Biết rõ Chủ tịch huyện Diệp đang mượn cáo oai hùm, nhưng chỉ đành trừng mắt nhìn chấp nhận, 'buồn bực' đến mức muốn chui đầu vào tường chính là tâm trạng lúc này của Vương Triều Trung.
Thoải mái đến mức muốn uống rượi gạo trắng chính là tâm tình của Trang Thế Thành rồi. Việc này vốn dĩ nó là một việc xấu, không ngờ, trong chớp mắt lại thành việc tốt rồi.
Vì vậy, tái ông mất ngựa, chưa hẳn không phải là cái phúc.
- Đồng chí Hạ Hải Vĩ, anh lập tức từ Cục công an địa khu và Viện kiểm soát địa khu điều động mấy nhân viên làm việc tháo vát, lập thành tổ công tác, tiến hành điều tra triệt để vụ án Mã Vân Tiền. Đồng chí Diệp Phàm, giao phó xuống dưới, phối hợp với phòng công an huyện, Viện kiểm soát, toàn bộ Ủy ban Kỷ luật huyện. Tổ chức nào dám ngáng chân, tổ chức nào dám không phối hợp, lập tức cách chức điều tra. Bất kể liên quan đến người nào, cũng phải tra xét rõ ràng.
Giọng điệu đó của Trang Thế Thành vừa thốt ra, trong đó cũng có một chút uy thế. Vương Triều Trung dứt khoát trong lòng luyện công đóng kín lỗ tai, đây gọi là mắt không thấy tai không nghe thì lòng đỡ phiền muộn.
Về phần vẻ mặt dịu dàng của Vi Bất Lý thì sắc mặt kia càng thêm mềm mại, có xu hướng phát triển thành đàn bà con gái. Còn đồng chí Thiết Đông rắn rỏi khỏe mạnh thì một tiếng cũng không cất lên. Ở đây, anh ta chỉ có sự buồn rầu khó chịu thôi.
Phó Chủ tịch thường vụ huyện Phương Hồng Quốc, giờ phút này thì lại càng kinh ngạc vô cùng, không thể tưởng tượng được Bí thư Tỉnh ủy Quách lại có ấn tượng tốt đẹp như thế về Diệp Phàm. Những người khác đều chịu sự phê bình thậm chí còn bị trách phạt, chỉ có Diệp Phàm, hình như còn được biểu dương. Cái này, là cái gì, thật quỷ dị quá.
Buổi tối, nhất định là một đêm không yên tĩnh của Ma Xuyên.
Đêm khuya rạng sáng một chút.
Mã Lạc Thiết tộc trưởng Mã gia, Mã Diễm Xuân Tổng giám đốc Tập đoàn mỏ Silicon Mã Hồ Tử, Mã Tiêu tam hổ Mã gia, Mã Phi, Mã Bình và tất cả người có mặt mũi nhà Mã Gia đều ngồi tập trung trong đại sãnh nhà Mã Gia.
Kỳ thực, bọn họ tuy nói cũng họ Mã, đương nhiên, không phải là một thế hệ của Mã Hồ Tử. Chỉ có thể nói là có mối quan hệ với Mã Hồ Tử.
Ví như Mã Lạc Thiết hiện đang đảm nhiệm Tộc trưởng Mã gia, kỳ thực có quan hệ anh em họ với Mã Hồ Tử. Thế hệ thân nhất của Mã Hồ Tử lúc trước sau khi Mã Hồ Tử bị giết chết, dưới sự giận dữ của quân giải phóng, chết thì đã chết hết, trốn đi thì cũng đã trốn, phỏng chừng chỉ còn sốt lại vài người vẫn ở thị trấn Mã Hồ Tử, những người còn sốt lại đây cũng là những người có thân phận thấp bé, quả thực là những người dân tốt chưa từng làm qua những việc xấu xa.
- Chú, làm sao đây? Chú Vân Tiền nhất định không trở về rồi. Nghe nói chú Đức Phú cũng bị mắt kẹt rồi.
Mã Tiêu có chút nhụt chí, làm mọi cách nhưng cũng không vực lên sức sống.
- Làm sao bây giờ, xử lạnh, một tên xúc vật sớm đã khiến hắn vào ngục rồi.
Mã Lạc Thiết tức đến mức hộc máu, đối với hành vi ác độc của Mã Vân Tiền, Mã Lác Thiết là Tộc trưởng của Mã gia, cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà thôi.
Tuy nhiên, bây giờ Mã Vân Tiền thật sự xảy ra chuyện, là người trong tộc, sao không đau lòng cho được. Dù sao thì có một Mã Vân Tiền chống đỡ, thì Mã gia ở trong huyện cũng được dễ chịu một chút.
Bây giờ không chỉ Mã Vân Tiền phải vào đại lao, ngay cả Chu Phú Đức hình như cũng không về được rồi. Mã gia trong chốc khắc mất đi hai chỗ dựa vững chắc, không thể không ưu sầu cho được.
- Những cái khác thì không có gì, tôi chỉ là lo lắng, ôi...
Bình thường Tổng giám đốc Mã Diễm Xuân xinh đẹp diễm lệ, bây giờ cũng lộ ra một tia lo lắng bồn chồn rồi.
- Mỏ Silicon nhà chúng ta?
Nét mặt Mã Tiêu bỗng tối sầm lại, ngay cả cổ họng cũng có chút gì đó như phát run lên.
Khi vừa nghe Mã Tiêu thốt ra hai chữ 'Mỏ silicon', toàn bộ người nhà Mã gia đều lặng im. Lúc trước có Mã Vân Tiền và Chu Phú Đức chống đỡ, mỏ silicon Mã gia ai cũng không dám nhúng tay vào làm bậy.
Không những chẳng đóng một phân tiền thuế nào, ngay cả đối với những việc bồi thường đất đai của nông dân, cũng không phải trả.
Lúc đó, không có người dân nào dám nhảy ra bảo Tập đoàn mỏ silicon Mã gia bồi thường, phỏng chừng chỉ ngày thứ hai không gãy chân thì cũng què cẳng.
Thật đúng là hết thuốc chữa, sông có lúc người có khúc. Bây giờ Mã gia thất thế rồi, tường đổ nhiều người đẩy theo cái lý này thì ai cũng hiểu.
Nghe nói vụ án của Mã Vân Tiền là do đích thân chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật xét xử, hơn nưa, quan trọng nhất là Bí thư Trang đang nhìn chăm chăm vào, Bí thư Tỉnh ủy Quách phỏng chừng vẫn nhớ đến.
Mã gia huyện Ma Xuyên tuy rằng thế lực lớn, nhưng thật phải ngang nhiên đối kháng với chính quyền, thì họ có tính khí thổ tặc nhưng cũng cần có gan dạ thổ tặc và khả năng mới được.
Lúc trước Mã Hồ Tử đang lúc cực thịnh, đưa tay ra thì có liền bảy tám trăm cây súng gậy gộc, cuối cùng vẫn bị người dân giải phóng quân anh dũng tiêu diệt.
Chỉ dựa vào mấy cây súng săn, mấy cây cuốc của Mã gia bây giờ, mà đối kháng với cảnh sát công an được trang bị vũ khí hiện đại bây giờ.
Cái đó, việc ngu xuẩn đó giống như việc đi lấy trứng chọi đá đó đương nhiên Mã gia sẽ không đi làm. Nhiều nhất thì cũng lập vài âm mưu, ra tay ngăn chặn, làm cuộc mit-tinh quần chúng thì còn được, tuy nhiên, cài này, hình như có chút không làm được việc. Bởi vì, vô cớ xuất binh.
Không những Ma Xuyên mà sản nghiệp mỏ của nhà họ Mã, mỏ đồng ở thị trấn Sơn Đông không phải là Thiết gia ở thị trấn Dương Giác nắm giữ, thu nhập của họ gấp mấy lần chúng ta, thật sự phải bắt giữ bọn họ, thì giống như cá chết lưới rách, hừ.
Trong con mắt xinh đẹp của Mã Diễm Xuân, đột nhiên hiện lên sự cay độc khác thường có thể cắn người.
Cùng lúc này, người nhà Mã gia cũng đang nồi trong đại sảnh Mã gia, Thiết Đông, là người cầm lái trẻ nhất của nhà Thiết gia, cũng với vẻ mặt lo lắng không thôi.
Diệp Phàm tuy nói rằng chỉ là Bí thư thay mặt, nhưng chính vì xuất hiện thêm từ 'thay', thì quyền lực lớn hơn gấp mấy lần.
Hôm qua, muốn mở cuộc họp Huyện ủy Đảng ủy, đều là lấy danh nghĩa của Chu Phú Đức để mở. Hơn nữa, không thể thảo luận về nhân sự, các vị Thường vụ đương nhiên là đều nhìn mặt Chu Phú Đức mà hành sự.
Ngày mai họp, Diệp Phàm thêm một chữ 'thay', người ta là Bí thư Huyện ủy thay thế ngôn chánh danh thuận, hơn nữa còn thay thế Chủ tịch Huyện, hai chữ 'thay' trùng lặp nhau, quyền lực ở Ma Xuyên, thì đương nhiên là càng lên đến đỉnh rồi.
Bắt đầu từ ngày mai, muốn mở cuộc họp Huyện ủy, người ta có thể danh chính ngôn thuận triệu tập mở rồi, không cần mỗi lần mở cuộc họp đều nói, thông qua những lời nói đồng ý vô nghĩa gì đó của Bí thư Chu.
Hơn nữa, dựa vào tình hình của ngày hôm nay mà xem, Ngô Đồng rõ ràng trở thành tay sai đắc lực vững chắc cho Diệp Phàm rồi. Diệp Phàm tiến cử ông ta thay thế vị trí của Mã Vân Tiền, ông ta không cảm kích ơn đức đó thì cũng trở thành loại súc sinh rồi.
Trên cuộc họp Thường vụ thời gian trước, Diệp Phàm dưới con mắt của Chu Phú Đức đã nhắc đến chuyện căn cứ mỏ đồng, cho thấy người ta đã sớm nhắm đúng vào cái chậu châu báu mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn rồi.
Trước mắt nguồn vốn sửa đường lại thiếu một nguồn tương đối lớn, bất luận một người nào khi lên nắm chức, nhất định đều phải kiếm tiền rồi.
- Thiết Đông, chúng ta có phải nên sớm chuẩn bị đi hay không?
Anh họ của Thiết Đông, cũng chính là người tàn nhẫn vừa lóe lên đã biến mất đi trong mắt Thiết Tâm Hải vị Tổng Giám đốc Tập đoàn mỏ đồng thị trấn Sơn Đông. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
- Anh còn chưa chuẩn bị sao?
Trên mặt Thiết Đông lộ chút bất mãn, thật muốn một quyền đánh gãy hai cái răng cửa của hắn.
- Chuẩn bị cái gì? Chúng ta trước đến nay đều như thế này. Lại nói, chúng ta có hợp đồng trong tay, sợ cái quái gì.
Thái độ kiêu ngạo của Thiết Tâm Hải lại bộc lộ ra từ nét mặt.
- Hợp đồng, hợp đồng, hợp đồng cái con khỉ ấy, ngay cả trời cũng thay đổi, hợp đồng không phải thành một trang giấy phế, hừ.
Thiết Đông không có thái độ tốt mắng nói, liếc mắt nhìn Thiết Tâm Hải, biết là người nhà Mã gia sớm đã hình thành nên cái thói ngông cuồng kiêu ngạo nhất đời, muốn xóa bỏ nhất thồi, e là khó.
Giang sơn dẽ đổi, bản tính khó dời.
- Mã gia không phải vẫn còn có một mỏ Silicon sao? Bọn họ kiếm cũng được không ít. Hơn nữa còn hung hơn cả chúng ta, ngay cả một cắt tiền nộp thuế cũng không nộp qua.
Thiết Tâm Hải có chút bất mãn với sự nói toạc móng heo đó của Thiết Đông, thầm nghĩ, ông đây tốt xấu gì cũng là anh họ của cậu, lại không phải là người tùy tùng với cậu?
- Trước mắt, đã không thể cùng với mỏ Silicon nhà Mã gia ra tay ngáng chân rồi. Trong giai đoạn khó khăn này, chúng ta phải hết thảy đoàn kết mới có thể đoàn kết đồng tâm được, cùng nhau chống đối lại những trở lực bên ngoài mới phải.
Gây tổn thương cho nhau, kết quả là hai bên đều bị thiệt, cho tên họ Diệp cố thử được lợi rồi. Chỉ cần mỏ silicon Mã gia không sụp đổ, thì mỏ đồng của chúng ta càng không có vấn đề.
Bọn họ làm ăn phi pháp, chúng ta ít nhất còn có tờ giấy trong tay. Chắc hẳn tên họ Diệp vừa mới lên nắm quyền, cũng chẳng qua chỉ là một Bí thư thay mặt thôi.
Ngay cả cái chữ thay của chức Chủ tịch đều còn chưa xóa đi, trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là có chút kiêng nể. Cuối năm chỉ còn không đến mười ngày nữa là tới rồi.
Cửa ải cuối năm vừa qua, Chuyên viên Vương quyết sẽ không để cho tên họ Diệp đó thay thế chức Bí thư nữa rồi, hắn nhiều nhất cũng chỉ nhảy nhót được hai ba tháng là cùng, đợi sau khi Bí thư mới nhậm chức đến, thì việc gì cũng đều dễ giải quyết rồi.
Thiết Đông lại trầm ngâm xuống.
- Nếu như tên họ Diệp kia ngôi lên ngôi báu số một này thì làm sao?
Thiết Tâm hải có chút chần chừ.
- Hắn....không thể nào.
Thiết Đông lắc lắc đầu, nhìn vẻ mặt hoang mang của anh họ, vội giải thích nói:
- Thứ nhất tuổi tác quá nhỏ, kinh nghiệm quá non yếu, được cân nhắc lên chức Chủ tịch huyện đã là khác so với lẽ thường rồi. Nếu như lại do anh ta ngay cả cái chức Chủ tịch Huyện cũng ngồi chưa vững không đến hai ba tháng lại được đề bạt lên làm Bí thư Huyện ủy, cái đó, quá là nghịch đời rồi.
Trong chính thể của nhà nước chúng ta quyết không thể nào được, về điểm này anh đừng có lo lắng gì cả. Chỉ là trong hai ba tháng này chúng ta phải kiên trì một chút, kiên trì chính là thắng lợi.
Bí thư Huyện ủy mới đến, bất luận ông ta là ai, ông ta nhất định sẽ tìm gặp chúng ta mà hợp tác. Bằng không, hắn chỉ có thể bị tên họ Diệp kia giành hết quyền lực, ai mà muốn làm một Bí thư vô dụng như con rối chứ?
Thiế Đông lại cười.
- Phú Đức, ông làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng đi nhé, ôi....
Vương Triều Trung thở dài một hơi, vẫn có chút khó vứt bỏ đi.
- Tôi hiểu rồi, được rồi, cũng tốt, giải thoát thôi. Trước kia người nhà họ Quách cứ làm ồn ào, cũng làm cho anh khó xử, trong chốc lát lại khen ngược, gánh các vụ án Mã Vân Tiền, tùy ý các anh vậy.
Cả người Chu Phú Đức tựa vào thành gường bệnh không có một chút sức lực nào.
Trong nhất thời giống như là bì da mềm bị rút hết gân cốt, lập tức, một nỗi đâu thương tràn vào trong tim, ông ta hiểu, mình hôm nay, đã trở thành một vật bỏ đi đáng thương trong tay của tên Chủ tịch địa khu Vương Triều Trung này. Thậm chí, ông ta còn là người chịu tội thay nữa.
" Đồ chó, lúc trước khi kiếm tiền chọc gái đều luôn nhớ đến ông đây, người ta nói Mã Vân Tiền là một tên háo sắc, tôi thấy tên nhóc anh đây so với Mã Vân Tiền, chỉ có hơn chứ chẳng kém chút nào.
ông đã tìm cho mày bảy tám em gái Ma Xuyên. Phỏng chừng Khâu Mậu Thủy chỗ Văn phòng ủy ban cũng đã tìm cho mày không ít đàn bà.
Mẹ kiếp nó, rút bỏ súng ống khi muốn dùng khỏi hông xuống thì mò mẫm, ông mày đã cất công tìm cho anh cái động để sờ mò, vừa sờ mó vừa kêu to.
Còn nói em gái Ma Xuyên rất nóng, cái động đó cũng đủ tuyệt diệu rồi, đủ cái đồ đáng ghét nhà mày."
Trong lòng Chu Phú Đức thầm mắng, biết là chửi cũng không có tác dụng gì.
Việc này lại không rõ ràng, nếu như lột ra ngoài hai người coi như xong đời, không lộ ra ngoài phỏng chừng mình còn có con đường sống.
- Tuy nhiên Phú Đức, tôi sẽ dốc sức giúp ông sắp xếp một chỗ tốt, ông cứ yên tâm mà dưỡng bệnh là được rồi.
Vương Triều Trung gác điện thoại, trên mặt ông ta, nỗi đầy những đường xám xịt.
- Chu Phú Đức, luôn là một quả bom nổ không hẹn giờ, nếu như có chuyên gia gỡ mìn để gỡ bỏ thì tốt quá rồi, ôi....
Tên Chuyên viên Vườn này nghĩ như vậy, bớt chút bực dọc, thầm mắng:
- Đều là do con mẹ nó gây ra cái sự việc này, ôi.... nếu như Phú Đức có ở đây, tối hôm nay sẽ không cô đơn lạnh lẽo như vầy rồi.