Chu Phú Đức, tôi...thật không muốn rời xa ông. Tên họ Diệp kia, để cho cậu nở mày nở mặt hôm nay trước, đợi sau khi Quách Phác Dương cút đi, tôi sẽ trừng trị thích đáng cậu.
quyền bí thư, sẽ để cho cậu tạm làm thay trước, muốn nâng đỡ, lão tử đập gãy bàn cũng không để cho Trang Thế Thành thực hiện được.
Hừm tuy nhiên, nên bố trí cho Ma Xuyên một Bí thư như thế nào mới được? Ít nhất cần phải có chút gia cảnh, kiên cường, gia thế thực lực hùng mạnh mới được.
Để ông ta đến trừng trị cái tên họ Diệp miệng còn hôi sữa kia. Kế Diệu Phương của thị xã La Châu thì không được, một người con gái, ngoài việc làm công việc mài súng cho mình, cái khác, không có bản lĩnh thối gì.
Tên Cao Trùng Dương của Huyện Song Giang thì dương khí không đủ, e rằng không đấu qua được tên Diệp Phàm này. Tên nhóc này xem như bộ mặt của Bí thư Tỉnh ủy nên dám đao to búa lớn lột xé da hổ, tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường đâu.
Khu Thông Đô có cán bộ nào nữa chứ...nếu thật sự không được đành phải gọi Khâu Mậu Thủy đi làm thôi, ông ta đi đối phó với tên nhóc này, tuyệt đối là vừa ra tay đã có thể thu phục được.
- Ba, Diệp Phàm là bạn học với Quách Thu Thiên cháu gái của Bí thư Quách Tỉnh ủy.
Tôn Minh Ngọc vẻ mặt kinh ngạc, nói.
Nguồn: http://truyen360.com- Anh ta nói với con à?
Tôn Quốc Đống cũng tương đối kinh ngạc.
- Không có, lần trước trở về địa khu, không phải gặp được Phó trưởng ban Thái, trên bàn cô ta có đặt một tấm ảnh, trong ảnh có một cô gái chính là Quách Thu Thiên, hơn nữa, lúc đó Diệp Phàm đứng bên cạnh cô ấy, giống như rất là thân thiết nữa, giơ hai ngón tay trên đầu Quách Thu Thiên như mọc ra hai cái sừng dê vậy. Trước đây con không quen biết Quách Thu Thiên, cũng không để ý lắm, hôm nay nhìn thấy rồi thật sự kinh ngạc vô cùng, việc lần này quá quỷ dị, Bí thư Quách đi xuống có phải là đặc biệt tìm chỗ đứng cho Diệp Phàm hay không?
Tôn Minh Ngọc đoán như vậy.
- Tìm chỗ đứng.
Tôn Quốc Đống nhắc lặp lại ba chữ này, lâu sau, mới lắc đầu, nói:
- Hẳn không phải là vậy, là một Bí thư Tỉnh ủy, lòng dạ của ông ta sẽ không hẹp hòi như con nghĩ thế đâu. Ông ấy muốn tìm chỗ đứng cho Diệp Phàm thì hà tất gì phải đích thân đi xuống một nơi nghèo nàn như vậy chứ, chỉ cần một tiếng hắt xì, thì sẽ có tay chân dưới ông ta tự giành nhau đi làm.
Văn phòng Tỉnh ủy tùy tiện đi xuống một chuyến, xử lý tên Mã Vân Tiền không phải chỉ là việc cỏn con thôi sao, hà tất gì phải điều động binh mã.
Phỏng chừng là vừa hay gặp dịp rồi, tuy nhiên, Quách Thu Thiên đó nếu quả thật là bạn học với Diệp Phàm, thì việc này có chút ý vị sâu xa rồi.
Nghe nói Bí thư Quách có một người em trai tên là Quách Đại Xuyên, là Phó tư lệnh viên hải quân Quốc gia nước Cộng hòa, đường đường là một tướng quân.
Quách Thu Thiên chắc không phải là con gái của ông ta chứ, nếu như thật, thì gia cảnh của cô gái này quả thâm sâu khó lường.
Tôn Quốc Đống âm thầm thấy may mắn cho quyết định anh minh của mình lúc đó, bảo con trai Tôn Minh Ngọc theo sát bước đi của Diệp Phàm.
Nếu như hôm nay mới đi theo, thế thì quá mang tính công lợi rồi. Kỳ thực, Tôn Quốc Đống cũng không phải là đặc biệt anh minh, Trưởng ban Tào của Ban tổ chức Tỉnh ủy lúc ấy đã cho mình dũng khí, âm thầm điểm ra mối quan hệ của Trưởng ban Tống và Diệp Phàm.
Tôn Quốc Đống của lúc đó vẫn do dự chưa quyết. Sau đó Diệp Phàm dẫn họ đi Huyện Giang Tân của tỉnh Giang Đô, sau khi hiện rõ ra mối quan hệ của Phó Chủ tịch thường vụ Tề Chấn Đào và hắn có mối quan hệ mới đủ thúc đẩy Tôn Quốc Đống hạ quyết tâm.
- Ba, ba nói Quách Thu Thiên đó có phải là bạn gái của Diệp Phàm hay không?
Trong lòng Tôn Minh Ngọc kỳ thực cũng tương đối phấn khởi.
- Bạn gái, cái này khó nói lắm, bất luận là như thế nào, thì ít nhất mối quan hệ cũng tương đối thân mật. Bạn học thành bạn gái, cái này cũng là tự nhiên thôi.
Bằng không, một đại tiểu thư như Quách cô nương, làm sao tùy ý đi Ma Xuyên, những nơi cảnh đẹp ở Nam Phúc chúng ta còn nhiều hơn cả ở Ma Xuyên, Ma Xuyên một nơi hẻo lánh nghèo thế, việc này cũng có khả năng lắm.
Bất luận như thế nào? Kể từ bây giờ, con cứ bám theo bước đi của Diệp Phàm là được rồi, bất luận hắn nói cái gì, con cứ nghe, cứ đi làm cho tốt, có chỗ tốt cho con, ha ha ha...
Tôn Quốc Đống đột nhiên cười to thoải mái, rất là dễ chịu.
- Bí thư Lôi, cái này cũng quá là ức hiếp người rồi nhé? Hắn là một Chủ tịch thay thế, cái chữ thay đó còn cần phải qua vài ngày nữa mới mất đi, dựa vào cái gì lập tức lại thay thế Bí thư, làm gì có chuyện thái quá như vậy?
Bí thư Đảng Quần chúng Vi Bất Lý, tỏ ra bất mãn, trong điện thoại phun nước bọt về phía Phó Bí thư Địa ủy Lôi Mình Hoài.
- Ha ha, việc có lý trong thiên hạ thì rất nhiều, nhưng việc vô lý lại càng nhiều hơn. Dưới miệng lãnh đạo, ông ta nói có lý tức là vô lý cũng thành có lý, ông ta nói vô lý tức là có lý cũng thành vô lý.
Cái chữ 'lý' này, thốt từ miệng ra thì dễ dàng, cái đó, chỉ là một cách nhìn nhận mà thôi. Hơn nữa, chữ 'lý' chỉ nằm trong tay những người có tài năng, chỉ có người mạnh mới có thể lập ra quy tắc, đương nhiên chữ 'lý' cũng là các người có thế mạnh đặt ra.
Phớt lờ đi, ông phải có một trái tim bình thường để đối đãi mới được. Cũng giống như cái tên của ông, không để ý tối. Bí thư thay thế cũng không phải là Bí thư chính thức, Diệp Phàm muốn chính thức ngồi lên chức Bí thư, đó là điều không thể.
Chủ yếu là tuổi đời còn quá nhỏ, nếu như hôm nay hắn hai bảy hai tám tuổi, thế thì chức Bí thư này, phỏng chừng dưới sự giận dữ của Quách Phác Dương, Trang Thế Thành đã mượn gió đông thành công, đưa hắn lên đỉnh rồi.
Cho dù là hủ tịch Địa khu Vương, khi đối diện với sự phẫn nộ của Bí thư Quách Tỉnh ủy, cũng đành phải ngậm đắng nuốt cay thôi.
Thật đáng tiếc, cơ hội nhanh chóng qua đi, cơ hội lần này, có lẽ có thể quyết định cả cuộc đời của Diệp Phàm. Đi lên được trời cao, không lên được, thì cần phải đợi vài năm nữa rồi.
Có thể còn gặp được vận may như thế nữa không, rất là khó nói. Vì vậy, tuổi trẻ rất tốt, nhưng có lúc, tuổi trẻ, cũng là một chuyện xấu.
Tuổi trẻ, chính là không thành thục, có ý lỗ mãng, có lúc, còn trẻ, lại có nghĩa là bốc đồng, cài gì cũng đều là tương đối, không có gì là tuyệt đối.
Lôi Minh Hoài nhìn ra xa, phân tích rất triệt để.
- Ừm tôi chỉ là có chút lo lắng. Cái chức Bí thư thay thế này nói thế nào đi chăng nữa cũng nên đến lượt tôi thay rồi, nguyên tắc tổ chức của Đảng chúng ta lẽ nào là lãnh đạo nhìn mà ngó lơ cho được chứ?
Vi Bất Lý vẫn là khó giải trừ lo lắng trong lòng.
- Nguyên tắc tổ chức, cái này ở trên cũng không nói là Bí thư Huyện ủy nhất định là do Phó bí thư thay thế, người ta là Chủ tịch huyện, thay thế cũng là chuyện thường.
Huống chi, biểu hiện hôm nay của người ta xuất sắc, hạ tên Mã Vân Tiền xuống, ông không có vận may thế đâu.
Tuy nhiên, phớt lờ đi, đừng nản chí, hai ba tháng sau sẽ thấy hành động, phỏng chừng Chủ tịch Địa khuVương sẽ giữ kín miệng, đợi cho hồ sơ này sóng yên gió lặng đi một chút, ông ta nhất định sẽ lật lại sóng gió.
Làm một chủ tịch của Địa khu, phỏng chừng là thà rằng vị trí Bí thư Huyện ủy Ma Xuyên này để cho ông lấy đi, cũng không để cho Trang Thế Thành sắp xếp người lấy đi.
Vì vậy, trong cuộc họp thường vụ, Vương Triều Trung phải tìm tay giúp đỡ rồi, ha ha...
Lôi Minh Hoài nắm rất chắc chắn, lần này Vương Triều nhất định sẽ tìm mình liên minh.
Bởi vì, hai người liên minh lại đi qua không chỉ một hồi. Nữa năm trở lại đây, đã ép cho Trang Thế Thành nhân vật số một Địa ủy này thở không ra hơi rồi.
Trang Thế Thành muốn lách ra Ủy ban Đảng Địa ủy tự mình lén đến gặp Bí thư hội ý, nhưng con đường này cũng không thông
Bởi vì mình và Chủ tịch Địa khu Vương chính là một trong số đó, từ Lôi Minh Hoài, Trang Thế Thành ra chỉ còn sót lại một Phó bí thư Địa ủy là Tôn Quốc Đống là Trưởng ban tổ chức, mà Tôn Quốc Đống người này cũng là tên già đời mưu tính.
Căn bản là bày ra một tư thế trung lập, có lúc vì lợi ích còn chần chừ không quyết. Có lúc hận tên Trang Thế Thành ngứa cả răng lên, một mình khó chống đỡ. Nếu như lấy Ủy ban Đảng ủy Địa ủy đi thảo luận, Trang Thế Thành càng sửa đổi thì càng rối tung rối mù lên.
Vì vậy, gần đây, trong vấn đề thảo luận nhân sự, Trang Thế Thành đều phải dùng phương thức đổi một giữ một để xử lý.
Ví như lần trước, lấy vị trí Bí thư Huyện ủy huyện Song Giang để đổi lấy vị trí Bí thư Quận ủy Quận Thông Đô, bằng không, Vương Triều Trung đương nhiên là không chịu, mà Lôi Minh Hoài đương nhiên cũng có thu đuơcj, ngay cả Tôn Quốc Đống, cũng được bố trí một vị trí Phó Chủ tịch thường vụ.
Đây gọi là bốn phần thiên hạ, Trang Thế Thành nhất định là tương đối buồn bực. Là một Bí thư, khi đến cơ sự này, quả thực là một cảm giác buồn đau.
Việc của Ma Xuyên lần này, cũng có lẽ là thời cơ cho ông ta lật lọng. Tuy nhiên, ông Trang muốn lật lọng, thì ông Vương và ông Lôi nhất định bắt tay nhau đè bẹp không thôi. Còn có ông Tôn, phỏng chừng cũng không muốn nhìn thấy Trang Thế Thành toàn diện nắm trong tay Ủy ban Đảng ủy Địa khu.
Đến lúc đó, mình là một Trưởng ban tổ chức, cho dù là kiêm chức Phó Bí thư, nhưng cũng có nguy hiểm bị cho ra rìa thậm chí bị bài trừ. Cái thế cục bốn phần thiên hạ này đương nhiên là việc ba người Vương Triều Trung, Lôi Minh Hoài, Tôn Quốc Đống nhìn thấy được.
Tuy rằng mỗi lần Trang Thế Thành hạ xuống được một vị trí quan trọng nhất trong quyền nhân sự, nhưng Vương Triều Trung cũng hạ xuống được một vị trí cũng không hề nhẹ, mà Lôi Minh Hoài và Tôn Quốc Đống cũng chia được một chén canh.
Hạ Hải Vĩ ngay trong đêm vội vàng trở về Địa khu tuyển chọn tinh binh mãnh tướng đi, lần này nắm Thượng Phương Bảo Kiếm của Bí thư Địa ủy Trang Thế Thành, phỏng chừng Lâm Thiên cũng không làm gì được rồi, huống hồ, lần này là giúp Bí thư Quách Tỉnh ủy giải quyết vấn đề.
- Bí thư Trang, anh xem, đồng chí Phương Viên biểu hiện vô cùng xuất sắc, có thẻ để anh ta kiêm nhiệm luôn chức Phó Bí thư không.
Diệp Phàm thận trọng nói.
- Anh ta vỗn dĩ là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, nếu như kiêm nhiệm luôn chức Phó Bí thư thì có chút hơi khó khăn.
Trang Thế Thành thản nhiên nói, lướt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Tiểu Diệp, tôi biết anh muốn trong thời gian ngắn thì có thể nắm bắt được thế cục của Ma Xuyên. Bây giờ cũng là thời khắc mấu chốt nhất, Chủ tịch Huyện Bí thư gánh vác việc chọn lựa, anh nhất định phải nắm bắt chắc cơ hội. Còn về việc của đồng chí Phương Viên, anh bản cậu ta lần này xét xử vụ án nhà Mã gia nhất định phải mạnh tay mà đi làm, nếu như làm có thành tích tôi cũng dễ sắp xếp cho.
Trang Thế Thành đương nhiên hiểu rõ được những suy tính trong đầu Diệp Phàm, Phương Viên làm Bí thư Ủy ban kỷ luật, tuy rằng là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, nhưng trong những cuộc hội ý Bí thư lại không có vị trí anh ta.
Nếu như kiêm nhiệm chức Phó Bí thư Huyện ủy, thì có thể trở thành một ủy viên trong cuộc hội ý Bí thư. Cần phải biết, Cuộc hội ý Bí thư luôn luôn có độ thuyết phục lớn hơn so với cuộc họp Thường vụ Huyện.
Rất nhiều việc, chỉ cần trên cuộc hội ý Bí thư thông qua rồi, thì trên cuộc họp Thường vụ thông qua một lần là được rồi.
Số người trong cuộc hội ý Bí thư, luôn nhiều hơn mười người so với cuộc họp thường vụ nên dễ dàng hơn nhiều. Nếu như đồng chí Phương Viên kiêm nhiệm chức Phó Bí thư, sau này khi Diệp Phàm muốn xử lý việc gì thì trực tiếp thông qua trong cuộc hội ý Bí thư là được rồi.
Hiện tại mình lựa chọn chính Đảng, làm một cuộc hội ý Bí thư chính là mình và Vi Bất Lý Bí thư Đảng Quần chúng, thêm Phương Viên nữa, và thêm một Trưởng ban tổ chức Tôn Minh Ngọc, bốn người, tự mình ngấm ngầm tính sự thắng lợi, như thế sẽ hình thành nên cục diện ba so với một, sẽ có xu thế lệch về một bên.
Cho dù sau này có một Bí thư Huyện ủy mới đến, mình có được năm người nằm trong cuộc hội ý Bí thư cũng chiếm được số người là ba. Sẽ làm cho Bí thư mới đến bị mất đi quyền lực toàn diện, anh ta chỉ có thể đi theo con đường là cuộc họp Thường vụ. Con đường này, nếu như mình có thể liên minh với Phương Hồng Quốc, thế thì cũng có thể treo không đi quyền lực của Bí thu mới đến. Cho nên, Diệp Phàm luôn mãi suy xét, không thể không tung Phương Viên ra. Nếu lại tiếp tục che dấu, cơ hội sẽ nhanh chóng đi qua.
Dã tâm của Diệp Phàm càng lớn hơn nữa, đương nhiên là lợi dụng cơ hội trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi này, đương nhiên muốn thay đổi làm mới lại đối với cán bộ Huyện Ma Xuyên. Giống loại người như Mã Lâm Cục trưởng Cục tài chính lần trước, trước tiên sẽ loại bỏ đi hàng ngũ trước.