Đúng lúc này, một thanh niên cao to bước lên khán đài chủ tịch, có vẻ cung kính với Diệp Phàm, cúi mình cười nói:
- Chủ tịch Diệp, tôi là Hồ Chính Khang, là người phụ trách chi nhánh Đức Bình của tập đoàn giấy Thái Hưng. Hôm nay được sự ủy thác của Chủ tịch Hồ Thế Lâm, tôi đại diện cho tổng công ty đặc biệt quyên góp riêng cho chủ tịch huyện Ma Xuyên ba triệu. Chủ tịch Hồ có nói, nhân dân Ma Xuyên còn nghèo, quyên tiền cho chủ tịch huyện là vì có thể rảnh tay để thực hiện công tác phát triển.
Nói xong đưa chi phiếu ba triệu ra.
Cùng với tiếng nói của người dẫn chương trình vang lên một lần nữa, không khí sôi sục.
- Bác, hhaha. Bác còn gì để nói không?
Quách Thu Thiên thở phào một cái. Cảm giác rất hãnh diện,có thể một lần thắng bác mình, cái đó cũng khá là đáng tự hào, khiến cả người phấn chấn.
- Cháu thắng. Không thể ngờ được sức hấp dẫn trong nhân cách con người lại lớn đến thế, thật không đơn giản.
Người trung niên thở dài lắc đầu, dường như cảm phúc hậu sinh khả úy.
- Vậy hai mươi triệu…
Quách Thu Thiên hơi có vẻ khẩn trương. Cô có cảm giác khá kích động với số tiền lớn như vậy.
- Haha. Thật là, đúng là Thu Thiên. Diệp Phàm nói rất đúng. Cậu ta nhắc đến bên trái là tỉnh Giang Đô, bên phải cả tỉnh An Đông, cách đề cập này khá tốt. Cháu có thể nói chuyện với cậu ấy, hỏi xem kế hoạch cụ thể thế nào, trình lên sở giao thông tỉnh. Ma Xuyên rất có thể trở thành cổ họng nối ba tỉnh liên tiếp. Chàng trai này có con mắt nhìn rất chuẩn, là một tài năng, cháu hãy nói chuyện riêng với cậu ta.
Người trung niên cười nói, hé lộ nụ cười khuyến khích Diệp Phàm.
- Được
Quách Thu Thiên thật muốn nhảy cẫng lên cười lớn. Tuy nhiên lúc này không thích hợp, cô cố nén cười.
Tuy nhiên, chợt Quach Thu Thiên vẻ mặt cay đắng nói:
- Sở giao thông chưa chắc đã để tâm đến cậu ấy. Mấy ông già đó làm sao có thể suy nghĩ đến khó khăn của nhân dân Ma Xuyên. Huống hồ, cho dù Ma Xuyên thực sự có thể trở thành con đường trọng yếu cổ họng thông của ba tỉnh, họ chưa chắc đã để ý đến.
- Haha. Con nhỏ tinh quái, lại muốn bác ra mặt đúng không?
Người trung nhiên giơ ngón tay, sờ lên trán Quach Thu Thiên một cách trìu mến.
- Bác không ra tay, chắc chắn sẽ không xong việc.
Quách Thu Thiên hừ một tiếng, nói.
- Việc này không thương lượng. Chàng trai kia có bản lĩnh phải tự đi tới sở Giao thông, không xong việc thì đừng đến tìm bác. Thu Thiên, không thể việc gì cũng làm sẵn cho người ta, công việc là do người ta tự làm nên, cũng là phương pháp tốt để rèn luyện bản thân. Ưng non phải giương cánh, phải tự mình học cách bay lượn, không trải qua mưa gió, làm sao thấy được cầu vồng.
Người trung niên thái độ kiên quyết, không thương lượng gì thêm. Quách Thu Thiên nhéo ngón tay, hừ nói:
- Đi thôi.
- Cháu không được tham gia vào, để cậu ta tự làm. Chậm mà chắc. Nếu thật sự sở giao thông có thể lập dự án, hai mươi triệu này của bác coi như đã không uổng phí, làm ra được thành tích gì mới là tài năng, phá năm ải chém sáu tướng, nắm được sở giao thông mới thể hiện được cậu ta là tài năng đích thực, một nhân vật trí dũng kiệt xuất, một người trong tương lai có thể làm nên việc lớn. Rèn luyện là gốc.
Người trung niên ân cần dạy bảo.
Quách Thu Thiên như thoáng chút suy nghĩ, gật gật đầu, không khó chịu nữa. Nguồn truyện:
Truyện FULLTrong lòng thầm mong Diệp Phàm có thể trở thành cao thủ đích thực.
Nhân dân Ma Xuyên hôm nay rất ngạc nhiên, đầu đường cuối ngõ đều bàn tán về phong thái đầy sức hấp dẫn của Chủ tịch Diệp.
- Lợi hại thật, vừa quyên đã được hơn hai mươi triệu. Có cả mấy ông chủ lớn từ Thủy Châu xa xôi tới đây. Anh xem cô Chủ tịch Mai đó, thật nho nhã, không phải là khá quen thân với chủ tịch Diệp đấy chứ?
Một giọng nam trầm vang lên.
- Thắc mắc cái gì? Tất cả phụ nữ đẹp đều là do những nhân vật cao hơn chủ tịch Diệp. Tiểu tử ngươi, trán khác gì con lừa không. Người như Chủ tịch Mai sẽ tìm ai chứ, người ta là tỷ phú, mắt nhìn yêu cầu cao lắm. Muốn tìm ít nhất cũng phải là nhân vật cỡ chủ tịch Tỉnh.
Người kia phỏng chừng lớn hơn vài tuổi, nói.
- Cao, vì lẽ gì mà cô ta từ ngàn dặm xa xôi đến gặp chủ tịch Diệp
Tiếng nói lúc trước hắng giọng, cười nói.
- Cũng đúng, tuy nhiên anh xem người dẫn chương trình đó, có vẻ cũng khá quan tâm để ý đến chủ tịch Diệp. Ống kính chủ yếu hướng về phía chủ tịch Diệp. Còn cô ta thì luôn đứng cạnh chủ tịch Diệp, anh không thấy đấy thôi. Vi Bất Lý cứ đảo mắt đến mức tròng mắt sắp rơi xuống đất rồi.
Tiếng nói của người đàn ông thứ hai có vẻ nghi hoặc khó hiểu.
- Thật khiến người ta bực mình. Người ta chẳng chụp ảnh anh ta thì biết làm sao. Ai bảo anh ta chẳng có chút bản lĩnh nào. Cả ngày mặt mày ủ rũ, như đàn bà. Ngày nào cũng tự cao tự đại, chẳng được tích sự gì, tôi khinh.
Người thanh niên lúc trước xì một tiếng khinh miệt, cực kì khinh bỉ.
- Haha. Mã Vân Tiền càng tức cười hơn. Cứ nhìn MC Giang, muốn được lên màn ảnh nhưng người ta không để ý đến hắn. Còn chủ tịch Mai, chẳng phải Mã Vân Tiền muốn bắt tay người ta sao, người ta cũng chẳng thèm để ý đến ông ta. Haha. Không thể tưởng tượng được Mã Vân Tiền của Ma Xuyên chúng ta lại có ngày hôm nay, bình thường ra vẻ lắm.
Người thanh niên thứ hai lại hắng giọng cười nói.
- Thông thường chẳng cần nói đến ở tỉnh, chỉ cần đối với Đức Bình, Mã Vân Tiền này cũng chỉ là con tép bé nhỏ. Đại tiểu thư Mai từ tỉnh về có liếc ông ta một cái mới là lạ đấy. Huống hồ ông ta là kẻ háo sắc như vậy, có ăn một cái tát cũng là nhẹ, đúng là cái bô của con chó Nhật.
Người thứ nhất mắng.
- Anh nói xem liệu sau này Ma Xuyên có trở thành thiên hạ của chủ tịch Diệp không. Hôm nay khí thế thật hoành tráng.
Người thứ hai lại nói.
- Cũng có thể. Nhưng chỉ mong nếu thật là thành thiên hạ của anh ấy, chúng ta nói không chừng sẽ thực sự được hưởng phúc, có chút hy vọng…
Người thứ nhất thở dài.
- Chủ tịch Mai, khó khăn lắm mới ghé thăm Ma Xuyên, cứ đi thăm thú một chút. Tôi xin tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch. Haha.
Diệp Phàm tươi cười nói.
- Haha, không cần đâu. Nhưng tôi lo lắm, có vẻ ý chủ tịch Diệp không phải ở việc thăm thú đâu.
Vẻ trông bên này ngó bên kia của Mai Phán Nhi trông thật quyến rũ, thản nhiên cười nhạt, có sức hấp dẫn lạ thường. Thầm nghĩ, nếu không có chuyện gì thì hẳn sẽ không xun xoe. Không phải chuyện gì to tát nhưng chắc cũng không thể là việc gì tốt lành.
- Nói gì vậy. Chủ tịch Mai chính là khách quý của Ma Xuyên chúng tôi. Tôi đây chính là chủ nhà. Haha.
Diệp Phàm bật cười ha hả, chờ Mai Phán Nhi tung quân bài chưa lật ra.
Mai Phán Nhi ngàn dặm xa xôi đến Ma Xuyên lại bỏ ra một số tiền lớn vậy. Người ta chẳng phải loại nhiều tiền quá không có chỗ tiêu, chắc chắn có ý đồ gì. Nếu không có ngốc mới đi làm chuyện như này.
- Ôi…còn không phải chuyện của Thiên Kiệt đấy sao. Thật sự làm người ta phiền lòng mà.
Mai Phán Nhi nhíu mày. Diệp Phàm đã hiểu, xem chừng thời điểm lật bài ngửa đã tới.
Tuy nhiên Diệp Phàm không lên tiếng. Mai Phán Nhi giận đến mức muốn bước đến vạch mặt kiểu giả bộ ngây ngây thơ thơ của hắn. Thật là.
Người đẹp cố ý đánh động, liếc nhìn đồng hồ, ý chừng có việc gấp lắm, cuối cùng không nhịn được, nói:
- Chủ tịch Diệp, chúng ta cũng không cần phải vòng vo làm gì. Chuyện của Thiên Kiệt, anh rốt cục định thể nào, tôi thành tâm mà đến đây.
- Thiên Kiệt, cô nói là Mai Thiên Kiệt ư, em trai của Mai Diệc Thu.
Diệp Phàm giả bộ hồ đồ.
- Không phải nó thì ai vào đây nữa. Thật sự là khiến người ta phiền lắm mà. Vẫn muốn mời anh Diệp dạy cho nó vài bài học. Ngày nào cũng tới lui công ty tôi, tới nhiều đến mức hoa cả mắt.
Mai Phán Nhi lật bài ngửa.
- Không phải đã nói với cô rồi sao, sư phụ Diệc Thu Trần Nguyệt đại sư chẳng gì cũng đường đường xuất thân từ Nga Mi, là người được Quốc Thuật giới truyền tụng là Thái Sơn Bắc Đẩu. Có ba ấy, chuyện bất bình gì, chỉ cần bà ấy ra tay, truyền mấy đường cho Thiên Kiệt, không phải là hưởng thụ vô cùng sao?
Diệp Phàm đương nhiên không muốn cầm lấy củ khoai lang bỏng tay này. Phải biết là thứ công tử tự cao kiêu ngạo, ngông cuồng như Mai Thiên Kiệt này, luôn mang theo mình cái mầm tai họa chết người.
Làm không tốt sẽ gặp phiền phức. Hơn nữa người ta có Mai gia ở thủ đô chống đỡ, cậu ta vốn chẳng có việc gì làm, đến chùi đít còn chả phải động tay.
- Trần Nguyệt đại sư lợi hại, nhưng bà ấy cũng nói rồi, công pháp Nga Mi thích hợp với phụ nữ, con đường đi là hướng về âm tính, không thích hợp để Thiên Kiệt luyện tập.
Mai Phán Nhi vốn có chuẩn bị trước, những lời này thật sự có lý.
Thật ra thì không phải vậy, đó là vì Trần Nguyệt đại sư không coi trọng Mai Thiên Kiệt. Cao nhân lánh đời kiểu này tính tình vốn khác người. Đã không thích thì dù anh có đem điều kiện gì ra để hấp dẫn cũng vô dụng.
Mai gia có chút cơ sở không tầm thường không chỉ trong giới quân sự mà ngay cả trong chính phủ. Là gia tộc có thể hô mưa gọi gió ở Trung Hoa. Nhưng lại không thể làm gì được bậc thế ngoại cao nhân như Trần Nguyệt đại sư.
Hơn nữa, Mai gia cũng không thể làm ra chuyện gì. Trần Nguyệt đại sư tuy nói chỉ là một ni cô, nhưng ảnh hưởng của bà cũng không phải người thường có thể tùy tiện động chạm được.
- Thật hả? haha.
Diệp Phàm cười một cách đầy ẩn ý. Biết Mai Phán Nhi không nói thật, xem chừng người ta chẳng nhìn đến cái bản chất xấu xa của Mai Thiên Kiệt.
Diệp Phàm cũng đã biết bản chất của Mai Thiên Kiệt từ lâu. Bởi vì lúc trước cũng đã đề cập chuyện dạy công phu cho cậu ta, xương cốt đúng thật chả ra sao, chỉ tốt hơn người bình thường chút thôi, nếu muốn đạt tới cảnh giới rất cao thì có lẽ không có khả năng.
Đương nhiên lời này không thể nói trước mặt Mai Phán Nhi. Nếu không, người ta bị mất mặt cũng không vui.
Hắn đột nhiên liếc mắt nhìn Mai Phán Nhi, cười nói:
- Với uy tín của Trần Nguyệt đại sư, mặc dù công pháp Nga Mi thiên hướng nữ tính, nhưng việc giới thiệu cho Thiên Kiệt vài sư phụ khác cũng không phải chuyện khó khăn gì. Yêu cầu chắc thấp hơn một chút thôi. Ví dụ như ngũ đẳng cao thủ dạy cho Thiên Kiệt vài chiêu, cũng đủ dùng. Hơn nữa, còn hơn sư phụ quê mùa gà mờ như tôi đây.
Diệp Phàm bật cười ha hả, gõ cây búa lại.
- Diệp tiên sinh, cho tôi một lời chắc chắn đi. Rốt cục anh muốn tôi phải làm gì anh mới bằng lòng truyền vài chiêu cho Thiên Kiệt?
Mai Phán Nhi có chút phiền não, bình thường dựa vào thân phân của Mai gia ở thủ đô, chủ tập đoàn truyền thông Giang Nam, ở vùng Giang Nam đúng là rất nổi tiếng.
Không cần nói đến loại cán bộ cấp Cục nhỏ bé như Diệp Phàm, đến cả mấy quan chức lớn cấp Phó tỉnh ở Giang Nam cũng còn phải nể mặt cô ấy.
Vậy mà hôm nay gặp phải khắc tinh. Chủ tịch một xó huyện nghèo mà lại dám không nể mặt.
Đương nhiên, không phải cô sợ gì Diệp Phàm. Chỉ là một chủ tịch huyện, Mai gia mà thật sự muốn động tới thì chỉ cần nói vài câu là xong.
Tuy nhiên, người Mai Phán Nhi e dè chính là Thiết Chiêm Hùng. Nghe cháu gái Diệc Thu nói, lãnh đạo tối cao của Báo Săn, tướng quân Thiết Chiêm Hùng là anh em kết nghĩa với chủ tịch Diệp.
Nhân vật như Thiết Chiêm Hùng, không chỉ Mai Phán Nhi không dám đắc tội, mà ngay cả Mai gia cũng không dám vuốt râu hùm. Đương nhiên, về phương diện này thì Mai Phán Nhi lại không hiểu gì.