Hắn chợt cười nói:
- Có câu nói đầu tiên này của anh Hạ là đủ rồi. Anh Hạ, anh nói thử xem, nước ta có nhà lãnh đạo nào họ Phượng không?
Diệp Phàm đảo mắt lại nghĩ tới ông lão họ Phượng thần bí kia.
- Họ Phượng ư, có tên tuổi nhất là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phượng Bảo Sơn, ha hả.
Hạ Hải Vĩ cười, liếc mắt xem xét Diệp Phàm, không hiểu đột nhiên sao hắn lại đề cập đến việc này với ý gì.
- Ngoài Phượng Bảo Sơn ra không còn có vị lãnh đạo nào họ Phượng à?
Diệp Phàm có chút buồn bực.
- Họ Phượng thì nổi tiếng như Phượng Bảo Sơn thì chắc không có ai, Ủy viên thường vụ bộ Chính trị trung ương không có ai cùng họ. Còn trong các bộ và ủy ban trung ương thì cũng không rõ lắm. Người thuộc các bộ trung ương và ủy ban trung ương nhiều như thế, tôi cũng không nhớ hết. Nếu trong hệ thống công an thì tôi nhớ rõ hơn.
Hạ Hải Vĩ lắc đầu rồi nhấp ngụm trà.
Gã ngẩn người nhìn lên bầu trời trên sân thượng, một con chim bồ câu trắng bay qua, Hạ Hải Vĩ đột nhiên giật mình, cười nói:
- Tự nhiên tôi nhớ đến một người, cùng tiếng tăm vang dội như Phượng Bảo Sơn, tuy nhiên, người này cũng già rồi.
- Ai vậy?
Diệp Phàm lập tức đang nằm trên ghế ngồi bật dậy.
Hắn khiến cho Hạ Hải Vĩ sửng sốt, không kìm nổi liền bật cười, nói:
- Sao phải vội như vậy chứ, cậu lại không biết ông ta. Đó chính là Phượng Thiên Diêu, Ủy viên thường vụ bộ Chính trị, Phó chủ tịch nước, bây giờ đã về hưu, hiện nay chắc cũng đã tám mươi tuổi rồi.
- Phượng Thiên Diêu, chẳng lẽ lại là ông ta. Tuy nói là đã già nhưng đây là một người từng đã vị trí cao, khi chưa qua đời thì chắc chắn là khả năng ảnh hưởng cũng khá lớn.
Diệp Phàm không kìm nổi thì thào thành tiếng, nhưng lại khiến cho Hạ Hải Vĩ nhìn với ánh mắt là lạ, gã không nhịn được nữa, liền hỏi Diệp Phàm:
- Nghe cậu nói thì dường như cậu đã gặp ông ta rồi?
- Ha hả, hình như là đã từng gặp một lần, tuy nhiên không biết là có phải hay không?
Diệp Phàm cũng không giấu diếm, tự nhiên nói với thâm ý sâu sắc.
- Thật sự gặp rồi ư cậu em?
Hạ Hải Vĩ đột nhiên nhảy đựng lên trên ghế, mắt chằm chằm nhìn Diệp Phàm khiến cho hắn trong lòng có chút sợ hãi, hắn hỏi lăng nhăng:
- Làm gì vậy anh Hạ, sao lại kinh động thế?
Thấy Hạ Hải Vĩ không hé răng, thằng nhãi này lại lắc đầu nói:
- Cũng không dám chắc.
- Cậu chờ ở đây, tôi sẽ quay lại.
Hạ Hải Vĩ chạy nhanh như điên ra cửa cơ quan cũng không biết để làm gì. Gã làm cho Diệp Phàm tưởng rằng tự nhiên gã bị điên.
"Chuyện này thật đúng như ma ám vậy, hay là cái thằng cha Hạ này cũng điên rồi."Diệp Phàm buồn cười thầm mắng một câu trong bụng.
Hạ Hải Vĩ đúng là có chút thủ đoạn nhỏ, nửa giờ sau gã trở về, trong tay cầm một gói văn kiện lớn.
Gã cười ra vẻ bí mật rồi nói:
- Cậu nhìn cẩn thận lại coi.
- Chuyện gì đây?
Diệp Phàm cảm thấy buồn cười, mở túi văn kiện ra, hắn cứ tưởng rằng trong đó là tài liệu có liên quan đến vụ án của Mã Vân Tiền.
Hắn vừa mở vừa lật tài liệu ra thì thấy bên trong là một tấm ảnh chụp được phóng to. Diệp Phàm lập tức sửng sốt, trong đầu hắn lập tức hiện lên khuôn mặt ông lão cùng ngồi chơi cờ với Trang Thế Thành ngày đó.
Tuy rằng người chụp trong ảnh tuổi còn trẻ nhưng gương mặt và hình dáng có rất nhiều chỗ giống với ông lão.
Diệp Phàm chạy vào văn phòng, trải bức ảnh lên bàn làm việc, bật đèn lên rồi cẩn thận xem xét. Đôi mắt chim ưng của hắn cúi xuống quan sát kỹ lưỡng. Diệp Phàm có thể khẳng định rằng người trong ảnh chính là ông già đã cùng chơi cờ với Trang Thế Thành lúc trước, tuyệt đối không nhầm.
Bởi vì trên mũi ông lão có nốt ruồi đen hình hạt gạo, dù cho là hai người có giống nhau đi chăng nữa thì cũng không thể có nốt ruồi trên mặt giống nhau được. Hơn nữa vị trí của nốt ruồi đó cũng giống nhau, hết sức trùng hợp.
Vả lại, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm cũng không ngồi không mà nhớ lại tất cả các chi tiết ngày trước trong đầu rồi so sánh với người trong bức ảnh. Tất nhiên Diệp Phàm hết sức kinh ngạc, không thể tưởng tượng được Trang Thế Thành lại có chỗ dựa vững chắc như vậy, không ngờ đó là một trong những người lãnh đạo tiền nhiệm của đất nước, Phó chủ tịch nước Phượng Thiên Diêu.
Giờ phút này, Diệp Phàm càng quyết tâm lôi kéo Hạ Hải Vĩ nhập bọn. Không quan tâm Trang Thế Thành và Phương Thiên Diêu có quan hệ với nhau như thế nào, nhưng ít ra nhìn hai người câu cá với nhau cũng có thể thấy là rất thân thiết.
- Thế nào người anh em, có phải ông ta không vậy?
Hạ Hải Vĩ cũng hết sức hưng phấn, giọng nói của gã cũng có chút run rẩy.
Bởi vì Diệp Phàm đã từng gặp người này, tức là ông ta và Diệp Phàm cũng có chút quan hệ. Diệp Phàm có liên quan với Phượng Thiên Diêu, Hạ Hải Vĩ cũng có phần hy vọng. Bởi vì đó đúng là một cán bộ cấp cao trước đây của nhà nước.
- Đúng ông ấy.
Diệp Phàm thốt lên hai chữ, trong mắt Hạ Hải Vĩ đột nhiên bắn ra mấy tia hào quang.
- Cậu em Diệp Phàm, cậu có thể nói cho tôi biết cậu gặp ông ta như thế nào không? Đương nhiên nếu là việc bí mật thì không cần phải nói ra.
Hạ Hải Vĩ nói xong liền cảm thấy ngượng ngùng. Đương nhiên thực ra thằng nhãi này đã sớm không kìm nổi, không thể giả bộ không muốn biết trong đầu Diệp Phàm biết những gì. Vậy nên gã thể hiện ra hơi nóng vội.
Tất nhiên trong mắt Diệp Phàm cũng có nghĩ tới việc sử dụng Phượng lão để đưa gã nhập bọn với Trang Thế Thành, đó cũng là một lựa chọn không tồi.
Hắn chợt cười nói:
- Ở đập nước Thiên Thủy, lúc đó ông lão Phượng đang câu cá với Bí thư Trang.
- Cùng câu cá với Bí thư Trang ư, cậu chắc chắn không?
Hạ Hải Vĩ hơi sửng sốt, dường như không thể tin nổi.
- Anh Hạ, tôi có nhất thiết cần lừa anh không?
Diệp Phàm cười cười.
- Không phải tôi có ý đó, tôi sợ cậu lúc đó nhìn không rõ. Nếu như quả thật là Phượng Thiên Diệu thì lúc đó chắc chắn là phải có tay vệ sĩ cục Cảnh vệ Trung ương đi theo bảo vệ chứ. Cậu chắc cũng không được ở cạnh ông ta. Có lẽ thế chăng…
Hạ Hải Vĩ cũng rất xảo quyệt, gã muốn moi tin từ Diệp Phàm nhưng lại mập mờ để hắn tự nói ra.
- Ha hả, lúc trước tôi bị Cổ Bảo Toàn áp chế đến mức không thở nổi, lúc ấy không phải là tôi tạm thời bị cách chức à. Kết quả là tôi chạy một mạch về đập nước Thiên Thủy, ngày ngày câu cá. Ngày đó tới câu cá ở vách đá con rết, nhất thời phẫn nộ, liền hát mấy câu
"giết người đi". Hơn nữa tôi còn tiện miệng mắng Cổ Bảo Toàn mấy câu. Nhưng thật ra đó lại là vận may, lập tức khiến cho ông lão Phượng chú ý, sau đó liền cùng nhau hàn huyên một lúc.
Tự nhiên Diệp Phàm nói với vẻ sôi nổi, đương nhiên trong đó có nhiều chi tiết được giản lược bớt.
Hạ Hải Vĩ không cần suy nghĩ nhưng nghe chuyện Phượng lão mà Diệp Phàm có thể kể đến nước này thì hẳn là không tồi. Lập tức gã hỏi:
- Thế lúc đó Trang Thế Thành có nói rõ thân phận của Phượng lão không?
- Anh thử nói xem anh Hạ?
Diệp Phàm hỏi ngược lại, hắn cho rằng lão Hạ có chút nóng nảy quá, ngay cả vấn đề như vậy mà cũng ngây thơ hỏi.
- Ha hả, là tôi nóng vội quá. Nhân vật như bọn họ chắc chắn không thể nói thân phận cho cậu biết được.
Hạ Hải Vĩ hơi có vẻ khiêm tốn, cười nói.
- Vâng, bên cạnh Phượng lão có tay vệ sĩ khá lợi hại. Lúc đầy hắn không cho tôi tới gần, sau đó Phượng lão trừng mắt lên thì hắn mới cho tôi lại gần. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Phàm cười nói, coi như là thừa nhận sự suy đoán của Hạ Hải Vĩ.
- Vậy xem ra chú em mày gặp được vận may rồi. Có thể được Phượng lão chú ý, Trang Thế Thành cuối cùng chắc chắn sẽ dùng đến cậu.
Hạ Hải Vĩ nói với vẻ hơi ghen tị.
- Cũng không có gì cả, một ông già đã hết thời rồi mà.
Diệp Phàm ra vẻ thản nhiên.
- Ông già hết thời rồi ư, như vậy mà cậu cũng dám nói. Tuy là Phượng Thiên Diêu về hưu đã nhiều năm nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Điểm này mà cậu còn không rõ sao.
Phượng Thiên Diêu tuy nay đã lui vào hậu trường nhưng trước kia khi ông ấy còn tại vị, ông ấy có không ít cấp dưới đúng không? Người ta có cấp vị là Phó chủ tịch nước cơ mà.
Huống chi, lợi hại hơn nữa chính là gia tộc của ông ta. Tôi tin rằng ông ấy chắc chắn là có con, vừa rồi tôi có tìm hiểu thì biết được là hình như đứa con lớn của ông là Phượng Triều Phong, chính là Bí thư tỉnh ủy tỉnh An Đông cạnh tỉnh Nam Phúc chúng ta. Đứa con thứ hai là Phượng Đinh Dương, hình như là phó tổng của một doanh nghiệp nhà nước, chuyện đó thì tôi cũng không biết rõ lắm. Đứa nhỏ nhất là Phượng Húc Quốc, hiện là Thứ trưởng bộ Tài chính.
Đó đều là những nhân vật có tên tuổi, phỏng chừng mặc dù con cháu họ có mấy người thì cũng ngồi ở vị trí cấp sở cấp bộ. Cho nên đó là một gia tộc khổng lồ.
Hạ Hải Vĩ nói với vẻ hào hứng.
- Anh Hạ nói đúng đó. Vậy nên, anh Hạ à, khi nào thì anh có thể cùng Bí thư Trang đi uống nước được đây?
Diệp Phàm cười cười nói.
- Chuyện này, ha hả…
Hạ Hải Vĩ khuyên người khác thì không sao, nhưng đến lượt mình thì lại băn khoăn.
Bởi vì thế cục Đức Bình đích xác không thể nào lạc quan được. Mặc dù Trang Thế Thành có được sự ủng hộ của Phượng gia nhưng huyện quan không bằng hiện quản. Nhà họ Phượng không thể nào vung tay múa chân tới tận Nam Phúc được.
Thường thì chuyện như thế này chỉ có thể dựa vào chính mình, người ta vô tình giúp được cũng tốt. Ngay điểm đó của Trang Thế Thành cũng chưa biết được cục diện như thế nào, phỏng chừng nếu ông ta bị Phượng gia bỏ mặc thì sao?
Đỡ không nổi kẻ bất tài thì không ai lại đỡ nữa, chỉ lãng phí tinh lực. Hơn nữa, Trang Thế Thành tuy trước mắt cùng câu cá với Phó chủ tịch Phượng nhưng cũng không thể chứng minh được là Phó chủ tịch Phượng là người nâng đỡ ông ta.
Có lẽ người ta đến Đức Bình, ông ta là bậc cha chú, Trang Thế Thành cùng ông ta tiếp khách cũng là chuyện thường tình. Đương nhiên chắc chắn giữa hai người có mối quan hệ nào đó.
Nhưng xã hội bây giờ có nhiều mối ràng buộc với nhau, quan hệ đó có đủ mức thân thiết hay không mới được chứ, chứ quan hệ bình thường thì vô số…
- Anh Hạ, anh còn muốn do dự tới khi nào, là anh em mà tôi lại muốn hại anh sao? Anh làm Đội trưởng đội cảnh sát Hình sự ở tỉnh dũng cảm oai hùng là thế, sao vừa đến Đức Bình thì lại nhát gan như vậy, chẳng lẽ thật sự như hổ lạc đất bằng sợ chó bắt nạt ư?
Chẳng lẽ anh thực sự muốn ở lại Đức Bình cả đời, hoặc là không để cho Lâm Thiên để mắt tới, đó dường như không phải là tính cách của anh.
Anh em với nhau thì tôi nói chân tình như vậy, anh không nghe thì chịu.
Diệp Phàm dường như có chút để ý, cảm thấy Hạ Hải Vĩ có vẻ như hơi thiếu quyết đoàn, do dự giống như chiếc kẹo cao su đang bị nhai nhuyễn. Trong chốn quan trường, như vậy thì rất khó có được cơ hội làm chủ.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng chỉ ra chiêu khích tướng. Nếu có thể đưa Hạ Hải Vĩ tới tận hang ổ của Trang Thế Thành thì theo như Trang Thế Thành nói, không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Việc này quả thực là một thành công lớn.
Phải biết rằng tình hình Trang Thế Thành Diệp Phàm cũng có nghe nói tới. Đây là thời kì khó khăn của ông ta. Nếu biểu hiện của Hạ Hải Vĩ ủng hộ ông ta thì Trang Thế Thành có thể nắm được lợi thế tại hội nghị thường vụ Địa ủy, ngay cả hắn cũng có lợi. Hơn nữa, trái lại Trang Thế Thành tuyệt đối sẽ không bạc đãi gã.
- Tôi nghe cậu.
Một tiếng bịch vang lên. Hạ Hải Vĩ hung hăng đấm mạnh một cái lên bàn. Trong mắt gã lộ ra vẻ quyết đoán, tách trà nẩy lên trên bàn.
Hắn chợt nói:
- Dù sao chiếc mũ quan này cũng là nhờ cậu em mà tôi có được, cùng lắm thì coi như chưa có. Có gì thì tôi đây cũng chịu đủ rồi.