Quan Thuật

Chương 894: Chiếc Bí thư thị trấn ngồi là Audi 100

- Đừng có nghe anh ấy anh Diệp, kiếm cơm ăn là gì, năm nay anh Hoa cũng mới thăng chức, giờ đã là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh. Chính thức là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi, đã bước vào cái gọi là hàng ngũ cán bộ cao cấp của nước ta.

Đồng chí Lô Vĩ nhìn anh ta với vẻ khinh miệt.

Chợt, giọng ủ ê bổ sung:

- Em đáng thương quá, đến bây giờ vẫn còn ngồi mãi chức Phó, haizz… Đúng là tre già măng mọc mà!

- Phó chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh ủy không biết là quản lý cái gì…

Diệp Phàm trong lòng chấn động, thoạt nhìn Hoa Tiêu Diêu nhiều nhất cũng mới ngoài ba mươi, người ta đã là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi. Gia thế người này chắc chắn không tầm thường.

- Ông em, hình như có ý kiến à.

Hoa Tiêu Diêu liếc mắt nhìn Lô Vĩ trêu ghẹo nói.

- Đương nhiên, quan lớn cấp Phó giám đốc sở như các anh mà còn phải kiếm cơm ăn, vậy thì trưởng phòng như chúng em sống kiểu gì. Huống hồ, Vĩ tử đây vẫn chỉ là một Phó phòng, hahaha…

Ngư Thái hết sức vui mừng, cười điên cuồng.

- Không thể so sánh được, thiếu tá em đây là một cán bộ cấp tiểu đoàn, hình như cũng tương đương với cấp trưởng phòng ở địa phương, cách biệt xa quá, em đây…

Lô Vĩ ngồi bên vẻ mặt cay đắng, cùng Ngư Thái cười lại Hoa Tiêu Diêu.

- Haha, tuy nói giờ đã lên Phó giám đốc sở, nhưng Phó chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh ủy có bảy tám người, tôi chỉ xếp hạng cuối cùng ở đuôi thôi. Bên trên còn có chủ nhiệm, bí thư, phó bí thư, phó chủ nhiệm có cả đống, đều quản tôi cả. So với ông em Diệp mà nói, người ta dù nói là cốc Trưởng ban, nhưng người xưa có câu, thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng. Nói thật, chẳng được như chú em sống vui vẻ vẻ, dự do, phóng khoáng.

Hoa Tiêu Diêu có vẻ chua xót, giải thích tình hình thực tế.

Tuy nói cấp bậc của y cao hơn so với Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm là một bí thư huyện, chuyện gì cũng do tự mình nói là được, Hoa Tiêu Diêu dù là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, nhưng trên đầu còn có nhiều lão bà bà lắm.

Hơn nữa, làm việc ở cơ quan trực thuộc tỉnh, cán bộ cấp Phó tỉnh, cấp giám đốc sở bốc một bốc được cả nắm, đích xác là không bằng được một thổ Hoàng đế ở vùng hẻo lánh tiêu dao tự tại như Diệp Phàm.

- Nói gì vậy, anh Hoa vừa đến Đức Bình, Phó bí thư, Chủ tịch Địa khu gì đó đều nhiệt tình chào đón, nếu em mà đến Đức Bình ấy à, hoàn toàn ngược lại, cái mặt tươi cười của em bị người ta dán cả cái mông lạnh lên.

Diệp Phàm phản bác, thuận miệng hỏi:

- Anh Hoa, công việc cụ thể anh được phân công quản lý là gì?

- Công tác quản lý giám sát an toàn sản xuất.

Hoa Tiêu Diêu nói.

- Thực quyền tương đối lớn, hễ chỗ nào có sản xuất là anh Hoa đều có thể khoa chân múa tay rồi.

Lô Vĩ hắng giọng cười nói.

- Cái đó cũng chưa chắc, cục công an thành phố Mặc Hương các cậu tôi chẳng dám đến hoa chân múa tay đâu, Cục trưởng Lô ạ, haha.

Hoa Tiêu Diêu cười nói, chợt lắc đầu.

- Cái đó đương nhiên rồi.

Lô Vĩ hơi đắc ý ưỡn ngực.

Mọi người vào trong sân, cũng chẳng đánh golf, chỉ tìm một lầu các tương đối thông thoáng ngồi xuống, lát sau rượu thịt được bưng lên.

- Anh Hoa, hình như an toàn sản xuất của mỏ đồng các anh có thể nhúng tay vào đúng không?

Diệp Phàm hỏi, dĩ nhiên là thâm ý sâu sắc.

- Mỏ đồng, nói thật, mỏ đồng là do Ban quản lý đất đai quản. Ban quản lý đất đai cũng có phòng giám sát an toàn. Bình thường đều là do bọn họ giám sát. Chúng tôi chỉ đưa ra phương án giám sát anh toàn sản xuất lớn mang tính chỉ đạo cho toàn tỉnh. Nhiều quá, có muốn quản cũng không quản hết. Đương nhiên, nếu đột nhiên xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, chúng tôi cũng sẽ xuống dưới.

Ánh mắt Hoa Tiêu Diêu chợt lóe lên, cũng đã cảm giác được chút xuất xứ trong câu hỏi của Diệp Phàm.

- Anh Diệp, có phải là muốn điều tra chuyện mỏ đồng, nếu thực sự như vậy anh Hoa có thể đưa tay chặn giúp rồi.

Lô Vĩ nói, đương nhiên là muốn giúp đỡ Diệp Phàm một chút.

- Tạm thời thì chưa, nhưng, trọng huyện Ma Xuyên chúng em có một mỏ đồng lớn, vốn là một xí nghiệp quốc doanh do Ủy ban Kinh tế Thương mại huyện Ma Xuyên mở.

Nhưng, sau này không biết thế nào, mà bị thị trấn Thanh Sơn nhận thầu toàn bộ. Người bao thầu trên thực tế là người của họ tộc Thiết thị trấn Dương Giác gần huyện.

Mượn danh mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn, mỗi năm thu được ba triệu. Những cái khác không quản.

Diệp Phàm thu vẻ tươi cười, nói.

Dù sao bọn Lô Vĩ chắc chắn sẽ không đứng ngoài, cũng sẽ suy nghĩ hoặc tìm cách. Tục ngữ không phải đã nói, ba thợ thổi giày bằng một Gia Cát Lượng, nói không chừng bọn họ sẽ có cách.

- Ừ!

Hoa Tiêu Diêu nhấp một ngụm trà, trầm tư một lúc, đột nhiên hỏi:

- Ông em Diệp cho rằng mỏ đồng đó mỗi năm thu lời không ngừng ở ba triệu đúng không, hơn nữa, lợi nhuận tương đối lớn?

Hoa Tiêu Diêu dù sao cũng là người lành nghề trong lĩnh vực này, một câu nói đã đâm vào chỗ trọng yếu.

- Vâng, nghe đồn là lãi ròng mỗi năm có thể đạt đến bảy tám triệu. Cả huyện Ma Xuyên nghèo rớt mồng tơi, ngay cả tòa nhà ủy ban cũng là nhà cũ của Mã Hồ Tử trước kia tu sửa lại, ngay cả một trụ sở văn phòng mới cũng chẳng có.

Những xã trấn khác nghèo đến nỗi ngay cả văn phòng cũng chẳng có. Chỉ có thị trấn Thanh Sơn giàu nứt khố đổ vách, cả một tòa lầu văn phòng, toàn bộ đều để không.

Văn phòng Bí thư Đảng ủy thị trấn, Chủ tịch thị trấn so với văn phòng Bí thư Địa ủy còn kiểu cách hơn. Bí thư tiền nhiệm của huyện Ma Xuyên lái chiếc Santana già cỗi, còn đồng chí Thiết Đông Bí thư Đảng ủy thị trấn Thanh Sơn thì lái chiếc Audi, loại có cửa sổ trên mái. Chắc hẳn không dưới ba trăm rưỡi ngàn đâu.

Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc, nói.

- Không dừng lại con số này đâu anh Diệp, chiếc Audi mà anh nói, lúc đó hình như gọi là A6, có lẽ là phiên bản cao cấp nhất của Trung Quốc.

Loại xe có cửa sổ trên mái, vô cực biến, giá cả khoảng từ năm trăm đến sáu trăm ngàn. Một Bí thư Đảng ủy thị trấn lái loại xe ngày, còn oách hơn cả Chủ tịch thành phố Tạ của thành phố Mặc Hương chúng ta. Loại xe như vậy, chỉ có các quan lớn cấp tỉnh bộ mới ngồi thôi.

Xem ra, mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn không phải kiếm được tiền bình thường. Em thấy, phải nắm chặt quyền thu hồi kinh doanh quặng mới đúng, bằng không, tài sản quốc gia rơi hết vào túi tư nhân mất.

Mà Ủy ban nhân dân huyện Ma Xuyên các anh nghèo rớt mùng tơi. Nhân vật số một như anh, cứ giương mắt nhìn cũng khó chịu. Không nắm được kinh tế, cấp trên đánh mông anh, bên này, người ta tiền lại kiếm tràn cả bát.

Lô Vĩ đưa ra ý kiến.

- Ủy ban nhân dân huyện nghèo rớt mùng tơi, còn tư nhân giàu nứt khố đổ vách, trong chuyện này chắc chắn có mưu mẹo gì đây.

Ngư Thái nói.

- Thu hồi, e là không dễ đâu, ông em Diệp. Gơn nữa, bí thư lái chiếc Santana già cổi, Bí thư Đảng ủy thị trấn lại lái chiếc Audi, chuyện này quá khác thường. Nếu nói bí thư không biết chuyện này, chắc chắn không có khả năng, Lúc khai thác mỏ đồng đó đối với huyện Ma Xuyên các cậu mà nói chắc chắn là một chuyện lớn.

Hoa Tiêu Diêu hơi lắc đầu.

- Vâng, có đưa lên hội nghị thường vụ huyện. Giờ em muốn thu hồi, nhưng nước ở đây sâu quá. Thiết Đông không chỉ là bí thư thị trấn Thanh Sơn mà còn là ủy viên thường vụ Huyện ủy. Quyền kinh doanh khai thác trước kia cũng là do hội nghị thường vụ huyện phê chuẩn, muốn phủ định hợp đồng trong thay Thiết gia người ta, cái này trên tòa án cũng khó mà nắm chắc được.

Diệp Phàm chua xót lắc đầu, có cảm giác hết kế khả thi.

- Cho nên, anh muốn nhờ anh Hoa nhúng tay vào phương diện an toàn sản xuất để quấy đục đầm nước, sau đó nhân có hội ra tay điều tra các gút mắc trong đó để có thể thuận lợi thu hồi lại.

Lô Vĩ cười nói.

- Cũng có ý này, nhưng, cũng chẳng dễ dàng gì. Lúc trước hội nghị thường vụ huyện đồng ý làm như vậy, ắt hẳn có liên quan đến lợi ích bên trong.

Tôi nghi ngờ có nhiều cán bộ huyện Ma Xuyên có dính dáng đến, ngay cả lãnh đạo địa khu cũng có nhúng tay vào.

Bằng không, biết rõ bát cơm vàng ở đây, sao huyện lại không muốn tự mình làm, lẽ nào không thể làm nổi?

Nếu bảo các phòng ban ở huyện đi điều tra, ắt hẳn là rất khó khăn, bảo các phòng ban có liên quan ở địa khu đi điều tra sau khi người ta đánh tiếng với lãnh đạo thì chắc chắn cũng chỉ làm qua loa cho xong chuyện, cuối cũng cùng chẳng giải quyết được gì, ngược lại còn đảo lộn cả lên.

Vẻ mặt Diệp Phàm nặng nề.

- Từ trên xuống dưới hình thành một thiên võng, đâu đâu cũng dính tới lợi ích, cho dù là làm tổn thất quốc gia để giàu hầu bao của mình.

Cho nên, Ủy ban nhân dân huyện các cậu nghèo, còn có người thì giàu nứt khố đổ vách. Nếu Thiết gia và thị trấn Thanh Sơn kết phường khai thác kinh doanh, người kinh doanh trên thực tế là Thiết gia.

Chúng ta có thể bắt tay từ phương diện tài sản quốc hữu, cậu có thể đào được một góc tường của thị trấn Thanh Sơn, đưa toàn bộ những phòng ban quản lý mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn thay bằng người của mình.

Tham gia xây dựng lại sản xuất mỏ đồng. Thiết gia chắc chắn không muốn thấy chuyện này xảy ra, chắc chắn sẽ tung chiêu bài ngầm khiến làm cậu mấy quyền sắp xếp người.

Cứ như vậy, chắc chắn sẽ xuất hiện một số mâu thuẫn. Có mâu thuẫn là có chỗ trống, có chỗ trống thì dễ làm rối loạn.

Cái này, đương nhiên phải trông chờ vào quyết tâm của cậu, nếu thực sự có quyết tâm điều tra, làm xáo trộn, tôi có thể tìm cơ hội thích hợp.

Chẳng hản như tiến hành kiểm tra an toàn sản xuất toàn tỉnh gì đó, phái một tinh binh trong tổ công tác đến Đức Bình.

Làm bộ như đến xem xét, sau khi đến Ma Xuyên sẽ sát nhập lại. Nếu các cậu có thể điều tra trước chút gì, thì sau khi đến đó chúng ta sẽ tìm hiểu nguồn gốc, chỉ cần đập được một vết nhỏ, sợ gì không làm rối được Thiết gia. Chỉ có điều ông em Diệp nên suy xét lại kỹ những dính líu, nếu phạm vi dính líu quá lớn, chẳng hạn như Phó bí thư, Chủ tịch Địa khu đều dính vào, thì chuyện này sẽ lớn bằng trời.

Làm không tốt bị đá đập vào chân mình, mất đi mũ quan của mình, thì chẳng đáng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hoa Tiêu Diêu rất thành thực, phân tích được mất, lợi hại, để cho Diệp Phàm tham khảo.

- Em đã quyết tâm, chắc chắn sẽ điều tra đến cùng. Chuyện Bí thư Trang em có biết một chút, chắc chắn không dính vào.

Vì mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn mấy năm trước đã đấu thầu rồi. Bí thư Địa ủy Trang tài hoa mới đến được khoảng nửa năm nay, nên chẳng có quan hệ gì với ông ấy.

Về phần Chủ tịch Địa khu Vương có nhúng tay vào không còn khó nói. Cho dù ông ta có nhúng tay vào, em cũng phải đấu một trận.

Bằng không, ông ta ở bên trên cứ ép xuống yêu cầu em nội trong hai năm phải lột một mũ quan trong toàn tỉnh, bên này lại đào góc tường của em, loại người đó, em có đánh mất mũ quan cũng phải va chạm một trận.

Diệp Phàm thái độ kiên quyết.

- Anh Hoa, anh giúp anh Diệp một tay đi. Hừ, nếu thực sự Chủ tịch Địa khu Vương của Đức Bình có nhúng tay vào, vậy thì vòng tròn của chúng ta chẳng phải bất tài sao?

Lô Vĩ hừ lạnh một tiếng, thể hiện khí phách trùng trùng.

- Haha, ông em Lô đã nói như vậy rồi, lão Hoa tôi đây còn do dự cái gì. Ông em Diệp là người một nhà của chúng ta, không giúp hắn thì còn giúp ai?

Hoa Tiêu Diêu trong lòng quyết định, Lô Vĩ đã nói ra, chứng tỏ, nếu thực sự mọi chuyện không cứu vãn được nữa, y sẽ lôi cô hắn Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lô Minh Châu đến.

- Haha, anh Tiêu Tiêu, anh đừng có giả bộ ngớ ngẩn lừa em. Đừng có trông cậy vào cái miệng em, dựa vào sức anh là được rồi. Lô Vĩ cười khan lộ gốc gác của Hoa Tiêu Diêu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất