Quan Thuật

Chương 808: Như xương cá mắc họng (1)

Thứ này nếu đã không thức thời như vậy, thế thì cứ giáo huấn y một chút. Nhưng mà, cậu em Diệp à, hiện giờ cậu đang ở thời kỳ quan trọng, cũng không thích hợp để kết thù nhiều quá, có chừng có mực thôi là được rồi. Đợi người ta họp xong, vị trí Chủ tịch huyện ngồi cho ổn định xong xuống tay cũng không muộn mà. Tục ngữ nói, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, huống hồ thời gian chỉ có vài tháng là đã có thể trị được tên đó rồi.

Hạ Hải Vĩ suy xét cho Diệp Phàm.

- Haha, y kiến của anh là chuyện bình thường, anh là người quản lý chính trị pháp luật mà, quản cả đám công an.

Diệp Phàm bật cười ha hả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Chú em, nói thật với cậu, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, dù sao thì tôi với Phó chủ tịch Địa khu Tra cũng chẳng có nhiều giao tình lắm.

Ông đây tốt xấu gì cũng là một Ủy viên thường vụ, nó muốn khoe khoang trước mặt anh chú, vẫn còn non lắm.

Chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch Địa khu thôi, cũng chỉ quản một bộ phận nào đó thôi à. Nghe nói tên nhóc đó có quan hệ rất tót với Chủ tịch Địa khu Vương.

Hơn nữa, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, mấy ngày nay hai lần nhìn thây, tên nhãi chủ tịch huyện Hồng Sa Châu hình như có chơi với Quách Tân Bình.

Hôm trước, nó với Quách Tân Bình uống rượu say mềm ở Cao ốc Đức Hồng, lúc đó cũng vừa hay tôi cũng ăn cơm ở đó.

Vốn chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng, nghe nói Ma Xuyên của ông em tranh giành phát triển kinh tế bất chính với huyện Hồng Sa Châu à?

Chỉ sợ là tên đó lại giở trò gì đó.

Hạ Hải Vĩ có vẻ hơi lo lắng, hiện tại ở Đức Bình, Hạ Hải Vĩ cảm thấy chỉ có Diệp Phàm mới là huynh đệ có thể tin tưởng được nhất.

Những người khác, y vẫn chưa nhìn thấu, nhất thời không nói được. Liên quan đến vấn đề đứng chung hàng, hoặc là ai nói liên minh với ai, rốt cục là Bí thư đại diện phái ngoại lai Trang Thế Thành, hay Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung phái bản địa, hoặc là những phe phái thứ ba khác, cái này y vẫn chưa suy xét xong.

Cho nên, Hội nghị thường vụ địa khu mời họp hơn hai ba lần, Hạ Hải Vĩ đều bỏ phiếu trắng, luôn ngoảnh mặt làm thinh.

- Quách Tân Bình, Chủ tịch huyện Hồng Sa Châu, y với Tra Kế Cương rất thân, có lẽ họ vốn đã thân rồi, làm cấp dưới, muốn kiếm chút ưu đãi chỗ Phó chủ tịch Địa khu Tra thì mời ông ấy đi ăn cũng là chuyện bình thường. Mấy hôm trước Bí thư Chu huyện chúng em cũng đi tìm Tra Kế Cương, nhưng nghe nói lần này toàn bộ khoản tiền đầu tư giao thông của địa khu sẽ chi hết cho quốc lộ La Thủy, cho nên. Ma Xuyên chẳng kiếm được xu nào, mấu chốt xui xẻo là chẳng có tiền thì còn biết phải làm thế nào?

Diệp Phạm suy nghĩ, cười nói, mặt đau khổ.

- Chủ tịch huyện Quách muốn kiếm chút tiền đương nhiên là bình thường, nhưng cậu em, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ, cậu suy nghĩ thử xem, trong đó có chứa đựng chuyện phức tạp gì không?

Hạ Hải Vĩ dù sao cũng già đời, kinh nghiệm hơn Diệp Phàm, dường như đã nhìn thấy được một số vấn đề trong đó.

- Phức tạo khác? Ma Xuyên chúng em với Hồng Sa Châu cạnh tranh, Quách Tân Bình tìm Phó chủ tịch Địa khu Tra ăn cơm, mà cách đây mấy ngày còn đụng phải anh Hạ anh hai lần. Trong chuyện này lẽ nào có cái gì đó chưa nói rõ.

Diệp Phàm lẩm bẩm trong miệng.

- Tôi cũng nghĩ vậy, cậu thử nghĩ đi cậu em. Quách Tân Bình, chắc chắn không muốn thấy Ma Xuyên các cậu vượt qua Hồng Sa Châu bọn họ.

Hạ Hải Vĩ thuận miệng nói một câu, suýt chút nữa làm Diệp Phàm kêu lên.

Thằng nhãi này nói:

- Đúng rồi, Chu Phú Đức lên địa khu chẳng kiếm được một đồng nào, nếu như Quách Tân Bình huyện Hồng Sa Châu có thể kiếm được tiền về thì có vấn đề rồi. Nghe nói huyện Ma Xuyên là đối tượng trọng điểm cần được địa khu chú trọng, hàng năm đều phải cấp xuống mấy trăm ngàn sửa đường, năm nay chẳng có một đồng nào, chuyện này có chút khác thường, lẽ nào có ai động tay động chân sao?

- Đúng đó, người này còn không phải là Quách Tân Bình sao? Y không muốn thấy Ma Xuyên các cậu vượt qua bọn họ, cho nên, đã chặn tất cả mọi ngả đường, sửa đường chính là tấm chắn lớn.

Hạ Hải Vĩ nói.

- Hừ! Nếu thực sự tên đó dám làm khó dễ như vậy, thế thì em cũng chẳng phải dạng ẻo lả. Anh Hạ, có chuyện này em nhờ anh điều tra trước, em nghĩ, chẳng có tường nào mà không có gió lọt qua. Chỉ cần Cục giao thông dám cấp tiền cho Hồng Sa Châu, còn huyện Ma Xuyên chúng em lại không có, thế thì trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.

Diệp Phàm lạnh lùng.

- Tôi biết, tôi sẽ chú ý. Nhưng, chỉ sợ Phan mặt rỗ Cục công an địa khu kia sẽ làm khó dễ thôi, cậu cẩn thận một chút. Tôi bên này sẽ giả bộ ngớ ngẩn, tên Lâm Thiên đó không dễ đối phó, chỉ sợ cái tên Ngô Đồng huyện các cậu không gồng gánh nổi.

Hạ Hải Vĩ nói ra lo lắng trong lòng.

- Lâm Thiên, người này hình như cũng hơi khó chơi.

Diệp Phàm nói thầm một câu, đột nhiên nói:

- Anh Hạ, em thấy cái hư danh Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật để không cũng khó chịu, hay là cũng nhân cơ hội xuống tay đi.

- Xuống tay, với ai?

Hạ Hải Vĩ biết nhưng cố ý hỏi.

- Anh em chúng ta, còn phải giả bộ ngớ ngẩn lừa nhau sao? Đương nhiên là Lâm Thiên rồi, anh Hạ có cách nào để đuổi tên đó đi không, một mình anh kiêm luôn Cục trưởng Công an càng tốt.

Diệp Phàm cười khan nói.

- Đuổi y đi, cũng tương đối khó, trước mắt không có lý do gì để đưa y đi. Mà, dù có đưa y đi rồi, cấp trên chưa chắc đã để tôi kiêm nhiệm Cục trưởng Công an.

Nghe nói Lâm Thiên có quan hệ tương đối tốt với Chủ tịch Địa khu Vương, thế lực của tập đoàn Chủ tịch Địa khu Vương tương đối mạnh, Bí thư Trang cũng có đấu với ông ta vài lần, nhưng dường như vẫn chưa được gì.

Cũng không thể nói Bí thư Trang không có năng lực, chủ yếu là do nguyên nhân lịch sử trước đây tạo thành. Bí thư tiền nhiệm sắp về hưu, nên cũng không để ý mọi việc.

Để mặc cho Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung nắm quyền, cũng giống như thế thiên tử lệnh chư hầu thời cổ đại, có lẽ hai người này cũng có thỏa hiệp gì đó hay chuyện gì khác.

Cho nên, mới nói nuôi hổ thành họa, khiến Bí thư Trang hiện nay rơi vào thế bị động, ắt hẳn muốn xoay chuyển cục diện cũng hơi khó. Tôi tạm thời chỉ có thể quan sát, thời cơ vẫn chưa chín muồi, mẹ kiếp, buồn quá.

Hạ Hải Vĩ không kìm nổi mắng mấy câu thô tục.

- Thành sự tại nhân.

Diệp Phàm thốt ra bốn chữ, Hạ Hải Vĩ cũng từng nhắc tới vài lần, đột nhiên ông cười nói:

- Cậu em nói hay lắm, thành sự tại nhân, hahaha… gác máy, lần sau rảnh lại nói tiếp.

"Lâm Thiên…" sau khi gác máy, Hạ Hải Vĩ trong miệng không ngừng nhắc đến tên này. Kỳ thực lời Hạ Hải Vĩ nói không thật, trong lòng ông sớm đã ngầm quan sát Lâm Thiên rồi, có thời cơ tự nhiên sẽ xuống tay thôi.

Tuy nhiên, tên Lâm Thiên này cũng thần bí, người này có lai lịch tương đối lớn ở tỉnh, từ chuyện y chẳng chút hoảng sợ đám Chủ tịch Địa khu Vương có thể đoán ra được chút ít. Hạ Hải Vĩ cũng hơi kiêng kị, làm việc phải luôn cẩn thận.

Chưa nắm chắc chín phần thì tuyệt đối y sẽ không ra tay. Chuyện này, một phát không chúng có lẽ bản thân Hạ Hải Vĩ sẽ rơi xuống nước, ngay cả cái mũ Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật cũng bị người ta hái mất.

Thế thì mất nhiều hơn được. Dù sao cái mũ quan này Hạ Hải Vĩ phải tốn sức ba bò chín trâu mới kiêm được.

Đương nhiên, y cũng buồn, vì trong chốn quan trường y chẳng có ai. Cái vị trí này cũng là do Diệp Phàm lợi dụng Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt và Phó giám đốc sở Lý Xương Hải trả hắn món nợ nhân tình mới có cơ hội đẩy lão Hạ lên được. Cho nên, lão Hạ đương nhiên rất cảm kích Diệp Phàm, đối đãi với hắn như em ruột vậy.

Đương nhiên, giao tình là cái thứ, tuy chỉ có một mã, Hạ Hải Vĩ căn bản chẳng có giao tình gì với hai người này.

Chuyện này chẳng qua, hai vị đại lão trên tỉnh tự nhiên không muốn nhốt Hạ Hải Vĩ, cho nên, Hạ Hải Vĩ kỳ thật chính là một tấm lục bình thôi. Lúc đong đưa có thể bị người ta chen lên trước hoặc bản thân bị gió cuốn đi.

Đương nhiên, y luôn muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, thậm chí phải là cán bộ cấp Phó tỉnh mới có chút tác dụng.

Nhưng, vận khí của lão Hạ cực kỳ kém, mãi vẫn chưa kiếm được cơ hội nào. Thế nên hiện nay lão Hạ mới tạm thời đứng nhìn người ta diễn, ngay cả cuộc chiến Trang, Vương cũng chẳng dám nhúng tay vào.

Chỉ sợ làm chuyện gì không tốt lại ảnh hưởng đến mình. Quan trường nhìn thì yên ả, nhưng thực tế lại vô cùng hiểm ác, một bước vô ý, có lẽ ngay cả cái mũ quan cũng bị thổi bay luôn. Muốn đánh đổ Cục trưởng Công an địa khu Lâm Thiên, đối với Hạ Hải Vĩ mà nói, trách nhiệm nặng nề. Hơn nữa, mặc dù có khi Hạ Hải Vĩ muốn ngừng quan sát, không tham chiến, nhưng cũng không được. Anh muốn đứng nhìn người ta đánh nhau, nhưng người ta lại không muốn anh giữ vị trí trung lập.

Cho nên, lựa chon, đó là chuyện lão Hạ sớm muộn phải làm.

- Đại ca, cái lão già Nhật Bản tên Aoi Ichiro nói đã tới Đức Bình rồi, anh nhanh cho người đi tiếp đón đi.

Trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng Tề Thiên.

- Tên của công ty Aoi Ichiro là gì? Có mấy người đi theo, có đem theo phiên dịch không? Còn nữa, không phải nói là cuối tuần tới sao, sao giờ lại đến nhanh vậy? Ông đây vẫn chưa chuẩn bị gì cả, phiền phức quá.

Diệp Phàm trong lòng chấn động, thúc giục hỏi, không thể ngờ cái lão này lại đế nhanh vậy. Nhất thời cảm thấy có chút lo lắng.

- Phiên dịch, có chứ, chắc là có khoảng ba bốn người. Vốn nói cuối tuần tới, nhưng công ty lão đó có việc, nói là thuận đường bay đi Hongkong rồi đến Thủy Châu luôn.

Đi dạo khảo sát thực tế một vòng, trở lại Nhật Bạn sẽ quyết định. Công ty của ông ta tên Tập đoàn An Đạt, cụ thể là kinh doanh cái gì em cũng chẳng rõ lắm. Nghe nói vốn đăng ký kinh doanh đến hai ba tỷ gì đó.

Hình như bọn họ có một nhà máy tre trúc chế phẩm ở Việt Nam, có thể làm ở Việt Nam thì chắc cũng có thể làm được ở Ma Xuyên.

Chỉ cần điều kiện của các anh có thể đánh động được bọn họ thôi. Nhưng nghe nói người này là Phó chủ tịch khu vực Châu Á của tập đoàn An Đạt, bản thân ông ta cũng nắm năm phần trăm cổ phần của tập đoàn, có thể xem là phú ông vài trăm triệu đó.

Tề Thiên nói.

- Đến gấp vậy, chắc không phải chỉ đến xem tre trúc không chứ?

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Đương nhiên không phải là đến để xem không rồi, tre trúc gì đó, nước ta nào có hiếm. Thành phố Kiến Âu tỉnh Phúc Kiến là cố hương của tre trúc, tên tuổi vang dội xếp hàng đầu kia kìa.

Ắt hẳn chủ yếu chạy đến vì Xuân Cung Hoàn của ông anh đó. Chuyện khảo sát nhà máy chỉ là thuận tiện thôi.

Nhưng mà, anh cũng nên nghĩ các để nắm cái lão này, thậm chí là kiếm hắn chút máu mới được. Đã đến một chuyến rồi mà, nếu không đầu tư thì cũng phải để lại cái gì đó mới đúng.

Em đã giới thiệu người rồi, được hay không tì phải trông cậy vào ông anh thôi, hahaha…

Tề Thiên cười điên cuồng, nhỏ giọng nói:

- Anh à, công em lần này hơi lớn đó, thịt trăn thuốc đó có thể nhiều hơn chút không? Hắc hắc, một nắm tay được chứ?

- Nắm tay cái con khỉ ấy, đợi chuyện đầu tư quyết định xong đã, nếu mà làm không xong thì ông đây đòi đòi cả tiền tiếp khách đó, cậu còn ngồi đó mà mơ một nắm tay, đấm cậu một đấm thì có.

Diệp Phàm tức giận mắng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất