Diệp Kim Liên xúc động nói.
- Vâng, thế cũng được, mẹ hầm đi, hai mẹ con mình cùng ăn.
Diệp Phàm cười ngây ngô, hắn biết rằng nếu không làm thế Diệp Kim Liên sẽ chẳng bao giờ đụng đến củ sâm.
- Ừ, ừ…..
Diệp Kim Liên cảm thấy ấm lòng vô cùng, nước mắt cứ chực trào ra, giả vờ cúi đầu để lau nước mắt, vội vàng mang củ sâm đi nấu.
- Mẹ à, mẹ hầm từ từ thôi nhé, mẹ nhớ hầm với lửa nhỏ thôi, nếu không các chất có trong củ sâm sẽ không ra hết được.
Diệp Phàm đứng đằng sau nhà nói vọng lại, nhẩm tính thời gian hầm củ sâm này ít nhất cũng phải năm tiếng, có thể tranh thủ khoảng thời gian này để đến sơn động Diễm Tình Thảo dạo một vòng rồi về, với sức của mình, cả đi và về chỉ cần ba tiếng là đủ.
Nghĩ xong thì chân cũng đã bước ra khỏi cửa, đi thẳng về Phóng Cẩu Nhai.
Nhìn động Phóng Cẩu Nhai cao khoảng hơn ba trăm mét, Diệp Phàm lẩm bẩm:
" Vẫn như cũ, chẳng có gì khác cả, không biết " Hỏa Long Tường Thiên
" đã lớn như thế nào rồi? Quả Diễm Tình Thảo chắc cũng vẫn như thế."Diệp Phàm vừa quan sát vừa lầm bầm một mình, không thấy bóng dáng người nông dân nào làm việc cả.
Bởi vì Phóng Cẩu Nhai này nằm ở nơi hẻo lánh, cỏ cây rậm rạp, đất đai khô cằn, không trồng trọt được gì, cho nên quanh đây cũng chẳng có ai muốn đến đây sinh sống, làm ăn.
Hơn nữa, cái động có Diễm Tình Thảo cách mặt đất hơn ba trăm mét, lại không có đường lên, muốn lên phải men theo vách núi, vách núi thì toàn rêu xanh trơn trượt và một số loài cây dại bám, cho nên ngay đến cả khỉ leo lên cũng còn khó khăn, có lẽ chẳng ai thừa hơi mà đi đến đây kiếm kế sinh nhai.
Nơi này trước kia được phát hiện là nhờ tổ tiên của mẹ nuôi Diệp Kim Liên, bây giờ lại trở thành căn cứ bào chế thuốc của Diệp Phàm.
Diệp Phàm bám vào các bụi cây, thoăn thoắt leo lên như vượn, không lâu sau thì đến được cửa động. Nhìn thấy cửa động trước mắ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì trước lúc đi Diệp Phàm đã đặt một tảng đá to khoảng bảy tám trăm cân chắn trước cửa động, bây giờ thấy nó vẫn nằm đó nên yên tâm nghĩ rằng chắc chẳng có ai đến đây..
Diệp Phàm cẩn thận dời tảng đá qua một bên, một luồng khí trong động ùa ra, nếu không có người vào thì cái vị đó chắc chắc sẽ đủ cho bạn uống một bình trà. Tuy trong động cũng có những lỗ thông gió khác, nhưng do bị bịt kín quá lâu nên không khí bên trong cũng không trong lành gì cho lắm.
Bước vào động.
Đi vào động khoảng mấy trăm mét, Diệp Phàm đột nhiên mở to mắt hết cỡ để nhìn, cảm giác hình như trong động có gì đó khác lạ.
Diệp Phàm ép sát tường, dỏng tai nghe ngóng nhưng không phát hiện được gì. Tuy nhiên có mùi hôi thối xộc vào mũi, hình như có mùi vị gì khác thường đang lan tỏa khắp động, mùi vị khá quen thuộc nhưng trong chốc lát không nghĩ ra được là mùi gì, rốt cuộc cái mùi này bốc ra từ đâu vậy nhỉ.
- Quái, lẽ nào là mùi ẩm mốc lâu ngày?
Diệp Phàm chỉ thoáng nghĩ chứ không bận tâm lắm, bởi vì trong động xem ra không có gì khác lạ lắm, nếu như có dã thú vào động thì chắc hẳn tảng đá chặn trước cửa cũng đã bị sứt mẻ ít nhiều.
Cẩn thận nằm sát mặt đất bò tới khoảng trăm mét, căng mắt quan sát, toàn thân Diệp Phàm bỗng nhiên run lên, đây chẳng phải là do sốt, là do sự sợ hãi tạo nên chăng?
Là cái gì mà khiến đường đường một cao thủ võ thuật thất đẳng trở nên run rẩy như thế này?
Nhờ đôi mắt chim ưng tinh anh, Diệp Phàm nhìn thấy trong động có một số thứ bị xáo trộn, thậm chí là rất bừa bãi, cây Diễm Tình Thảo cao lớn đã không thấy bóng dáng đâu nữa, ngay cả cây Thái Tuế
" Hỏa Long Tường Thiên" do Diệp Phàm tự tay trồng bên cạnh cây Diễm Tình Thảo hình như cũng đã biến mất.
Thay vào đó là một vật thể hình xoắn ốc nằm thù lù một đống, ban đầu Diệp Phàm còn tưởng đó là một tảng đá nào đó bị sập xuống chất thành đống, sau khi nhìn kỹ mới giật mình suýt chút hét lớn.
Thì ra chẳng phải là đất đá gì, mà cái đống cuộn tròn đó lại chính là một con trăn to lớn, to cỡ thùng đựng phân thô mà những người nông dân thường dùng.
Có tính toán rộng tay thế nào thì bán kính vòng tròn đó cũng khoảng cỡ một mét rưỡi. Con trăn thở một cách đều đặn, có vẻ như đang ngủ rất ngon giấc.
Dường như nó đang mơ một giấc mơ đẹp, chiếc lưỡi dài độ một tấc con đang lè ra. Nghe nói thị lực của trăn không được tốt lắm, nó chủ yếu dựa vào cảm giác của lưỡi và thân thể để nhận biết các sự vật bên ngoài, xem ra tính cảnh giác của loài vật hung ác này khá cao, chứ không hề ngốc nghếch.
Diệp Phàm cẩn thận quan sát, con trăn này có màu đen sẫm, vẩy trên thân xếp từng lớp từng lớp giống trứng chim bồ câu, nhìn như những chiếc áo giáp ra trận thời xưa, thân hình to gần bằng thùng nước nhỏ, còn độ dài thì không biết được, bởi vì nó đang cuộn tròn mình lại.
- Mẹ kiếp! Vậy là cây Diễm Tình Thảo và Thái Tuế đã bị nó nuốt chửng rồi, mà hình như con mãng xà này mắc chứng tiêu hóa không tốt, vùng da bụng dưới cứ thấy nhấp nhô, chắc là đang tiêu hóa bảo bối
" Hỏa Long Tường Thiên" Diễm Tình Thảo của ta đây mà.
Cháu của lão rùa, mày đúng là có phúc thật, Xuân Cung Hoàn và Lôi Âm Long Hoàn của ta xem như là đi tong rồi.
Không có Xuân Cung Hoàn thì lấy cái gì để tặng cho Bí thư Trương cơ chứ, mà không có gì quý để biếu tặng thư ký Trương thì mình đây cũng hết hy vọng được thăng quan tiến chức. Mẹ mày, phá hỏng đường tiến thân của ta, muốn nhịn mà chẳng nhịn được.
Vừa nghĩ đến việc con đường danh vọng sắp tan thành bọt biển, Diệp Phàm tức giận phừng phừng như nấm mọc sau cơn mưa.
Tục ngữ chẳng phải đã nói giận bắt đầu từ tim, ác bắt đầu từ gan đấy ư.
Diệp Phàm giận quá, khí chất của một cao thủ thất đẳng tự nhiên bộc phát, tạo nên một sức mạnh kinh hồn nhắm thẳng con trăn to lớn đang nằm mơ giấc mơ đẹp kia.
Con vật rác rưởi kia lập tức có phản ứng, đầu ngẩng cao, hơi bẹp, cái đầu giống hình tam giác lắc lư, vô cùng ranh mãnh, dường như đã phát hiện ra Diệp Phàm, ánh mắt lạnh lẽo của nó nhìn về phía Diệp Phàm.
Phạch. Vang lên một tiếng.
Cổ của con trăn có màu hơi hồng đột nhiên phồng to, một sức mạnh phi thường toát ra từ cơ thể nó, giống như chiến cơ tàng hình khóa chặt loài người nhỏ bé trước mặt.
Lập tức há miệng dò tìm, lại còn ngáp nữa chứ, mùi hôi thối kinh tởm xộc thẳng vào mũi Diệp Phàm.
Thối đến nỗi Diệp Phàm mắng thầm trong bụng:
"- Mẹ nó, hôi thật đấy, chắc con trăn này đã sống mấy trăm năm rồi, mấy trăm năm không đánh răng, hèn gì hôi thế."" Rắc rối rồi đây, nghe anh Trần nói trước đây khi anh ta là một cao thủ thất đẳng cũng đã từng giao đấu với một con trăn cực lớn. Kết quả là anh Trần đã bị trọng thương, may mà còn giữ được mạng sống.
Nhưng vị trí đó ở giai đoạn khai nguyên thất đẳng, bây giờ tương đương với lục đẳng, ta đây bây giờ đang ở ranh giới khai nguyên thất đẳng, xem ra sự dũng mãnh của con trăn này tuyệt đối chẳng thua kém gì con trăn mà anh Trần đã nói, lẽ nào con trăn hung ác mà anh Trần gặp đã dao du từ đập nước Thiên Thủy đến đây.
Có thể như thế lắm chứ, anh Trần gặp nó là ở hang Lang Đang, hang Lang Đang cách đập nước Thiên Thủy khoảng mấy trăm dặm.
Đối với loại trăn lớn này, bò đi mấy trăm dặm không dễ gì, vác chạy ư, ôi, mặc xác mày. Mày đã đoạn đường tiến thân của ta, ta đây sẽ cho mày sớm đi gặp Diêm Vương, đồ tạp chủng gian tà.
Diệp Phàm suy nghĩ một hồi lâu, cắn răng quyết định, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.
Lấy hết sức đột phá, quyết định ra tay trước để chiếm thế thượng phong, ngọn tiểu Lý đao trên tay không phát ra tiếng, bắn ra ba ngọn, trực tiếp nhắm thẳng con trăn mà bắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Một luồng sáng lướt qua.
Không thấy con trăn có động tĩnh gì, điều này cũng không có gì lạ, bởi vì tốc độ tiểu Lý đao mà Diệp Phàm bắn ra quả thật rất nhanh.
Nhưng trái với dự đoán của Diệp Phàm, ngọn phi đao sau khi đâm " phập
"vào thân con trăn thì chẳng thấy máu me tứ tung tóe như lệ thường đâu, ngược lại chỉ nghe tiếng ting tang như tiếng kim loại va vào nhau, căng mắt ra nhìn thì thấy ngọn phi đao của mình đã bị sự trơn trượt của da con trăn đẩy bay vào trong động.
"Lẽ nào nó đã từng luyện Kim Chung trảo. Nếu không với lực của tay và độ bén của phi đao thì cho dù là thùng dầu cũng bị đâm xuyên qua, sao vẩy của nó lại dày thế kia, hình như không thể đâm vào được, không lẽ do quá trơn mà bị trượt đi?"
Diệp Phàm trong lòng hơi kinh sợ, thật sự là quá kỳ lạ. Nghĩ đến nguyên lý chống đạn của xe tăng mới có thể lấy lại trạng thái bình tĩnh.
Tức giận, Diệp Phàm lăn một vòng đến sát bên con trăn. Biết rằng lúc này có muốn bỏ chạy cũng không thể nào, đây chẳng phải là một cái động lớn, tốc độ trườn của mãng xà đương nhiên nhanh hơn mình nhiều.
Mấy lần trực tiếp vờn qua vờn lại trước mắt con trăn, bởi nó có lớp vẩy dày che chắn nên không dễ ra tay, chỉ còn tìm cách đánh vào mắt nó, mắt thì không thể luyện Kim Chung trảo được.
Phần phật.
Một tiếng sắc nhọn vang lên, con trăn bắt đầu giận dữ. Vừa nãy tuy không bị vật nhọn của loài người làm rách da, nhưng bị một lực mạnh tác động vào mình cũng khiến nó bị chấn động nghiêm trọng. Cũng phải thôi, vì công lực mà Diệp Phàm phát ra không dưới sức nặng nghìn cân.
Diệp Phàm cảm giác như trước mắt có vật gì đó, hình như là một thứ gì đó đen bóng từ miệng con trăn phun tới.
Tự hét thầm trong bụng
"Chết rồi.
"
Đầu hơi nghiêng về một phía để tránh, tuy có tránh, nhưng luồng khói đen kì lạ đó vẫn lan tỏa khắp động.
"Lẽ nào có độc? Rất có thể, nghe nói một số hồ ly ở đít có thể phát ra khói độc có tác dụng gây mê. Con trăn này có thể phun ra từ miệng."
Diệp Phàm suy đoán, vội vàng nín thở, nhưng đã quá muộn, có cảm giác thân mình tê rần, như uống rượu say vậy, ngay đến cử chỉ hành động đều trở nên chậm chạp hẳn.
Ý định lẩn trốn vừa lóe lên nhưng có cảm phần lưng như bị gập lại, thì ra đã bị con trăn cuốn lấy.
Đây chẳng phải là một điều tốt hay sao?
Thông thường cách giết người của các loài trăm là sẽ cuộn chặt con mồi trước, sau đó từ từ siết chặt, con mồi bị siết chặt sẽ không thể nào thở được, cho đến khi ngạt thở mà chết. Cuối cùng, đương nhiên nó sẽ ung dung mà tận hưởng con mồi.
Quả nhiên là như vậy.