Sáng hôm sau, mấy vị đại lão đều đi cả.
- Hồng Quân, nghe nói bạn gái cậu còn ở thị trấn Thanh Sơn?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi. Xa Hồng Quân tuy làm việc với hắn chưa lâu nhưng y cũng là người không tệ lắm.
Y là người hiểu được cấp bậc lễ nghĩa, có vẻ như cũng là người trung tín. Đối với cấp dưới trung thành như vậy, tự nhiên Diệp Phàm cũng ưu ái cho y nhiều.
- Vâng, không sao ạ, dù sao cũng quen rồi.
Vẻ mặt Xa Hồng Quân có vẻ thản nhiên. Y không muốn đem lại phiền phức cho Diệp Phàm, việc này thì đợi đến khi nào y công tác ổn định đã rồi tính sau.
- Ha hả, bạn gái cậu tên gì?
Diệp Phàm rút ra một điếu thuốc, Xa Hồng Quân lập tức bước lên châm lửa cho hắn.
- Giang Tố Khiết, cô ấy đang dạy học ở Ma Xuyên, thật ra chính là trường trung học ở thị trấn Thanh Sơn.
Xa Hồng Quân giật mình, càng có vẻ cung kính, nói.
Thật ra Xa Hồng Quân không phải không nghĩ tới chuyện này. Bạn gái Giang Tố Khiết một lòng một dạ theo y, cự tuyệt cả sự ưu ái của công tử của Địa ủy, Phó chủ tịch Địa khu Đường Thiên Thạch, sau đó cô bị người ta trù dập rồi tới thị trấn Thanh Sơn.
Chính y trước đây chỉ là một nhân viên thư kí tạp vụ ở văn phòng Huyện ủy, y biết rõ đó là mưu chước của tên kia nhưng không biết xoay xở thế nào được.
Một thời gian trước đây, thời thế chuyển biến, nhờ có em họ Nông Viện Viện chiếm được sự ưu ái của Chủ tịch Diệp mà trong khoảng thời gian ngắn, Xa Hồng Quân đã sớm định thu xếp được cho bạn gái mình.
Chỉ có điều Trưởng phòng Giáo dục huyện Chu Lai Bảo lại là chỗ thân thích với Chu Phú Đức nên ỷ vào chỗ dựa là nhân vật số một này, vì thế căn bản là gã không hề nể sợ gì Xa Hồng Quân. Tuy nhiên Xa Hồng Quân không biết rằng trước khác, nay khác. Nguồn truyện:
Truyện FULL- Sao?
Diệp Phàm lên tiếng, hắn cầm ngòi bút máy trên tay viết lên giấy mấy chữ rồi đưa cho Xa Hồng Quân, cười nói:
- Đón bạn gái về đây. Để đối ngoại thì cần đối nội cho ổn đã.
Tuy rằng hiện nay bạn gái cậu đang nghỉ, các cậu có thể ở cùng một chỗ, nhưng đến khi khai giảng thì cô ấy lại phải về thị trấn Thanh Sơn, hai người ở hai nơi như vậy thì khó khăn quá.
Hơn nữa, cậu cứ chạy đi chạy lại với tôi như vậy, về nhà cũng không có cơm nóng mà ăn, cũng không hẳn vậy nhưng chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến công tác.
Người ta nói cán bộ Đảng không thể lấy quyền mưu lợi cho cá nhân, tôi thì nghĩ là sử dụng quyền để tùy cơ ứng biến cũng là chuyện thường tình. Cán bộ Đảng chúng ta không phải là người sao? Chúng ta đều phải ăn ngũ cốc hoa màu, đều có những khát vọng ước ao như bao người khác thôi.
Xa Hồng Quân chưa định thần lại. Y cầm tờ giấy, môi hơi run rẩy do trong lòng đang kích động. Y nói:
- Chủ tịch huyện, tôi…
- Đừng có giống đàn bà nữa, đi đi.
Diệp Phàm phất phất tay.
Nhìn thấy bóng dáng Xa Hồng Quân đang đi xa dần, Diệp Phàm đột nhiên lạnh giọng hừ một tiếng:
- Hừ, Chu Lai Bảo, xem mày còn vênh váo được bao lâu nữa. Bây giờ vì nể mặt Bí thư Chu Phú Đức nên tao bỏ qua cho mày, mày mà còn được đà lấn tới nữa là tao chẳng nể nang gì nữa đâu.
- A.
Đồng chí Chu Lai Bảo đang ngồi trong văn phòng đột nhiên ngáp dài, miệng lải nhải:
- Rốt cuộc ai đang nhắc mình đây, lạ thật đấy…Ôi, xem ra chuyện Xa Hồng Quân không thể bắt chẹt được nữa rồi, nếu làm quá thì mũ mình bay mất. Vua nào triều thần nấy, một lần đổi lãnh đạo thì thay đổi bao nhiêu thứ kèm theo. Ma Xuyên đúng là nơi đầy thị phi.
- Cốc, cốc, cốc…
Mấy tiếng gõ cửa vang lên.
- Ai đó, vào đi.
Chu Lai Bảo nói nhỏ, thằng nhãi này tính tình không khác Chu Phú Đức lắm, rất hung bạo.
Cửa bị đẩy nhẹ ra.
- Sếp Chu…
Xa Hồng Quân vừa mới thốt lên ba tiếng thì Chu Lai Bảo đã cười tủm tỉm đi tới, nói:
- Sáng nay tôi vừa có điềm báo, con chim khách đã líu ríu từ sáng rồi, hóa ra đúng là có khách quý đến chơi. Thư kí Xa, mời vào.
- Thực cái con mẹ hắn ấy, ngày hôm qua mình gặp Chu Lai Bảo, hắn còn có vẻ khó gần, vậy mà hôm nay dường như đã thay đổi hẳn. Thật sự là cái gì có thể làm cho con người ta biến đổi sắc mặt nhanh như vậy được nhỉ.
Trong lòng Xa Hồng Quân chợt nhận ra lợi thế của mình, tự nhiên y cũng tỏ vẻ tươi cười.
Về chuyện của bạn gái Giang Tố Khiết của y thì bây giờ dễ như trở bàn tay. Căn bản là Chu Lai Bảo không đợi Xa Hồng Quân đưa ra tờ giấy của Diệp Phàm mà giành mở miệng trước. Gã nói:
- Thư ký Xa, tôi đang định giải thích một chút chuyện cô giáo Giang bị điều đến Ma Xuyên. May quá, anh tới đây rồi. Thật ra cô Giang không nhất thiết phải đi miền núi Ma Xuyên. Ở Ma Xuyên còn có mấy trường học cũng không đến nỗi tệ lắm. Chẳng hạn như làm giáo viên ở trường bổ túc của huyện hay trường đại học truyền hình của huyện, rồi phòng Giáo dục huyện. Còn có nơi nào khác nữa, anh xem xét rồi đề xuất nguyện vọng cho tôi.
- Vâng, cô ấy thích đi dạy, hay là nhờ anh vẫn phân công cho cô ấy đi dạy ạ. Cảm ơn sếp Chu.
Xa Hồng Quân tự nhiên trở nên hết sức khách khí, y tự nhiên hiểu được là phải lấy lòng sếp Chu. Làm giáo viên trường bổ túc hoặc đại học truyền hình huyện đều là những công việc nhàn hạ.
Những đơn vị công tác đó thì công việc khá là thoải mái, mỗi ngày việc chính là đọc báo, uống trà, khi nào chán thì đi dạy một hai buổi cũng có tiền trợ cấp thêm.
Tuy nhiên, Xa Hồng Quân không muốn nợ ân nghĩa với Chu Lai Bảo nên định vẫn cho cô ở lại dạy ở miền núi Ma Xuyên.
Hôm nay, cuối cùng Xa Hồng Quân cũng được mở rộng tầm mắt. Bình thường có chỗ dựa là Chu Phú Đức nên Trưởng phòng Giáo dục Chu Lai Bảo không hề nhiệt tình như vậy…Hơn nữa Xa Hồng Quân bây giờ còn thấy gã có vẻ như nịnh nọt mình.
Việc này không thể không khiến cho Thư ký Xa thán phục sức hấp dẫn của quyền lực. Tự nhiên y cũng càng cảm thấy kính trọng Diệp Phàm hơn. Y biết rằng toàn bộ việc này đều là do Diệp Phàm đứng đằng sau cả.
Trong lòng thư ký Xa tự nhiên thấy ấm áp ân tình với Diệp Phàm.
Giang Tố Khiết đang quét tước, làm vệ sinh trong khu nhà. Xa Hồng Quân ở cùng chỗ với Diệp Phàm, Diệp Phàm ở phía trong còn Xa Hồng Quân ở phía ngoài. Hai khu ngăn cách nhau bởi một vòm cửa chính.
Gian trong chính là nơi trước kia Mã Hồ Tử, em của Mã Vũ Đồng ở, nên cũng có vẻ hơi riêng tư một chút. Còn gian nhà ngoài thì ít kín đáo hơn. Gian ngoài có thể xem như là phòng tiếp khách, còn gian trong như là phòng riêng nên cũng không giống nhau.
Gian ngoài làm cho người ta có cảm giác trang trọng, còn gian trong thì ấp áp và thoái mái hơn.
Từ khi Xa Hồng Quân đến thì y làm cho Diệp Phàm thêm cửa sau. Giang Tố Khiết cũng hay xuất hiện ở gian ngoài. Bình thường cô đến làm vệ sinh, quét tước, sửa sang lại phòng ốc cho Xa Hồng Quân.
Bởi vì hai người đã đính hôn nhưng vẫn chưa kết hôn nên theo luật lệ ở đây thì cũng không thể ở cùng nhau được.
Tuy nhiên, nói vậy chứ nếu đã đính hôn với nhau mà ở cùng nhau thì cũng không có ai đồn đại hay chê trách điều gì.
Nói trắng ra là chuyện người ta thì người ta làm không liên quan đến ai.
Trước đây Giang Tố Khiết nhìn thấy Chủ tịch Diệp thì hay trốn tránh, phỏng chừng có băn khoăn trong lòng. Cô chỉ sợ mang tới phiền toái cho bạn trai Xa Hồng Quân của mình. Phải biết rằng Xa Hồng Quân bây giờ đang còn ở thời kỳ chưa ổn định, chỉ cần một câu nói của Diệp Phàm cũng có thể quyết định vận mệnh của y.
Nếu để cho Chủ tịch Diệp có cái nhìn không tốt về cuộc sống riêng của y thì không chừng ảnh hưởng đến công danh sự nghiệp của y.
Vậy nên Giang Tố Khiết rất để ý, trước khi đến thì đều hỏi rõ ràng tình hình của Chủ tịch Diệp xem hắn đang làm việc hay xuống nông thôn, khi đó cô mới dám đến.
- Ở trong thôn có một cô gái tên là Tiểu Phương, có vẻ xinh đẹp lại hiền lành…
Giang Tố Khiết lẩm nhẩm hát.
Bạn trai có để ý thì tất nhiên sẽ hứng thú đề tài này. Giang Tố Khiết tự nhiên cũng hy vọng, tuy nói rằng cô không phải là loại phụ nữ hay ghen tuông nhưng cũng phải đề phòng chứ.
- Tiểu Phương, em đến dọn dẹp như thế này thì người ta dám làm gì chứ.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói có vẻ hơi hứng phấn của Hồng Quân.
- Đáng ghét, ai là Tiểu Phương chứ? Em mà có sĩ khí như vậy sao?
Giang Tố Khiết bất mãn hừ một tiếng, tự nhiên sự bất mãn như tăng lên.
- Ai dám nói Tiểu Phương nhà ta có dáng vẻ quê mùa chứ, người ta thanh thuần như nước, hiểu không?
Xa Hồng Quân hơi có vẻ gian xảo, như một con hổ đói kéo Giang Tố Khiết vào lòng mình.
- Đừng, Hồng Quân, thả tay ra, Chủ tịch Diệp nhìn thấy thì chết…
Giang Tố Khiết mặt mày đỏ bừng, giãy dụa thoát thân.
- Sợ gì chứ, Chủ tịch Diệp đang làm việc. Hơn nữa việc của chúng ta anh ấy cũng hiểu.
Xa Hồng Quân trơ mặt ra, cười nói. Bàn tay hắn cứ xoa nắn bộ ngực Giang Tố Khiết rất tự nhiên.
Thật ra, ngực của Giang Tố Khiết cũng không lớn, chỉ giống như cái bánh bao nhỏ. Tuy nhiên hai cái bánh bao nhỏ này Xa Hồng Quân cảm thấy có bóp nắn mấy cũng không đủ, y đã bóp nắn nhiều năm nay mà không hề cảm thấy chán.
- Khụ khụ…
Từ cánh cửa đột nhiên vang lên hai tiếng ho khan khiến hai vợ chồng son hoảng hồn như sét đánh bên tai. Sau một tiếng
"A", khuôn mặt cả hai người đỏ bừng lên.
Xa Hồng Quân cúi đầu không dám nhìn lên. Giang Tố Khiết hoảng hồn, thở hổn hển, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Bởi vì ở cửa Chủ tịch Diệp đang đứng. Lúc này mặt hắn rất nghiêm túc, có thể thấy rõ là rất nghiêm trọng.
"Xong rồi."Trong lòng Xa Hồng Quân thốt lên một tiếng ta thán.
- Chủ tịch huyện…là do tôi không tôi, tôi…Là do tôi,.cùng Hồng Quân, sau nay tôi không tới nữa…
Giang Tố Khiết nhỏ giọng thì thào, nước mắt vòng quanh, chỉ chực chảy xuống.
- Hồng Quân, cậu thật không tốt chút nào, biết không?
Diệp Phàm nghiêm khắc phê bình.
- Tôi biết rồi Chủ tịch Diệp, sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa, tôi xin cam đoan. Vừa rồi là do tôi không tốt, tôi…
Xa Hồng Quân hơi nghẹn giọng, nói, tâm trạng y rối bời.
- Biết sao mà sai chưa?
Diệp Phàm xụ mặt hỏi.
- Tôi…Không nên khi làm việc lại quay về phòng xử lý việc tư, tôi không nên…Ảnh hưởng không tốt, Chủ tịch Diệp, anh cứ đánh mắng tôi đi…
Xa Hồng Quân dần định thần lại.
- Cậu vẫn chưa biết mình sai ở điểm nào rồi.
Diệp Phàm thở dài.
- Xin Chủ tịch huyện chỉ cho, đầu óc Hồng Quân tôi lú lẫn quá.
Xa Hồng Quân có vẻ hơi ngơ ngác.
- Phụ nữ chỉ dùng để thương yêu. Cậu xem cậu kìa, cô giáo Giang ở nông thôn đã không dễ dàng gì, vất vả trở về đây, cậu thì sao, không nhanh nhanh giúp cô ấy đi, cô Giang cũng nghỉ ngơi đi…
Diệp Phàm đột nhiên mỉm cười, liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Giang Tố Khiết.
Thằng nhãi này vừa cười vừa nói:
- Cô giáo Giang, trong nhà này may có cô quét dọn, tôi còn chưa cảm ơn cô một tiếng. Cô đến đây là chuyện tốt, ha hả. Tôi đi đây, không làm phiền hai người nữa, muốn làm gì thì cứ làm tiếp đi, coi như là tôi không về.
Diệp Phàm bật cười ha hả rồi vào gian trong.
- Hình như không phải là Chủ tịch Diệp phê bình chúng ta…
Xa Hồng Quân lập tức ngồi thẳng lên.
- Anh còn nói nữa à, mắc cỡ chết đi được.
Giang Tố Khiết vẻ mặt rất xinh xắn, Xa Hồng Quân vừa nhìn thấy tự nhiên xốn xang, y hừ một tiếng rồi nói:
- Nếu Chủ tịch không trách tội thì cô giáo Giang ơi, chúng ta tiếp tục tiến hành việc chưa xong thôi, ha hả…
Xa Hồng Quân cười rồi ôm cô gái nhắm thẳng phòng trên lầu bước tới.
- Hồng Quân, anh nói xem, có phải Chủ tịch Diệp đang cười chúng ta là những kẻ không biết thẹn hay không?
Giang Tố Khiết hơi lo lắng.