường Mã Chiếm Khôi chuyên phụ trách quản lý, Trần Nhị Thuận chính là quản đốc xưởng.
Mà cái chết của cha của Diệp Nhược Mộng là Diệp Thủy Căn ở đập nước Thiên Thủygiống như là có liên quan đến lâm trường Cảnh Dương. Trước đây Diệp Thủy Căn vốn là công tác ở nhà máy gỗ này.
Sau này cũng không biết là do nguyên nhân gì đã đắc tội với Trịnh Khinh Vượng, bị đày đến tuần tra ở Lang Đang Cốc tuần tra canh giữ, cũng chính là tuần tra cánh rừng, trùng hợp thế nào lại bị chết tại sườn núi Lang Đang.
Nghe nói lúc đó là do Lâm Tuyền tam phách Lý Đức Quý cõng về, còn Diệp Thủy Căn sau khi tỉnh dậy có thốt lên một câu, nói là Lý Đức Quý không phải là người tốt. Theo Nhược Mộng phỏng đoán là Lý Đức Quý đã thích mẹ nuôi Diệp Kim Liên.
Vốn là nghi ngờ không biết Diệp Thủy Căn có phải do Lý Đức Quý hại chết hay không, bởi vì Lý Đức Quý có động cơ gây án. Tuy nhiên ngày đó Diệp Phàm đang truy kích gắt gao tội phạm truy nã đặc biệt loại A thì đúng lúc Lý Đức Quý bị Diệp Phàm đá cho gã một cước thiếu chút nữa là đã chết rồi
Trước khi chết nói lời nói thật, gã đã bảo là gã không hề hại chết Diệp Thủy Căn, mà hôm đó Diệp Thủy Căn từ vách núi Lang Đang ngã xuống, tất nhiên, là chính gã cũng không nhìn thấy
Lúc đó là do Trần Nhị Thuận của lâm trường Cảnh Dương gọi điện thoại kêu Lý Đức Quý đi cõng người. Hơn nữa lúc đó Trần Nhị Thuận còn đồng ý đưa cho gã mấy trăm tệ, vào thời điểm đó thì mấy trăm tệ rất đáng giá. Bởi vì lương công nhân lúc ấy chỉ có mấy chục đồng thôi, như vậy đã gần bằng một năm tiền lương rồi.
Ngay cả Lý Đức Quý cũng nghi ngời là Diệp Thủy Căn có phải là do đám người Trịnh Nhị Thuận hại chết hay không, cho nên Diệp Phàm và Lô Vĩ vẫn luôn âm thầm điều tra vụ việc này. Đầu tiên là hoài nghi có phải Trịnh Khinh Vượng đã hạ thủ, tuy nhiên vẫn chưa tìm thấy chứng cứ.
Mà trực giác của Lô Vĩ lại hoài nghi phải chăng chính là do phó Giám đốc lâm trường Mã Chiếm Khôi làm, bởi vì ban đầu ở nhà máy gỗ Diệp Thủy Căn là do Mã Chiếm Khôi phân công quản lý
Chỉ có điều là nhất thời vẫn chưa tìm được bằng chứng xác thực, tất cả mới chỉ là nghi ngời thôi. Hơn nữa, Mã Chiếm Khôi tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp Cục phó.
Hơn nữa lâm trường Cảnh Dương là do cục Lâm nghiệp thành phố trực tiếp quản lý, đương nhiên, cục Công an thành phố cũng là đơn vị cấp trên của nó, không khác gì là quản lý song song.
Ngược lại là không có quan hệ gì với Ngư Dương, Lô Vĩ và Diệp Phàm sợ rút dây động rừng, luôn âm thầm điều tra, cho đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được manh mối gì
Vừa rồi đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm phát hiện ra Phó quản đốc Ngô với Trịnh Khinh Vượng giống như không có quan hệ gì, trong lòng mơ hồ cảm thấy có lẽ Trịnh Khinh Vượng cùng với Mã Chiếm Khôi cũng không thể nào cùng một phe được
Có lẽ vừa rồi trong văn phòng Trịnh Khinh Vượng che giấu rất tốt một tia u buồn phải chăng chính là do Mã Chiếm Khôi khiêu khích cũng nói không chừng
Lâm trường Cảnh Dương rất lớn, là một đơn vị cấp Cục trưởng, được chia thành mười nơi, lại thêm vườn ươm giống, và cả khu trồng hoa, các chi nhánh phía dưới cũng rất là nhiều. Cho nên, trong nội bộ có tranh giành quyền lợi thì cũng chẳng thua kém gì so với một Huyện ủy và Ủyban nhân dân.
Nếu có thể phát hiện ra dấu vết từ mâu thuẫn của Trịnh Khinh Vượng và Mã Chiếm Khôi, có lẽ sẽ phát hiện được phương hướng đột phá để phá được vụ án
Cho nên, Diệp Phàm rất là tự nhiên mà đổ thêm dầu vào lửa. Mặt ngoài thì giống như rất là thông cảm cho Trịnh Khinh Vượng, sau này lại đến mang ghế gỗ đi, trên thực tế nghi ngờ là đang li gián. Đương nhiên là muốn làm sâu thêm mâu thuẫn giữa Trịnh Khinh Vượng và Mã Chiếm Khôi.
Phó quản đốc Ngô này có lẽ chính là cái mồi lửa, bởi vì nhìn nét mặt của ông ta, rõ ràng chính là người của Mã Chiếm Khôi kia.
- Không cần phải nói gì nữa đâu Diệp lão đệ, cái ghế này Trịnh Khinh Vượng tôi tặng chắc rồi
Trịnh Khinh Vượng quả thật là đã trúng kế, cảm thấy rất là mất mặt.
Ông ta cười cười với Diệp Phàm, quay người lại phía Phó quản đốc Ngô ngay lập tức ý cười liền biến mất, nói:
- Ngay lập tức gọi cho tôi chiếc xe hàng nhỏ chuyển thẳng đến nhà của Chủ nhiệm Diệp, nếu không, 4 người các anh ngay lập tức cút khỏi lâm trường Cảnh Dương này cho tôi, muốn làm phản à, hừ …
Cơn tức giận của Trịnh Khinh Vượng giống như đặc biệt lớn, thật ra là khó trách tại sao cơn tức giận của ông ta lại lớn như vậy. Bởi vì gần đây Cục Lâm nghiệp thành phố có ý định muốn điều chỉnh bộ máy lãnh đạo của lâm trường Cảnh Dương. Mà Mã Chiếm Khôi đương nhiên cũng mong đỏ mắt vị trí của Trịnh Khinh Vượng
Đó là lý do tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế), đầu tiên là xuống tay với bộ máy Đảng ủy của lâm trường Cảnh Dương, thừa dịp ông thay mặt Giám đốc lâm trường trong thời gian Trịnh Khinh Vượng đi học tập, đuổi đi hai tên cấp dưới thân tín của Trịnh Khinh Vượng, thay vào chỗ đó là người của mình.
Trong khoảng thời gian này, Trịnh Khinh Vượng sau khi hết khóa học trở về có cảm giác rằng trong cuộc họp Đảng ủy, lời nói của ông ta hình như không có trọng lượng
Trước kia lời nói của ông ta đối với bộ máy Đảng ủy lâm trường chính là nhất ngôn cửu đỉnh, còn hiện tại thì thỉnh thoảng sẽ phát ra âm thanh phản đối.
Để lâu đến sau này, ngay cả Mã Chiếm Khôi có khi cũng sẽ ngấm ngầm mà đứng ra chống đối với ông ta. Biết rằng Mã Chiếm Khôi có phần đang đứng ngồi không yên, cho nên, tình thế tranh đấu trước mắt sắp tiến vào trạng thái vô cùng căng thẳng.
Hơn nữa, ba vị Phó Giám đốc lâm trường cũng đã bị Mã Chiếm Khôi lôi đi mất một người. Bằng không, Trịnh Khinh Vượng thật sự cũng bị họ làm cho mất đi quyền lực.
Trịnh Khinh Vượng đương nhiên là không cam lòng chịu thất bại rồi, sau khi thất bại đoán chừng là phải quay trở về Cục lâm nghiệp thành phố Mặc Hương làm một lão già Phó cục vô tích sự rồi.
Lâm trường Cảnh Dương này quả thất là một cái chén vàng, nếu mất đi nó sau này có muốn quan hệ với mấy vị lãnh đạo ở thành phố sẽ có những điều khó khăn. Phương diện này thì đương nhiên là Diệp Phàm khó có thể hiểu được, chỉ có điều là hắn cũng cảm giác được một chút mùi vị khác thường. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Vừa nghe Trịnh Khinh Vượng nổi nóng lên như vậy, hơn nữa giọng điệu lại rất cứng rắn, mạnh mẽ, Phó quản đốc Ngô và ba người công nhân kia lập tức hơi có phần trợn tròn mắt.
Hơn nữa đêm nay cũng không có mặt Phó giám đốc Mã và Trần Nhị Thuận ở đây, Phó quản đốc Ngô đương nhiên là không có can đảm đối đầu cùng với nhân vật số 1 lâm trường này rồi.
, Phỏng chừng có 90% khả năng chọc giận Trịnh Khinh Vượng thật sự hạ quyết tâm trừng trị họ, đến lúc đó thì ngay cả Mã Chiếm Khôi cũng không thể che chở cho họ
Cho nên, cứ lo việc trước mắt trước. Sau này cho dù Mã Chiếm Khôi về có nổi nóng lên, thì tất cả mọi người đều có thể đem Trịnh Khinh Vượng ra làm bia đỡ đạn
Cho nên, Phó quản đốc Ngô không dám lại hé răng thêm lần nữa, dùng ánh mắt, kêu mấy người còn lại mang hai cái ghế và một cái bàn trà nhỏ chuyển lên chiếc xe hàng nhỏ
Mà Diệp Phàm thì đương nhiên là sẽ không từ chối lần nữa, đương nhiên lí do của hắn là vì muốn kích động thêm mâu thuẫn giữa Trịnh Khinh Vượng và Mã Chiếm Khôi.
Làm ra bộ dạng hơi ngượng ngùng mà nói rằng:
- Tôi mà từ chối thì bất kính quá, ha ha …
Sau đó lên xe chạy một nước, chỉ để lại Trịnh Khinh Vượng đang hừ lạnh một tiếng, và bốn người Phó quản đốc Ngô đang có chút hoảng sợ.
"Kỳ lạ, Phó quản đốc Ngô sao lại ngu dốt như vậy, chỉ vì mấy cái gốc cây là đối đầu cùng với Trịnh Khinh Vượng, hơn nữa lại trước mặt mấy người công nhân kia nữa.
Chẳng lẽ là đám người Mã Chiếm Khôi đã khuếch trương đến độ có thể đứng ra chống đối cùng với Trịnh Khinh Vượng rồi sao. Cho dù là như vậy, cũng không có khả năng chỉ vì mấy cái gốc cây mà trở mặt như vậy."Diệp Phàm ngồi trên bàn gỗ, thưởng thức trà Ô Long, suy nghĩ cả trăm lần vẫn chưa tìm được giải đáp, luôn cảm thấy lạ lạ
Lại đứng lên, giơ tay đem ba cái gốc cây trở qua trở lại, gõ gõ một hồi từ trước ra sau, quả thật chỉ là ba cái gốc cây rất bình thường thôi.
Chỉ có điều là góc tạo hình rất kì lạ, hơn nữa qua bàn tay gọt giũa, gia công đặc biệt của công nhân ở lâm trường, tạo ra được một ít khí chất nghệ thuật thôi.
"Chẳng lẽ cái gốc cây này có mưu mẹo gì, tuy nhiên vừa rồi ông đã dùng đôi mắt ưng xem xét qua, cảm giác được rằng bên trong cũng chỉ là gỗ đặc, cũng không có cất giấu vàng bạc châu báu hoặc là ma túy gì đó."Diệp Phàm miệng vừa nhắc tới, ngay lập tức lắc lắc đầu, cảm thấy rằng hình như thần kinh mình hơi quá nhạy cảm, có lẽ do quá áy náy với cái chết của Diệp Thủy Căn nên mới đâm ra nghĩ nhiều như thế.
Bởi vì trong bùn đất lạnh lẽo ở đập nước Thiên Thủy có một cô nàng giống như thiên sứ đang nằm đó—— Diệp Nhược Mộng. Cũng chính là cô ấy đã xả thân cứu hắn, hơn nữa, trước khi chết vẫn hy vọng là có thể làm rõ được cái chết của cha Diệp Thủy Căn.
Trong lòng Diệp Phàm có chút hổ thẹn, câu đố này không trả lời được, đoán chừng là cả đời cũng không thể thanh thản lương tâm được.
"Nhược Mộng, mặc kệ là có bao nhiêu khó khăn, mặc kệ cái chết của cha cô có liên quan đến ai, Diệp Phàm tôi, chắc chắn phải làm cho rõ cái gì gọi là vương pháp.
Tôi thề, cô cứ ngủ yên dưới đất đi, nếu tôi còn sống, tôi chắc chắn sẽ làm được."Diệp Phàm thì thào, chau mày.
Đối với vụ án cũ như thế này, hắn cũng biết rằng, rất khó làm cho rõ ràng, nếu không, sẽ không có cái gì gọi là 10 đại án oan của lịch sử. Từ xưa cũng có án oan, hiện tại cũng có câu đố không giải được, nói rõ ra chính là có những vụ án là điều tra không ra.