Diệp Phàm thở dài, đặt ly trà xuống, lái xe đi thẳng tới huyện Ngư Dương. Kế hoạch buổi tối là thuyết phục Tạ Mị Nhi, bảo cô ấy giật dây liên kết với Tạ Quốc Trung, tranh thủ một phiếu của ông ta
Bắt đầu từ giờ phút này, con đường tranh thường (đấu tranh vào thường vụ) của Diệp Phàm cũng coi như chính thức bắt đầu. Kỳ thật đã bắt đầu từ lúc ở lâm trường Cảnh Dương, con đường này có thể đi thông được không thì phải xem vận khí và thực lực của Diệp Phàm
Tới Thủy Vân Cư
Tạ Mị Nhi vẫn quyến rũ dịu dàng như thế, khiến người ta nhìn một cái là tràn đầy nhu tình
Trong gác lửng cao nhất, cô yên tĩnh nhìn Diệp Phàm không lên tiếng, Diệp Phàm thì lại bị cô nhìn chằm chằm làm cho trong lòng có chút sợ hãi.
Hắn có chút ngượng ngùng cười nói:
- Mị Nhi, mấy tháng không gặp có phải không quen hay không, hay anh là một con quái vật to lớn trên đầu mọc sừng, mông mọc đuôi?
Diệp Phàm đương nhiên là bật cười ha hả, không biết rõ trong lòng Tạ Mị Nhi rốt cuộc nghĩ gì
- Hừ, giờ mới chịu nhớ đến em nhỉ, Chủ nhiệm Diệp của chúng ta, anh là người bận rộn, không có chuyện gì thì không đến nhà tìm.
Hôm nay làm sao rảnh rỗi đến thăm cái miếu nhỏ của em, thật là khách hiếm, em phải căn dặn thím Trương bọn họ đốt pháo hoan nghênh mới phải
Bằng không, Chủ nhiệm Diệp đại giá quang lâm cũng chưa nghênh đón, làm thế coi sao được?
Tạ Mị Nhi quay đầu đi, giống như rất tức giận, những lời nói chẳng đâu vào đâu từ miệng tuôn ra
- Sao thế Mị Nhi, anh đến trường Đảng học hơn 3 tháng, vẫn chưa quay về Lâm Tuyền, cho nên, xin lỗi nha. Có phải khi trong huyện có khách, đám người Trương Quốc Hoa không tới Thủy Vân Cư không?
Diệp Phàm buồn bực vô cùng, nói.
Trong lòng luôn nói thầm, còn tưởng rằng có phải bản thân đi vắng 3 tháng thì khu kinh tế Lâm Tuyền tiếp đãi khách không chiếu cố tới Thủy Vân Cư, làm cho Tạ Mị Nhi rất là buồn bực hay không. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
- Hừ, người ta phó chủ nhiệm Trương mới không giống anh, một con sói mắt trắng (chỉ người vô tình vô nghĩa)
Tạ Mị Nhi lạnh lùng nói.
- Sói mắt trắng, ý gì?
Diệp Phàm vẻ mặt cười khổ, nhìn chằm chằm Tạ Mị Nhi một thân xanh lục nhạt giả cổ, kết hợp giữa xưa và nay. Mái tóc như thác nước rủ xuống, ở giữa có vài bím tóc nhỏ như từng sợi thiên thần đang lắc lư
- Chẳng phải sao? Đi mấy tháng trời, tuy rằng anh không về Lâm Tuyền, nhưng anh cũng không thể cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về chăng
Em Tạ Mị Nhi là gì của anh, giẻ rách, quẳng vào trong góc rồi quên sao, tốt xấu gì anh cũng là anh nuôi của em, đối với em gái mà như thế sao?
Xem ra tiếng gọi em gái trước kia cũng là hư ảo, em Tạ Mị Nhi không thể trèo cao, sau này…
Tạ Mị Nhi tức giận, nhưng cũng chịu nói ra nguyên nhân
Diệp Phàm bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ chính mình quả thật có chút vô tình vô nghĩa, đi mấy tháng quả thật dường như một cuộc điện thoại cũng chưa gọi điện nói chuyện một chút với Tạ Mị Nhi, cũng vì ở Thủy Châu có chuyện gì ràng buộc thì sẽ quên hết
Người nào đó hối hận
Trong chớp mắt nghĩ lại hành vi của chính mình, trong lòng cho rằng không phải bận rộn ở Thủy Châu, chủ yếu là từ trong lòng không dám kết giao sâu hơn với Tạ Mị Nhi
Chỉ sợ khi tình cảm đó càng ngày càng sâu nặng muốn rút ra cũng khó, đến lúc đó hại người hại mình
Bởi vì khoảng thời gian ở Thủy Châu, thật ra tinh lực chủ yếu của Diệp Phàm đều đặt ở Tống gia, từ tư lợi mà nói, vẫn là có chút mục tiêu muốn đả thông Tống gia
Cũng không phải nói là muốn thông qua Tống Trinh Dao để trèo cao lên Tống gia, thuần túy là một liên kết lợi ích
Tuy nhiên, chuyện của Tống gia đến phút cuối lại bởi vì Tào Mai Phương cứng nhắc ngăn cản mà gà bay trứng vỡ, kiếm được 50 ngàn thật ra còn chưa đủ tiền thuốc men cho Diệp Phàm
- Em… Em gái, anh quá bận rồi, xin lỗi
Diệp Phàm hơi cúi thấp đầu xuống, đưa tay ra, muốn kéo Mị Nhi, vì thế vội vàng xin lỗi
- Đừng đụng vào em, em là con gái nông thôn tay vừa thô vừa bẩn, không thể làm bẩn đôi tay cao quý của chủ nhiệm Diệp của chúng ta
Tạ Mị Nhi hất tay, tránh khỏi móng vuốt sói của hắn
"Chỉ có thể dùng sức mạnh, phụ nữ là thế, anh không dùng sức mạnh thì cô ta càng ngày càng cứng đầu. Nếu cứ luôn xin lỗi thì cô ta cũng không thể tha thứ" Diệp Phàm nhẫn tâm, đưa tay ra lần nữa, lần này Tạ Mị Nhi đương nhiên là không trốn khỏi Như Lai Phật chưởng của hắn
Một phen túm cái ở giữa, hắn nhẫn tâm, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, thân đi phía trước lủi một cái, ngay cả Khinh Thân Đề Túng Thuật cũng dùng tới, dường như đang đối phó một cao thủ Quốc thuật ngũ lục đẳng
Tạ Mị Nhi một tiếng thét chói tai, sau truyền đến chỉ còn lại tiếng rên, bởi vì đôi môi gợi cảm của cô đã bị hắn cưỡng ép che lại, hơn nữa, không phải dùng tay để che miệng, đương nhiên là dùng miệng của hắn
Thân mình cũng bị hắn đè lên giường, nhưng mà Tạ Mị Nhi rất cố chấp, chính là không chịu mở miệng, hắn lại không thể quá dùng sức, đưa đầu lưỡi lấn qua, nhưng mà, đầu lưỡi mềm cũng không thể mở ra cánh cửa lớn đóng chặt đó
- Nếu có thể dùng nội kình có thể bức tới đầu lưỡi làm cho nó cứng rắn như sắt thì tốt rồi
Hắn mắng một câu tương đối xấu xa
Trong phòng truyền đến thanh âm hồng hộc rất là dồn dập
Tạ Mị Nhi không dám há mồm, cô biết miệng mà mở ra thì cứ điểm sẽ thất thủ, vẫn muốn tỏ vẻ phản đối, nhưng lại không thể há mồm, hai chân chỉ có thể đá lộn xộn
Tuy nhiên, hắn bởi vì là cao thủ Quốc thuật thất đẳng, điều đó có thể cho phép Tạ Mị Nhi cô bé đáng thương chân yếu tay mềm dùng sức trói gà không chặt chân đá lung tung, thân thể hai người ép sát vào nhau, suýt chút hóa thành một người. Nếu tưới ít nước, kết dính lại với nhau cũng có thể hợp thành một người
- Không há mồm phải không? Ngay cả chút khó khăn này cũng không giải quyết được thì tôi Diệp Phàm làm thế nào dám tuyên bố nắm bắt thiên hạ?
Diệp Phàm trong lòng cười thầm, háo sắc làm cho con người to gan, đưa một tay ra kéo xuống dưới, một tiếng két vang lên
Sau đó, cái váy màu lục nhạt như lá sen trong xanh của Thủy Vân Cư của Tạ Mị Nhi bị hắn tuột xuống chân, hoảng đến nỗi cô phải mở miệng kêu ngừng
Tuy nhiên lần này cũng đã tính sai, một đầu lưỡi thừa dịp mà vào, lập tức tiến vào nơi mềm mại ngát hương, như một con thuyền nhỏ tiến vào một bến cảng tràn đầy hương thơm
Chiếc thuyền nhỏ đó khuấy động một trận, lập tức trong bến cảng dậy lên sóng lớn, dâng lên ào ạt. Hai con thuyền nhỏ bắt đầu đại chiến, quấn quýt nhau không ngừng, đụng chạm, phản kích, truy kích, hồi mã thương, thượng điệp hạ khiêu, chiêu thức gì cũng dùng hết
Dường như ở giờ khắc này, thời gian đã ngừng lại
Âm thanh hổn hển trong phòng càng ngày càng rõ, dường như đang dự báo bão táp sắp xảy ra.
Hắn đã tình mê, phim giả làm thật. Hắn đã quên hết mọi thứ, động tình rồi thì làm gì còn quản được cái gì thiên đạo nhân lý nữa
Tay hướng xuống dưới kéo một cái, cái váy màu lục nhạt bị kéo xuống đùi của Tạ Mị Nhi đã hoàn toàn bị kéo xuống tới gót chân, nhưng mà, lý trí của con gái vẫn là tỉnh táo một chút, khi cảm thấy thân dưới có chút mát mẻ thì lập tức có chút tỉnh táo trở lại
- Không… không được…
Nói ra được ba chữ, nhưng sau đó thì không lên tiếng nữa, bởi vì cửa miệng phát ra âm thanh hoàn toàn bị hắn dùng thủ đoạn không theo quy tắc thông thường đóng kín lại. Có lẽ đây chính là hệ thống phản bác sinh vật chăng, nghe nói mạnh hơn rất nhiều so với truyen360.combat system (1) gì đó
1. truyen360.combat system
Soạt…
Tiếng vải lụa bị xé rách chói tai truyền ra, không lâu sau, trong phòng đã hiện lên một con sói và một con dê con lõa thể
Đại chiến bắt đầu
Cô ta giống như đã vùi vào trong, tình cảm đã hoàn toàn trào ra trong tiếng hổn hển, tuy nói không có chủ động phối hợp, nhưng sớm đã tước vũ khí đầu hàng mặc cho địch bày bố thế nào
Hắn có kinh nghiệm dồi dào, không có đưa súng tiến thẳng đảo Hoàng Long, phỏng chừng cô ta có thể là lần đầu tiên, cảm giác thương hoa tiếc ngọc trào lên đầu. Làm xong hết giai đoạn chuẩn bị, Mị Nhi sớm đã xuân âm hời hợt, xuân tình chảy xuôi, xuân thủy liên liên...
Nước chảy thành sông, cầm sắt tuy nói bởi vì Tạ Mị Nhi lần đầu tiên không thể hợp phách, nhưng coi như là dưới sự chu toàn của hắn thì đạt tới bước đầu khổ tận cam lai (hết đắng thì tới ngọt).
Tạ Mị Nhi sau một trận đau đớn, biết bản thân từ lúc này sẽ từ một cô gái kiêu ngạo lưu lạc làm một…
Không lâu
Đại chiến qua đi, trong phòng ngưng tĩnh đáng sợ.
Lại trải qua hơn một tiếng sau, Diệp Phàm nhỏ giọng, có vẻ có chút khiêm ý:
- Mị Nhi, anh… chó heo cũng không bằng…
- Phàm Tử, không cần phải nói, em… rất hạnh phúc…
Cô ra rất ngượng ngùng mà thốt ra 4 chữ sau, làm cho hắn trong lòng hơi giảm bớt chút gì đó, dù sao rất khó hiểu, thứ này nói không thành tiếng, nói không rõ ràng
Lúc này không lên tiếng thì hay hơn, nói rồi thì thấy không nói là tốt hơn
Đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa bộ ngực cường tráng cao ngất của ngọc nhân, Diệp Phàm vô cùng thỏa mãn
- Còn chưa ăn no, thấy ghét
Móng vuốt sói đó bị cô hất ra rồi rời khỏi giường
- Phàm Tử, em rửa cho anh, tay nghề của Mị Nhi rất tốt
Buồng vệ sinh truyền đến một trận cười nói nhỏ
Hắn nói:
- Cũng sắp sánh bằng những người mát xa chính quy rồi, Mị Nhi, em từng học qua sao?
- Đương nhiên, em từng đi tập luyện qua, ha ha…
Tạ Mị Nhi trên mặt tràn đầy xuân tình, dịu dàng, quyến rũ tới cực điểm, làm cho Diệp Phàm nhất thời sững sờ ngẩn người, nhìn chằm chằm khuôn mặt như hoa hồng nở rộ của Tạ Mị Nhi mà thở dài không ngừng.
Hắn thở dài nói:
- Kiếp này có thể có được Mị Nhi, tôi Diệp Phàm thấy đủ rồi
- Em cũng vậy, kiếp này có thể được anh thương, em Mị Nhi chết cũng không tiếc
- Đừng nói chữ chết, không may mắn, chúng ta còn phải thiên trường địa cửu
Diệp Phàm cố ý trách cứ nói.
Tắm rửa xong
- Anh, đêm nay anh ngủ lại chỗ Mị Nhi được không?
Mị Nhi không ngờ mặc kệ ngượng ngùng, chủ động mời
- Tuân lệnh
Hắn đương nhiên thầm vui mừng rồi, có chuyện tốt đẹp như vậy có thể từ chối sao? Ngoại trừ đầu óc sốt đến hồ đồ
Hai người đi dạo phố chơi, tay nắm tay làm người ta rất hâm mộ, làm cho đám đàn ông trên đường động lòng
- Hồ ly lẳng lơ
Khi vừa mới quẹo sang một nơi khá hẻo lánh, phía sau lưng vang lên một âm thanh tương đối không hài hòa
Diệp Phàm cùng Tạ Mị Nhi cũng không để ý, tưởng đâu giọng nữ đó là đang nói người khác, hai người không ngẩng đầu lên, tiếp tục nắm tay đi dạo phố
- Ê, nói hai người, một đôi hồ ly thối lẳng lơ
Lúc này, giọng nữ đó khá rõ ràng, hơn nữa Diệp Phàm cảm giác giống như từng quen biết
Kinh ngạc quay đầu, vừa thấy, lập tức có chút ngây người, Ngọc Kiều Long một bộ dạng như muốn ăn thịt người, một tay chống eo, môi khẽ động, nhìn chằm chằm Tạ Mị Nhi, dường như đang cắn răng
Hôm nay Ngọc Kiều Long mặc áo đầm bó sát người màu phấn hồng, loại váy dài đến đầu gối, bên dưới lộ ra đôi chân trắng tinh, dưới sự tôn lên của màu phấn hồng càng làm cho người ta tưởng nhớ muôn vàn. Vì là bó sát người cho nên phần eo càng thấy nhỏ hơn, phần mông hơi nhếch lên, nhìn thấy có chút khiến người ta phun máu
- Là cô, sao lại nói thế?
Diệp Phàm miệng động một cái, lạnh lùng hừ nói, trong lòng cũng có chút kỳ lạ. Theo lý mà nói hẳn là hôm nay Ngọc Kiều Long đi học ở học viện âm nhạc Thủy Châu mới đúng, sao lại chạy về huyện trùng hợp để hắn gặp được, hơn nữa gặp cũng thật đúng lúc, thật là xui xẻo.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)