- Anh à, cái đó cũng đâu phải là em được chỉ định ông ta đầu tư đâu, nhưng mà, không đầu tư cũng phải để lại chút máu, cái lão Nhật Bản đó tiền kiếm được nhiều lắm, mẹ kiếp, được nhiều máu lắm đó.
Tề Thiên nổi giận, đem lửa hận trút lên người Aoi Ichiro.
- Cái này không cần cậu phải lo. Cái tên Nhật Bản đó, vào tay tôi mà còn để cho ông ta thoát được sao. Xương gà thì cùng phải bỏ ra hai lượng dầu chứ. Hứ!
Diệp Phàm gác máy, lập tức sắp xếp bố trí.
- Nông Viện Viện, cô kêu Xa Hồng Quân đến ngay, kêu cả mất Phó chủ tịch huyện đến họp khẩn cấp. Mặt khác, kêu Trưởng phòng giáo dục, Trưởng phòng công an… lập tức đến họp.
Diệp Phàm hét lên.
- Vâng…
Nông Viện Viện trong lòng ngạc nhiên, không thể ngờ anh họ lại có vận may như vậy, lập tức đã được sắp xếp công việc rồi.
Chuyện này ván đã đóng thuyền rồi, vốn Diệp Phàm định gọi anh ta mai đến, giờ thế cuộc tạm thời thay đổi, anh họ kia…
- Bí thư Chu, Phó chủ tịch Khu vực Châu Á Tập đoàn An Đạt Aoi Ichiro cùng với một số người công ty ông đã đến khảo sát tới Đức Bình rồi. Lần này bọn họ là tới khảo sát tre trúc của xã Kháo Sơn Truân Tử chúng ta. Tôi nghĩ, phẩm chất tre trúc của Kháo Sơn Truân Tử chúng tương đối tốt, có thể thuyết phục họ đầu tư là dự định của tôi… nếu có thể thành công thì chúng ta có hy vọng rồi.
Diệp Phàm sung sướng báo với Bí thư uyện ủy Chu Phú Đức.
- Aoi Ichiro không phải bảo cuối tuần mới đến sao. Thế này, cậu lập tức sắp xếp đi, cần gì cứ nói, tất cả đều do cậu phụ trách, nhất định phải giữ các vị khách Nhật Bản ở lại Kháo Sơn Truân Tử mới được, mặc kệ tốn kém bao nhiêu.
Chủ tịch huyện Diệp, huyện chúng ta chẳng có bao nhiêu cơ hội thế này, Ma Xuyên, không thể cứ nghèo mãi được.
Xây nhà máy, chấn hưng kinh tế, đó là con đường duy nhất.
Chu Phú Đức tỏ vẻ kiên quyết ủng hộ,
- Còn nữa, cần các Ủy viên thường vụ phối hợp thì cậu cứ lập tức sắp xếp, nếu có người nào từ chối thì cậu cứ báo cho tôi, tôi sẽ nói chuyện với họ.
- Được.
Diệp Phàm thốt lên một chữ.
Trong huyện lập tức náo nhiệt hẳn lên, ban vệ sinh làm vệ sinh, các đồng chí ban Tuyên truyền cũng bắt đầu hành động, cả huyện giống như một bộ máy đang vận động.
Nhưng, cũng hơi lộn xộn một chút, vì từ khi xây dựng huyện Ma Xuyên đến nay, căn bản là chưa từng đón tiếp khách nước ngoài bao giờ. Nhất thời chân tay hơi luống cuống, không biết nên sắp xếp từ đâu.
Diệp Phàm suy nghĩ mãi, cảm thấy chuyện này cũng phải thông qua địa khu một tiếng. Nhưng, thông qua ai cũng là một sự lựa chọn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLTheo quy củ mà nói chuyện này trước tiên cần báo với Phó chủ tịch thường trực Địa khu phân quản Địa ủy Ủy ban nhân dân Địa khu Triệu Xa Thành một tiếng, dù sao thì ông ta cũng quản chuyện này, nhưng, Diệp Phàm vẫn còn hơi lo lắng gì đó.
Hắn không gọi cho ông ta, mà trực tiếp gọi đến chỗ Trang Thế Thành. May là Bí thư Trang đang rảnh, Diệp Phàm đem chuyện có khách Nhật Bản ghé đến báo cáo một lượt.
- Ừ! Thế thì phải lập tức nắm chặt thời cơ, nếu cần địa khu phối hợp gì, cậu cứ trực tiếp tìm lãnh đạo phân quản. Nếu bọn họ dông dài thì gọi điện ngay cho tôi. Còn nữa, chuyện này cậu nhất định nắm cho chặt, tìm cách giữ Phó chủ tịch Aoi ở lại, đây là nhiệm vụ tôi giao cho cậu. Phải đối đãi thận trọng như đối đãi với các nhân vật chính trị, tuyệt đối không cho phép bất kỳ sơ suất nào. Tiểu Diệp, cơ hội không nhiều đâu, đừng để thoát, Ma Xuyên, không kéo lên nổi, coi như thua đó.
Bí thư địa ủy Trang Thế Thành không nói dông dài, trực tiếp dặn dò.
- Bí thư Trang, chuyện này tôi có cần báo cho Chủ tịch địa khu Vương không?
Diệp Phàm cẩn thận hỏi.
- Tự cậu quyết định đi.
Trang Thế Thành gác máy.
"Tự mình quyết định, tạm thời không nên nói. Chỉ sợ lại có nội quỷ, đem đào của ông đây chạy đi mất." Diệp Phàm thì thào.
Không lâu
Mấy Phó chủ tịch huyện cùng với mấy nhân viên phụ trách bộ môn có liên quan đã đến Phó chủ tịch thường trực vụ lý Phó chủ huyện Phương Hồng Quốc, Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương, Trưởng ban Tuyên giáo Đỗ Tiểu Lan sau khi nghe điện thoại của Diệp Phàm cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy đến.
Kỳ lạ là Diệp Phàm không gọi Bí thư Đảng - quần chúng Vi Bất Lý và Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Mã Vân Tiền, nhưng không ngờ họ cũng đến góp vui. Nói là tiếp đãi khách khứa quan trọng, cũng là trách nhiệm của bọn họ gì đó.
"Mã Vân Tiền được phân quản Chính trị pháp luật đến còn có lý, vấn đề công an bảo vệ cần y phụ trách, nhưng Vi Bất Lý đến làm gì, chuyện này đâu có sắp xếp thay đổi nhân sự gì đâu. Mẹ kiếp, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ." Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười chào đón.
Trưởng phòng công an Ngô Đồng sau khi nhận lệnh, lập tức quay về sắp xếp, một lát sau, cùng với Nông Viện Viện, dưới sự dẫn đầu của Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương, đã lái xe đến Đức Bình.
Bọn họ, đương nhiên là do Diệp Phàm cử đi đón đoàn rồi. Diệp Phàm vốn định tự mình đi, nhưng chuyện bên này cũng cần người sắp xếp.
Hơn nữa, chủ yếu nhất vẫn là xã Kháo Sơn Truân Tử, phải thể hiện rõ mục đích này, bằng không, dùng cái gì để thu hút ánh mắt của Aoi Ichiro.
Người này tuy nói mục đích đến đây lần này tám phần là nhờ mình chữa bệnh, nhưng đây là người làm ăn, cũng không thể bỏ qua chuyện đầu tư, là một người có chủ ý khôn khéo, chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào.
Xét thấy Liễu Mi Phương dù sao cũng là Chánh văn phòng Huyện ủy, phong phú tiếp đãi kinh nghiệm, người con gái này lại có dáng dấp xinh đẹp, dù nói Diệp Phàm không khinh thường sử dụng mỹ nhân kế với lão già Nhật Bản Aoi Ichiro, nhưng dung nhan người con gái cũng có phần quyết định thành công lớn.
Đàn ông mà, mặc dù không ăn, nhưng thưởng thức một chút cũng được. Hơn nữa, dù công năng tình dục của Aoi Ichiro không được tốt, nhưng mà vẫn rất thích trêu chọc phụ nữ, bởi vậy, cử cô ấy đi là tốt nhất.
Ủy ban nhân dân huyện đang nghiêm túc họp hành.
Lúc này, thư ký mới nhậm chức của Diệp Phàm, Xa Hồng Quân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng họp, nhẹ nhàng bước vào bàn họp hình tròn chỗ Chủ tịch huyện Diệp, anh ta nói thầm bên tai:
- Chủ tịch huyện, xã Kim Đào đang xảy ra đánh nhau tập thể có dùng vũ khí, nghe nói hai thôn có đến trăm người, đang đánh nhau. Loạn xà ngầu hết rồi, chính quyền xã không khống chế được thế cục, nói nguyên nhân bởi vì chuyện quả đào, đang xin phái công an huyện đến giúp đỡ.
- Ừ!
Diệp Phàm gật gật đầu, hỏi:
- Chuyện này có thật không? Đã xác minh chưa?
Sắc mặc thằng nhãi lập tức khó giữ được bình tĩnh, âm trầm quét nhìn mấy Phó chủ tịch huyện và đám Mã Vân Tiền một cái, thầm nhủ:
"Đúng là xui xẻo, thời khắc quan trọng này lại có người gây rối, vì quả đào…"- Chắc chắn đúng, là thư ký Thái Đại đích thân gọi đến, gọi trực tiếp vào điện thoại của ngài. Tôi nói ngài đang họp, anh ta hối thúc nếu không đi nhanh sợ là không kịp.
Xa Hồng Quân vẻ mặt lo lắng, những chuyện đánh nhau tập thể thế này nếu là thật thì có thể gây nên thảm án, hoặc có nhiều người bị thương thì phiền phức.
Diệp Phàm đương nhiên không dám chậm trễ, quay người nói với Mã Vân Tiền:
- Chủ nhiệm Mã, trưởng phòng Ngô đi Đức Bình rồi, nghe nói ở xã Kim Đào xảy ra đánh nhau trong thôn có vũ khí, phiền anh cùng với đội công an nhanh chóng đến xã, bình ổn tình thế. Khuyên bảo bằng lời là chính, chú ý đừng để ảnh hưởng. Nhất định đừng áp bức quá mức chọc cho dân chúng kích động.