Quan Thuật

Chương 776: Ngậm miệng

" Hừ!Ông mày cũng không có cách nào để ngậm miệng!"

Diệp Phàm trong lòng căm phẫn phỏng đoán Nông Viện Viện ở trong hoàn cảnh này cũng không dám có hành động gì ghê gớm.

Bàn tay linh hoạt như mãng xà cứng rắn luồn vào giữa hai đùi, rồi thuận tay lướt qua nơi thần bí kia.

Đương nhiên Nông Viện Viện hốt hoảng sợ hãi, chỗ đó bị đầu ngón tay cho vào dường như là cho cả bàn tay vậy. Mặc dù cách lớp quần ngoài và trong nhưng vẫn ngượng chết người.

Nhưng phản ứng đặc biệt tự nhiên cho sự sợ hãi hốt hoảng của Nông Viện Viện là khép chặt hai đùi lại. Đây là động tác phòng thủ tự nhiên của phái nữ.

Nhưng Chủ tịch Diệp lại cho đó là tội, cảm thấy đầu ngón tay dường như bị kẹp chặt lại. Trong khe hở mê người ngón tay cảm nhận được trọn vẹn, có vẻ còn mang theo dòng nước nóng hổi mềm mại.

Chợt, hắn hơi ngẩn người, có vẻ là tay đã để nhầm chỗ, rất tự nhiên nhanh chóng thu tay về, rút trong túi áo ra bao thuốc, tiện tay đưa cho Ngô Đồng một điếu, hai người đàn ông bắt đầu phun khói mù mịt.

Trong lúc đó, Nông Viên Viên trầm mặc không lên tiếng, hai chân run lẩy bẩy, dường như không cử động được nữa. Nhưng trong đôi mắt lóe lên ánh mắt phức tạp khó lý giải, giống như oán giận, như căm phẫn, như nóng giận, như đợi chờ…

-"Xin lỗi Viện Viện, để cô không nói linh tinh thì tôi cũng không còn cách nào khác. Chúng ta bây giờ đã hiểu rõ nhau, như vậy coi như hòa. Cô không nên…"

Diệp Phàm trong lòng có chút khiêm tốn nghĩ.

Chuyện lạ xảy ra

Chỉ cách đó nửa phút

Nông Viện Viện đột nhiên giống như điên, đứng dậy, tiện tay làm sạch hai bát múc canh, rót đầy hai bát rượu, giơ lên, có vẻ như hô lên nói:

- Chủ tịch Diệp, anh là lãnh đạo trực tiếp của tôi, sau này công việc còn phải nhờ anh chỉ bảo nhiều, nhân đây tôi kính anh một bát.

- Được, được. Chủ nhiệm Nông oai phong, thật không hổ thẹn. Chủ nhiệm Nông như người ta mới được gọi là đáng nể, một bát rượu bằng mấy chục ly, ha ha ha…!

Ngô Đồng cũng say rồi, đứng một bên vỗ tay ồn ào, nhân tiện còn muốn giáo huấn hai cảnh sát nữ của mình vừa rồi không dùng bát, có vẻ như không đủ dũng cảm, ba nữ cảnh sát khác cũng ồn ào lên.

- Thôi đi chủ nhiệm Nông, cô còn uống được nữa không?

Diệp Phàm có chút buồn bực, rõ ràng là biết Nông Viện Viện đang trút bỏ sự bực tức về sự quấy rầy cơ thể cô của ngón tay hắn vừa rồi.

- Hừ. Ai bảo tôi không uống được nữa!

Nông Viện Viện hừ lạnh một tiếng, một hơi cạn sạch.

Bát rượu sạch bong. Tức khắc, Nông Viện Viện mặt đỏ bừng, đến ngấn cổ cũng nhuốm đỏ, đưa tay chống lên bàn, phỏng chừng nếu không chống tay thì sẽ ngã ngay.

- Được, chủ nhiệm Nông tửu lượng cao thật!

Diệp Phàm tán dương, đương nhiên cũng không thể yếu thế, bưng bát rượu lên ừng một phát cạn sạch. Nông Viện Viên lảo đảo vào phòng vệ sinh, đoán rằng để giải quyết vấn đề, trong đôi mắt Diệp Phàm lóe lên tia thương hại.

Không lâu sau

Không ngờ lại có 3, 4 cán bộ bước vào, dù sao Diệp Phàm cũng không biết, nói là ngồi ăn cơm ở ghế bên cạnh, biết chủ tịch Diệp ở đây nên kéo nhau đến chào hỏi.

Thực ra là mấy người này nhìn thấy Nông Viện Viện đi vào Thần Nữ Tửu Lầu, nghe ngóng thì biết vị chủ tịch huyện mới cũng đến ăn cơm. Ngay lập tức tin tức này được truyền đi, những cán bộ biết được tin về vị chủ tịch huyện lâm thời thì kéo nhau đến Thần Nữ Tửu Lầu chơi bời một phen.

Tuy một ly rượu không thể làm chủ tịch Diệp nhớ được mình nhưng ít nhất cũng gọi là ra mắt, sau này qua lại cũng thuận lợi hơn.

Mà chủ tịch Diệp mới đến nơi đây, vốn muốn uống với mỗi người một nửa ly, nghĩ ngẫm thì có chút không thỏa đáng, mình vừa mới đến không thể tỏ ra quá "làm cao" được.

Đương nhiên cũng không thể tuyệt tình từ chối lòng tốt của mấy vị cán bộ, vì vậy, một vòng người đến chúc rượu, chủ tịch huyện cũng không từ chối, vui vẻ uống cùng.

Về sau càng ngày càng ghê gớm, một đám khách lũ lượt kéo nhau từ bàn bên cạnh đến.

Tuy chén rượu không to nhưng kiến nhiều thì đè chết voi, chủ tịch Diệp dù tửu lượng tốt, còn có khả năng Quốc thuật thất đẳng giải một ít rượu nhưng xét cho cùng hắn không thể giống như trong " Anh hùng xạ điêu" được, lúc đạo trưởng Khâu Xứ Cơ đấu rượu với Giang Nam thất quái, cái kĩ thuật có thể trực tiếp ép rượu xuống chân rồi xuống đất chỉ có trong phim mà thôi.

Cuối cùng, chủ tịch Diệp cũng ngà ngà rồi, vẻ vang trên bàn rượu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyen360.com

Dù chủ tịch Diệp ngà ngà say rồi, nhưng cũng vì hắn muốn có được tiếng tốt, muốn mọi người nói hắn mới đến Ma Xuyên nhưng không tự cao tự đại, hòa cùng với đám nhân viên cấp dưới nên đã thể hiện đầy đủ tư tưởng thân thiện, cởi mở của chủ tịch huyện với dân. Hiệu quả của điều này thì đồng chí Diệp dù thế nào cũng không thể dự tính được.

Nửa đêm thì tỉnh giấc, nhìn thấy trên bàn để lại một mẩu giấy, mở ra xem mới biết là Phương Viên đã đến.

Diệp Phàm theo phác họa đơn giản của tờ giấy mà tìm đến quán ăn hẻo lánh- quán cơm Tuyết Liên. Cửa không đóng, đẩy nhẹ rồi bước vào.

- Chủ tịch Diệp đến rồi, lên lầu ngồi đi!

Phương Viên mặc bộ jacket màu đen bước đến, phía sau còn có một người phụ nữ mặc một chiếc váy ngủ trắng, mái tóc màu đen được chải búi hình long phượng, bên trên cài một chiếc châm bạc, trong sự giản dị toát lên vẻ hào phóng trang nhã.

Thấy Diệp Phàm liếc mặt một cái, Phương Viên cười nói:

- Cô ấy tên là Xa Tuyết Liên, bà chủ quán ăn này!

Lại quay sang phía Tuyết Liên nói:

- Vị này là chủ tịch Diệp vừa mới đến huyện Ma Xuyên.

- Chào chủ tịch huyện Diệp, Phương Viên, cô dẫn chủ tịch Diệp lên tầng thượng ngồi đi, tôi hâm lại rượu thức ăn rồi mang lên sau!

Xa Tuyết Liên thuần khiết giống như khối tuyết liên Thiên Sơn vậy, người quả thật như tên.

- Ha ha, Phương Viên, tiến bộ quá đấy, mới mấy ngày đã dụ dỗ được người ta rồi, có điều, người phụ nữ này…!

Diệp Phàm đang nói thì dừng lại, có chút không yên tâm, nhưng nghĩ Phương Viên làm việc nhất định là không hồ đồ rồi!

- Ha ha, Diệp tiên sinh, lúc tôi vừa mới đến Mã Xuyên đi dạo đến quán cơm này, gọi một bình rượu uống, sau đó có mấy tên lưu manh đến ăn không trả tiền, tôi tiện tay đã xử lý.

Chính là quen biết như vậy, Tuyết Liên mệnh khổ, kết hôn mới được một năm thì chồng lái xe ngã chết ở núi Thiên Xa. Một người phụ nữ, mở quán ăn này không dễ dàng gì!

Phương Viên giải thích một lượt, trước mắt Diệp Phàm liền hiện ra dung mạo tuyệt đẹp của đầu bếp Xuân Hương của thị trấn Lâm Tuyền.

Trong lòng thở dài:

-" Sao lại giống nhau vậy nhỉ?"

- Tuy là gặp dịp mua vui nhưng cô cũng không thể ngược đãi người ta!

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Phương Viên cười nói.

- Tôi hiểu ý Diệp tiên sinh, chỉ là chuyện ấy không kéo dài được, điều này tôi cảm thấy có lỗi với Tuyết Liên!

Phương Viên thở dài.

- Bây giờ có thể duy trì được bao lâu?

Diệp Phàm cũng không dè dặt, trực tiếp hỏi. Đương nhiên là liên quan đến việc trong khi Phương Viên đi Thái Lan thi hành nhiệm vụ đã bị đánh lén vào hạ bộ. Đó không phải là chuyện đùa!

- Lúc tinh lực dồi dào nhất, cùng sự tương trợ của Xuân Cung Hoàn mà anh cho thì chỉ có thể kéo dài 1 phút, nếu không có Xuân Cung Hoàn tương trợ e rằng mười mấy giây là xuất rồi, vài cái là xong, e rằng Tuyết Liên không cảm giác được gì. Mẹ kiếp, khó chịu thật!

Phương Viên bộ dạng chán nản đấm lên bàn.

- Không có cảm giác gì thì cậu có thể điều chỉnh trước, kích thích cô ấy, ví dụ như vuốt ve, hôn môi…Đàn bà thì thường đến tầm muộn, chờ cô ấy sắp đến trạng thái ấy rồi thì cậu lên, như vậy cũng có thể nếm mùi khoái cảm!

Diệp Phàm không dè dặt, trực tiếp chỉ bảo, dẫu sao cũng đều là những cách mà hắn là vận dụng qua.

- Lâu dài cũng không ổn, việc quái quỷ gì vậy, tôi còn là đàn ông nữa không?

Phương Viên đau khổ, giằng xé bạt mạng mái tóc rối.

- Không sao đây anh Viên, chỉ cần mình anh vui vẻ là được rồi, em, em không sao đâu!

Trước cửa đột nhiên vang đến giọng nói, đó là của Xa Tuyết Liên.

Cô đang bưng mấy đĩa thức ăn nóng hổi, trong đôi mặt ngập tràn những giọt lệ. Có lẽ Phương Viên đã nói với cô rồi, nếu không cô sẽ không nói như vậy. Vừa rồi nhìn thấy Phương Viên bạt mạng hành hạ bản thân, người phụ nữ này am hiểu lòng người, không kìm nổi lên tiếng an ủi.

- Không sao Phương Viên, lần này tôi mang đến đồ tốt!

Diệp Phàm trong lòng tâm động, từ trong túi da lấy ra một cái hộp khá tinh xảo.

- Bên trong, bên trong là cái gì vậy?

Phương Viên giọng có chút run rẩy, là một người đàn ông, cái đóbất động là không thể chấp nhận nổi, có khó chịu hơn là giết người phóng hỏa. Phương Viên bị giày vò đến sắp phát điên rồi, nếu không phải là Diệp Phàm đồng ý đưa y đi Thái Lan một chuyến thì trong lòng bứt dứt không yên. Lại thêm gần đây Diệp Phàm luôn kê thảo dược phối hợp với Xuân Cung Hoàn trị liệu, hiệu quả cũng có một chút, nếu không chàng trai này đã sớm hành hạ mình thành điên rồi!

- Một miếng thịt trăn già mấy trăm năm, tôi kết hợp với thảo dược, Tuyết Liên, phiền em đi cách thủy, sau hai tiếng có lẽ được. Một tuần ăn một lần, không được ăn quá nhiều, tôi sợ cơ thể Phương Viên chịu không nổi, dần dần đi, có lẽ hi vọng rất lớn!

Diệp Phàm dặn dò Tuyết Phi, lại quay sang Phương Viên nói:

- Đừng vội, chờ sau khi qua giai đoạn này, tôi sẽ tìm một cách lâu dài.

Diệp Phàm ám chỉ đương nhiên là đi Thái Lan rồi, Phương Viên đương nhiên hiểu, gật gật đầu, khuôn mặt cảm kích.

Xa Tuyết Liên lúc này mới nhớ ra vừa rồi những lời mình nói ra thật là mất mặt, khuôn mặt liền ửng đỏ, vừa rồi vì quan tâm Phương Viên nên không có cảm giác gì.

Giây phút này là lúc người ta thẹn thùng, trông vô cùng thuần khiết, Phương Viên không thể không càu nhàu một tiếng, rất bất nhã nuốt nước bọt. Xa Tuyết Phi không nhìn y mà nhận lấy thuốc và thịt trăn của Diệp Phàm chuẩn bị xuống dưới hầm canh.

- Khoan đã, lần đầu gặp mặt, một cái lì xì may mắn, nhận đi! Phương Viên và tôi là anh em tốt!

Diệp Phàm cười, từ trong túi rút ra một phong bì dày cộp đưa qua.

- Chủ tịch Diệp, cái này tôi không thể nhận!

Xa Tuyết Liên tương đối cảm động, giọng có chút run run không nhận, nhìn sang Phương, chờ y quyết định.

- Cầm lấy đi, Diệp tiên sinh là người đặc biệt, chỗ tiền này là do anh ấy bán thuốc kiếm được, rất sạch sẽ. Anh ấy tuy làm quan nhưng không tham!

Phương Viên khuyên nhủ Xa Tuyết Phi, liếc sang cái phong bì dày dày, phỏng đoán có trên dưới 2, 3 mươi nghìn tệ!

Y biết Diệp Phàm có y thuật trong người, chút tiền này đối với hắn mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi. Vì vậy, cũng không ngoan cố. Hơn nữa, Ma Xuyên này nổi tiếng nghèo, Xa Tuyết Liên mở quán ăn này cũng không dễ dàng, cả năm kiếm chưa được 4 nghìn tệ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất