- Không tin thì đành vậy. Thứ thuốc tốt này của tôi hiện nay còn lại cũng không nhiều. Thảo dược dùng để chế ra thuốc cũng không dễ tìm, ví như tuyết liên trăm năm…
Diệp Phàm có phần phóng đại, từ mười mấy năm nói thành cả trăm năm, phóng đại cả mấy lần.
Quay ra liếc nhìn Mai Phán Nhi, có vẻ không có gì khiến người ta hứng thú. Biết được cao sang, chẳng coi cách điều chế này ra gì, xem chừng sợ bị hủy hoại sắc đẹp.
Chẳng phải lần trước đưa thuốc cho Phong Mai, vợ của Tề Chấn Đào dùng thử chẳng phải cô ta cũng khá là lo lắng sao. Cuối cùng nhờ Phó chủ tịch Tề động viên cô mới dùng thử một lần. Tuy nhiên hiện nay Diệp Phàm lại không biết làm thế nào để thoát được.
Bởi vì không ngờ Tề phu nhân nghiện dùng thuốc này. Lần trước đến Thủy Châu lại bị cô ta bắt làm cho một lần. Diệp Phàm âm thầm kêu khổ. Bởi vì không có dịch cây thái tuế, loại Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn kia chỉ còn lại hơn mười viên. Dùng một viên thì ít mất một viên, là loại thuốc rất tốt.
Hôm nay vì giải quyết vấn đề liên quan đến sáu trăm nghìn cây đào, hắn cũng bỏ vốn ra không ít, quyết định lấy ra một viên Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn. Không ngờ Mai Phán Nhi không hứng thú.
Hắn quyết định đưa ra nhân chứng, diễn lại tuồng cũ. Đương nhiên vợ của Tề Chấn Đào là một lựa chọn thích hợp.
Bởi vì quan hệ của hắn và Tề Thiên thì Mai Diệc Thu cũng biết. Cho nên Diệp Phàm cũng không lo Mai Phán Nhi biết quan hệ của mình với Tề gia.
Đột nhiên hắn cười một cách bí hiểm, nói:
- Chủ tịch Mai, hẳn cô có nghe nói đến Phó chủ tịch Tề của tỉnh Nam Phúc chứ?
- Đương nhiên. Tề gia rất có ảnh hưởng ở Giang Nam này.
Mai Phán Nhi khẽ nhíu mày, bắt đầu nổi hứng. Tuy nhiên cũng không quá chu ý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Rõ ràng ý là ngầm nói Tề gia tuy rất có ảnh hưởng nhưng cũng chỉ là ở một vùng Giang Nam này mà thôi. Còn chỉ có uy lực như một chức Thứ trưởng ở thủ đô thôi.
Đương nhiên không thể so với Mai gia ở thủ đô được. Còn thế lực của Tề gia tại địa phương thì Mai gia cũng không so sánh được.
Tục ngữ có câu tấc có lúc dài, thước có khi ngắn chính là ý này, cái gì cũng có điểm mạnh của nó, đều có ưu thế cả. Đương nhiên ảnh hưởng của Mai gia trong giới quân sự trong nước thì Tề gia không thể địch nổi.
Thực ra giới quân sự cũng không phải độc lập, chính trị trong nước đều bị giới quân sự chi phối. Trung Hoa còn tồn tại tư tưởng cũ của chính quyền súng gậy tre cho dù đang trong thời kì hòa bình.
Quân đội cũng là đầu cá sấu lớn. Vì sao một số chính quyền thay đổi dễ dàng như cưỡi ngựa xem hoa. Chính là do chính phủ không kiểm soát được giới quân sự.
Cho nên quân đội là một chủ đề muôn thuở. Có thể sánh với hàng ngũ Thái Sơn Bắc Đẩu. Nếu không tại sao chủ tịch nước lại phải kiêm chức chủ tịch quân ủy, về mặt tài chính lại không móc nối với địa phương. Tất cả đểu do bộ tài chính thống nhất chi tiêu. Từ đây có thể thấy được một điều.
- Haha, vợ của Phó chủ tịch Tề Chấn Đào, cô Phong Nhã Mai đã từng dùng thuốc của tôi, hiệu quả thế nào cô có thể đi hỏi cô ấy.
Diệp Phàm tung ra nhân vật quan trọng.
- Viên thuốc đó tên là gì?
Mai Phán Nhi quả nhiên biến đồi sắc mặt, bắt đầu thấy hứng thú, hỏi đến tên thuốc.
- Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn, sử dụng lâu dài, có thể ngăn được dấu hiệu của tuổi già, khuôn mặt có thể sáng trắng như ngọc, mịn màng như lụa.
Diệp Phàm nói ra mấy câu khiến Mai Phán Nhi có cảm giác tên nhãi này có chút giống với mấy tên buôn lậu thuốc đang khản cổ rao bán thuốc.
- Thật là hiệu quả như thế sao?
Mai Phán Nhi có chút do dự.
- Không tin, vậy cô chờ mà xem.
Diệp Phàm tức giận, lập tức gọi điện thoại, hơn nữa còn bật loa ngoài.
- Cô à, cháu là Diệp Phàm đây, gần đây viên thuốc kia hiệu quả ra sao ạ?
Hắn nói ngay trước mặt.
- Diệp…, à, là Diệp Phàm hả. Hiệu quả cũng khá được. Cô thấy như mình trẻ ra bảy tám tuổi, trắng ra hơn một chút, rất nhiều nếp nhăn bị mất đi. Hơn nữa độ đàn hồi của da cũng khá tốt. Tuy nhiên bao giờ cháu lại đến làm cho cô một lần.
Phương Nhã Mai nói thẳng. Dù sao quan hệ của con trai bà là Tề Thiên với Diệp Phàm cũng khá thân thiết, nhà Diệp Phàm cũng từng đến mấy lần. Quen thuộc quá rồi, cho nên Phong Nhã Mai cũng rất thoải mái.
- Ôi…gần đây Ma Xuyên xảy ra nhiều chuyện lắm, bận điên đầu.
Diệp Phàm giả bộ khổ nói.
- Bận điên đầu? sắp đến tết rồi, có việc gì mà bận vậy? Cũng đúng, chỗ các cháu phải vội là đúng rồi. Vậy thế này đi, đêm giao thừa cháu đến, làm lại cho cô một lần. Ông xã cô nói, lễ mừng năm mới có khách ở thủ đô đến, dù sao cô cũng nên diện một chút, không thể làm mất mặt ông xã được.
Phong Nhã Mai mỉm cười.
- Vậy được, nếu kịp nhất định cháu sẽ tới.
Diệp Phàm bất đắc dĩ nói. Giao thừa mà hắn có rảnh thì cũng phải về nhà mình mừng năm mới chứ, làm gì có chuyện tự nguyện đi.
- Đừng có lừa cô. Nếu không thấy cháu, vể sau Ma Xuyên cần lão Tề giúp gì thì cô là người đầu tiên phản đối đấy. hehe. Hơn nữa, nếu cháu tới, nói không chừng lão Tề cao hứng lên, có khi cho Ma Xuyên chỗ cháu mấy triệu ý chứ…
Phong Nhã Mai cười thành tiếng. Đương nhiên là trêu Diệp Phàm, rồi đột nhiên tắt máy, không cho Diệp Phàm thêm cơ hội nào.
- Ôi…thế là xong. Giao thừa năm nay còn phải đi phối thuốc nữa, mệt muốn chết.
Buông điện thoại xong, thằng nhãi này ra vẻ bất đắc dĩ, còn nhún vai, đương nhiên là làm trò trước mặt Mai Phán Nhi.
- Vậy bây giờ anh có thuốc không, viên Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn đó?
Mai Phán Nhi tin tưởng hoàn toàn.
Có cả cú điện thoại xác thực của Tề phu nhân, còn có gì phải nghi ngờ nữa? Đến người gần bốn mươi như Phong Nhã Mai còn thích loại thuốc này, vậy chứng tỏ rằng hiệu quả hẳn rất tuyệt. Hơn nữa Phong Nhã Mai còn giục để được dùng thuốc.
- Haha. Năm nay vừa qua mùa hoa đào nở. Nếu còn tiếp tục không nghĩ, qua vài tháng nữa, quả đào rụng đầy mặt đất sẽ đòi tính mạng tôi mất.
Tôi đã đồng ý với dân chúng xã Kim Đào rồi. Năm nay giúp họ tìm ra lối thoát. Nghĩ xem, tôi có tốt xấu gì cũng là chủ tịch huyện, đến lúc đó không bán được đào.
Thì chắc nếu mấy chục nghìn người dân xã Kim Đào không tìm tôi, tôi cũng phải bỏ của chạy lấy người. Cô xem đi, chủ tịch huyện như tôi đây, còn có tâm trí nào mà làm việc khác, chế thuốc gì cơ chứ?
Diệp Phàm thở dài, căn bản không nói đến viên thuốc.
- Hừ
Mai Phán Nhi hừ một tiếng lạnh lùng, sắc mặt lập tức dần khó coi.
Diệp Phàm cũng không nói, từ từ nhấm nháp tách trà Thanh Vụ.
Mười mấy phút sau, Mai Phán Nhi không nhịn được, cười nhẹ nói:
- Hai ngày nữa tôi phái đoàn khảo sát ở công ty xuống xã Kim Đào, xem mọi người làm ăn thế nào rồi tính sau. Viên thuốc kia anh lấy cho tôi dùng thử một chút được không?
- Đến lúc đó tính sau, nếu tôi cao hứng thì biết đâu lại chế thuốc cho cô.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói. Hắn hẳn là chưa thấy cái lợi thì chưa chịu
Đến lúc cô không đến, nói là điều kiện không đạt tiêu chuẩn, hay vị trí địa lý không thuận lợi gì gì đó, vậy chẳng phải tôi chế thuốc không công cho cô sao?
Tuy nói hôm nay cô đã quyên ba triệu cho huyện Ma Xuyên, nhưng cái đó, chẳng qua là trả tôi cái ân tình tôi đồng ý giúp Thiên Kiệt.
Cái này là một đổi một thôi. Về tấm lòng thì Diệp Phàm cũng không lấy đâu ra thừa thãi thế để mà giúp mĩ nhân làm đẹp.
- Anh…
Mai Phán Nhi trợn mắt nhìn Diệp Phàm, đôi mắt phượng dần biến thành quả cầu. Khoảng một phút qua đi, cô hung hăng nói:
- Cuối tuần tôi sẽ dẫn đoàn khảo sát tới. Tôi qua công ty có chút việc, đi trước.
- Tôi đưa cô đi,
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Không cần, không dám làm phiền chủ tịch huyện đưa, hừ.
Mai Phán Nhi rõ ràng là đã giận đến cực điểm tuy nhiên vẫn cố gắng nhịn, lao ầm ầm xuống cầu thang. Nhìn theo chiếc ô to đi xa dần, Diệp Phàm hừ nói:
- Đúng là người nhà Mai gia, quả nhiên đầy khí khái. Mình tuy nghèo, nhưng chưa từng bán mình, hừ.
- Thế nào rồi Diệp Phàm? Vừa rồi bộ dạng chủ tịch Mai sát khí đằng đằng, có phải anh lại gây sự gì với cô ấy không? Haha
Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ hứng thú cười nói. Trong ánh mắt có vẻ mờ ám.
- Ôi. Chỉ có con gái là khó chiều.
Diệp Phàm thở dài, chợt lắc lắc đầu.
- Người ta dù sao cũng là đến biếu tiền, anh Diệp, tôi thực sự không hiểu, cô ta vì sao mà từ nghìn dặm xa xôi đến tận đây?
Thượng Thiên Đồ tủm tỉm cười. Diệp Phàm trông thật muốn đấm cho thằng nhãi này một cái.
- Cậu đừng nghĩ ai cũng xấu xa như vậy, giống cậu chứ gì. Người ta là người của Mai gia ở thủ đô, chúng ta sao có thể trêu vào, tuy nhiên cũng có thể tránh được. Chẳng phải lúc trước cậu cũng từng gặp Mai Phán Nhi sao, ở phòng hát nào đó ở Thủy Châu còn gì.
Diệp Phàm châm chọc nói. Đương nhiên chỉ là trêu đùa.
- Chính…chính là cô gái mà ngay cả Hứa Thông con trai bí thư Hứa Vạn Sơn, nhân vật số một của Thủy Châu, cũng phải sợ muốn chết đó hả, hình như là nữ quân nhân.
Khóe miệng Thượng Thiên Đồ co giật vài cái, cảm giác một cơn lạnh lan tỏa trong người.
- Haha. Cô ấy phải gọi là chị, chính là cháu gái của chủ tịch Mai vừa rồi. Cậu có gan thì động vào chủ tịch Mai đi.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Tha cho tôi đi Diệp ca. Tôi còn muốn giữ lại cái mạng này để được nhìn thấy thái dương. Với phụ nữ tôi còn chưa chơi đủ.
Nhưng phụ nữ như chủ tịch Mai đương nhiên không phải là người tôi có thể dây vào. Tuy nhiên thì người phụ nữ đó đúng là quyến rũ chết người.
Tuy nhiên, chỉ chớp mắt một cái, ánh mắt sau khi biến sắc cũng có thể giết chết người ta được. Anh chắc không biết đâu. Vừa rồi lúc gặp cô ấy đi xuống cầu thang tôi như mất hồn đứng không vững, suýt nữa đâm vào cô ta. Ánh mắt đó, đúng là dọa người sợ chết.
Thượng Thiên Đồ còn chút sợ hãi, nói thêm:
- May mà vừa rồi tôi còn kìm lại được. Nếu không động chạm vào người mà đến Diệp ca còn phải nể, thì chuyện lớn rồi. Có điều, Diệp ca, thật sự anh với cô ấy không có quan hệ gì?
Thượng Thiên Đồ còn nghi ngờ, rõ ràng là không tin vào lời của Diệp Phàm.
- Cậu nói xem?
Diệp Phàm liếc mắt một cái, không muốn để ý đến cậu ta.
- Bỏ đi. Không quan hệ cũng là có quan hệ. haha.
Thượng Thiên Đồ nhún vai, đặt mông ngồi lên ghế xoay.
Trong lòng thầm nhủ: "không có quan hệ gì mới là lạ. Người ta tiểu thư đài các chẳng quản nghìn dặm xa xôi đến tận đây đưa tiền. Mặc dù tiền nhiều không biết tiêu vào đâu thì cũng không thể đến đây cho không thế.
Cái nơi tồi tàn này thì có cái gì, muốn danh không có danh, muốn lợi không có lợi. Nhưng Diệp ca đúng là loại người phong lưu. Phụ nữ của anh ta quen đều là các cô gái giàu có xa hoa.
Giống như chủ tịch Mai, mình nhìn thấy còn thèm. Nhưng đối với Diệp Phàm này, đồ mang đến tận cửa tặng, anh ta còn chẳng thèm.
Lợi hợi thật. Mình so với hắn đúng là kém hẳn một bậc. Đây phải gọi là phong cách đại sư. "Phong lưu
" cũng có phân cao thấp. Không so với người ta nữa, bỏ đi, không lại tức chết…"