- Thật ư?
Kiều Viên Viên ánh mắt đột nhiên mở tròn, tuy nhiên lại có chút giận dỗi, hừ nói:
- Em đâu có phải là gì của anh chứ?
- Có giống là anh đang lừa em gái của anh không?
Diệp Phàm cười nói. Vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ một thoáng đau lòng nào cho Kiều Viên Viên biết. Ngược lại, mồm miệng càng ngày càng ba hoa hơn, thậm chí còn sửa thành
"em gái của anh".
- Hừ, ai là em gái của anh?
Kiều Viên Viên thấy mất mát, như bị rơi xuống đáy, có vẻ bất mãn nói, lần này nặng lời hơn nhiều. Câu nói lỗi mồm vừa rồi của Diệp Phàm thực sự lớn chuyện rồi.
- Haha. Nói sai. Viên Viên đừng chấp. Không phải là em gái, mà là bạn gái. Haha.
Diệp Phàm trở nên càng hăng hái, không nhận là em được liền chuyển thành quan hệ nam nữ. Thực ra, còn có thể thành vợ nữ, thân thiết còn hơn em gái.
- Nghĩ hay quá nhỉ. Trước đây em là cấp dưới của anh. Bây giờ, em đây đã cởi bỏ quân phục, chẳng còn quan hệ gì với anh cả.
Kiều Viên Viên lại lộ ra bộ mặt giả dối, chỉ một chốc đã rũ bỏ sạch sẽ quan hệ với Diệp Phàm.
- Dù sao anh cũng còn là ân nhân của em đấy?
Thằng nhãi này có chút ý đồ.
- Nợ một trả một. Vậy xin hỏi, tiền công cứu mạng em là bao nhiều?
Kiều Viên Viên chớp chớp đôi hàng mi dài, phản công lại Diêp Phàm
- Bỏ đi, chúng ta quan hệ thế nào chứ, nói đến chuyện tiền nong cân đo đong đếm cũng thật là tầm thường.
Diệp Phàm ra vẻ đại nghĩa, chợt nói thêm:
- Cái đó, nếu không, như vậy đi, lấy bản thân báo đáp thì thế nào?
Kiều Viên Viên liền đỏ mặt, xem ra cô ấy rất nghiêm túc, không đùa được, trừng mắt nhìn Diệp Phàm, hừ nói:
- Hiện nay không thịnh hành kiểu này, đã lỗi thời rồi. Là người hiện đại phải biết theo kịp thời đại mới được. Được rồi, để em đi lấy nước anh rửa mặt.
Nói xong vội đi.
" Cô gái này trong lòng có ý…" Diệp Phàm lẩm bẩm, không phải là nữ thần Cupid trong mộng của mình chứ.
Bốn ngày sau, Diệp Phàm có thể xuống giường tự do đi lại. Thật ra cũng sắp khỏe rồi. Chỉ có điều Trấn Đông Hải còn chưa yên tâm nên đặc biệt dặn dò người phụ trách ở bệnh viện không cho Diệp Phàm xuất viện.
Hơn nữa, những lính gác đứng ở cửa phòng Diệp Phàm đều là thành viên dự bị được chọn từ trung đoàn cảnh vệ của tổ đặc nhiệm A, ít nhất cũng thuộc tam đẳng.
Bình thường thì một bộ phận trong số các cao thủ này được bổ sung vào tổ vệ sĩ Nam Hải do Lang Phá Thiên lãnh đạo.
Họ bảo vệ những quan chức cấp cao của nhà nước hoặc một vài quan chức cấp phó có ảnh hưởng khá lớn, chính là những lão thần có sức ảnh hưởng lớn nhất trong chính phủ Trung Hoa.
Phòng bệnh của Diệp Phàm là tòa nhà độc lập, toàn bộ khép kín. Không có Thượng tướng Trấn Đông Hải đích thân ký giấy đỏ thông hành thì ngay cả viện trưởng tổng viện quân đội cũng không được phép vào. Giấy phép cấp cho các hộ lý y tá, chuyên gia chăm sóc cho Diệp Phàm đều là cố định.
Hiện nay, phần lớn công tác hộ lý đều giao cho Viên Viên. Một ngày khoảng 10 tiếng đồng hồ cô ở trong phòng bệnh của Diệp Phàm. Để tiện việc chăm sóc, bên cạnh có một phòng nhỏ để nghỉ ngơi dành cho Viên Viên để tiện bất cứ lúc nào cũng lo cho Diệp Phàm được. Chỉ qua mấy ngày, quan hệ của hai người đã có những tiến triển.
Bảy ngày sau, Diệp Phàm cảm thấy nên ra ngoài đi lại, đòi đi dạo phố phường. Khó lắm mới được đến thủ đô một chuyến, đừng để đến mức chưa được đi dạo phố đã phải về Ma Xuyên. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
So với thủ đô, Ma Xuyên đúng là một thế giới hoàn toàn khác. Tính ra phải lạc hậu hơn không dưới hai mươi năm.
Sau khi được tướng quân Trấn phê chuẩn, còn đặc biệt phái thêm hai cao thủ tam đẳng đi theo bảo vệ Diêp Phàm.
- Trấn lão nhân, cẩn thận quá rồi. Tôi đường đường thế này còn cần gì họ bảo vệ. Hơn nữa, không phải có nữ tướng tứ đẳng Kiều Viên Viên đây sao…
Trong thâm tâm Diệp Phàm chẳng cảm kích chút nào, oán thầm Trấn Đông Hải. Hai tay buông thõng, lê đôi giày vải, tản bộ trên đường.
Kiều Viên Viên theo sát hắn. Hai người giống một cặp tình nhân đi dạo phố, chỉ thiếu là không nắm tay nhau.
Hai người đi theo, một tên là Lưu Binh, một tên Thường Thanh, theo sau cách một đoạn xa, tránh làm phiền hai người họ. Cái việc làm kì đà cản mũi này thật không dễ.
Đương nhiên, hai người vệ sĩ cũng không biết được thân phận thật sự của Diệp Phàm. Trong lòng hai người có phần ấm ức. Không biết cậu thanh niên này rút cục là thần thánh phương nào, lại cần đến tận hai người chúng ta bảo vệ.
- Anh Lưu, anh thử nói một chút về lai lịch cậu thanh niên này đi.
Thường Thanh không chịu được,liền hỏi.
- Không rõ lắm. Tuy nhiên, thủ trưởng đã ra lệnh, nếu cậu ta xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ phải đền mạng. Khẳng định là lai lịch không nhỏ.
Lưu Binh quan sát Diệp Phàm từ xa, nhỏ giọng nói.
- Hẳn là không phải con trai của vị quan chức lãnh đạo nhà nước nào đấy chứ?
Thường Thanh nhỏ giọng nói thầm, hơi có vẻ bất mãn.
- Chắc đến tám chín phần. Hơn nữa, gia thế của nhà đó chắc chắn rất cao. Cứ lấy cấp Phó thủ tướng ra mà so, nếu là chính bản thân họ thì chúng ta phải bảo vệ là đương nhiên, nhưng nếu là con cái họ thì còn chưa có cái phước đó. Sếp Lang không dễ mà cử người đi. Lần trước, con trai phó thủ tướng Yến của Quốc vụ viện đi du lịch Philippines chẳng phải đã xảy ra chuyện sao. Lúc đó nghe nói Phó thủ tướng Yến khổ sở đi nhờ cậy, đến cả Sếp Lang, hy vọng họ cử hai cao thủ đi xem một chuyến, kết quả là họ không đồng ý.
Lưu Bình có vẻ đắc chí, cười, đôi mắt vẫn theo sát bóng dáng Diệp Phàm.
- Vụ này thật là kỳ lạ. Rút cục lai lịch thế nào đây? Xem ra trong mấy vị lãnh đạo cấp cao của quốc gia cũng không có ai vẻ ngoài trông giống cậu ấy cả.
Thường Thanh gãi đầu, khắc chết mấy chục nghìn tế bào não cũng không nghĩ ra manh mối nào.
- Hay cậu ấy là người nhà của Thủ trưởng Trấn?
Lưu Binh nhỏ giọng nói, thằng nhãi này lập tức giật mình, đến bên Thường Thanh nói thầm:
- Nghe nói rất nhiều quan chức cao cấp thời buổi này hay có con riêng trên núi dưới thôn lắm, sau khi về thành phố…
- Con riêng?
Thường Thanh vẻ mặt kinh ngạc, suýt nữa nói to thành tiếng, gật gật đầu, cười trộm nói:
- Cũng có thể, Thủ trưởng Trấn đã phái chúng ta đi, đó không phải là một món thường đâu. Hơn nữa, việc này cũng là bình thường thôi. Thời gian ở nông thôn khổ cực như vậy, tìm chút thú vui cũng không có gì lạ.
Thường Thanh gật gật đầu. Hai người cho rằng đã tìm được một đáp án, nên không soi mói chuyện này nữa. Nếu để Trấn Đông Hải nghe thấy, thật không biết nên cười hay nên khóc.
- Quán rượu Ảo vân, tên hay, như ảo như mộng.
Diệp Phàm liếc mắt một cái, cười nói.
- Hay chúng ta vào ngồi một chút, cũng nên ăn cơm chiều rồi.
Kiều Viên Viên cười nói.
- Được thôi. Tuy nhiên, em nên mời khách chứ, em dù sao cũng là ngôi sao ca nhạc lớn mà.
Diệp Phàm cười to, kéo Kiều Viên Viên vào. Kiều Viên Viên đỏ mặt, không hé răng, cũng không buông tay ra, để Diệp Phàm nắm tay kéo vào quán.
Chọn ghế dựa vào cửa sổ rồi ngồi xuống.
- Viên Viên từng đến đây sao?
Diệp Phàm lười nhác dựa vào ghế, cười nói.
- Không.
Kiều Viên Viên lắc đầu.
Vừa nhìn Kiều Viên Viên gọi món, vẻ mặt Diêp Phàm đầy đau khổ, nói:
- Viên Viên, gọi toàn món rau với khoai vậy, không gọi chút thịt hải sản, anh lâu rồi không được ăn, thèm quá.
- Các chuyên gia nói anh tạm thời chưa nên ăn các đồ mạnh, đặc biệt là nhiều mỡ. Bị thương ở dạ dày nên đợi đến lúc anh lành bệnh thì ăn thoải mái, bây giờ không được.
Kiều Viên Viên cười nhạt.
- Gọi món thịt bò kho tàu là được rồi, đổi đĩa lớn, với thêm bình rượu Mao Đài.
Diệp Phàm khăng khăng gọi một đĩa, Kiều Viên Viên chu miệng lè lưỡi, không nói thêm.
"Cả ngày bị phụ nữ quản cũng thật khó chịu. Hơn nữa còn không được ăn đồ ăn ngon, chẳng bằng quay về Ma Xuyên quách cho rồi, hưởng thụ một phen mới đúng." Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ. Nếu Kiều Viên Viên biết thuật đọc ý nghĩ người khác, biết được những lời nói kia chắc cũng phát bệnh mất.
Cô gái phục vụ việc gọi món đã đi rồi, có vẻ không hài lòng lắm. Đương nhiên là không vui rồi, đồ ăn mà Viên Viên gọi toàn là đồ nhẹ đồ chay, chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Chỉ có đĩa thịt bò Diệp Phàm gọi là đắt một chút, còn lại toàn bộ xem ra chẳng đến ba trăm tệ. Thêm rượu Mao Đài nhiều một chút, khiến cô gái phục vụ khá mất hứng.
Đồ ăn cũng khá ngon, có hương vị thanh nhẹ. Còn rượu thì càng uống càng bực mình.
Vốn không phải độ nồng khiết của rượu Mao Đài làm cho Diệp Phàm bực mà là càm giác nhạt nhẽo. Chỉ hơi có vị rượu Mao Đài, còn thì nhạt toẹt. Diệp Phàm uống được một ly liền nhăn nhó mặt mày.
- Sao vậy, có phải dạ dày lại khó chịu. Đấy anh xem, rõ là không thể uống rượu lại còn đòi uống. Bây giờ uống đến mức xảy ra chuyện rồi kìa.
Kiều Viên Viên có chút đau lòng, vội giằng lấy chai rượu Mao Đài, kiên quyết mạnh mẽ.
- Phục vụ đâu.
Diệp Phàm đập bàn nói.
- Gọi phục vụ làm gì vậy? Xem cái điệu bộ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta của anh kìa.
Kiều Viên Viên tức giận, trách cứ nói.
- Rượu này có vấn đề, hình như là giả, rất nhạt.
Diệp Phàm lắc đầu, giải thích với Kiều Viên Viên.
Kiều Viên Viên vừa nghe, đưa chai rượu lên mũi ngửi thử. Mùi vị khiến cô nhíu mày, đương nhiên cô không thể phân biệt thật giả.
- Hay bởi lâu rồi anh không uống rượu nên không thích ứng được không?
Kiều Viên Viên có cách nghĩ của mình.
- Anh không dám tự nhận là tửu quốc anh hùng, nhưng năng lực phân biệt rượu thì nắm trong tay.
Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu, vẻ càn rỡ khiến cho Kiều Viên Viên trợn mắt nói:
- Anh này, lại còn tửu quốc anh hùng cơ đấy. Loại rượu Mao Đài này được ủ theo số năm, cũng không rẻ. Vừa nhìn chai rượu này là biết thời gian ủ cũng không phải ngắn. Một chai không dưới ba trăm tệ đó.
Kiều Viên Viên tuy nói không thích uống rượu, nhưng không uống không có nghĩa là cô chưa từng nhìn qua. Trong nhà thường xuyên có người đưa rượu đến, nhìn thấy nhiều nên đương nhiên hiểu biết cũng không ít.
- Hả, rượu trắng mà cũng cần phải coi trọng vậy sao?
Diệp Phàm uống qua loại rượu Mao Đài này không ít, nhưng lại không hiểu những kĩ xảo phân biệt này.
- Vâng, rượu tính theo năm chính là chỉ thời gian được cất vào hầm. Ví dụ như rượu Mao Đài, thường có loại 15 năm, có loại 30 năm hay 50 năm. Thường thì số năm càng dài hương vị càng ngon, giá cả cũng càng cao.
Kiều Viên Viên liếc mặt một cái, cũng không ra vẻ gì, thản nhiên nói:
- Bình rượu này em thấy đánh dấu 10 năm. Hả, e rằng không phải là năm sáu trăm tệ rồi.
- Năm sáu trăm tệ, đắt vậy sao?
Diệp Phàm cố ý hừ nói.
- Giá xuất xưởng hẳn là không đắt, nhiều nhất cũng chỉ hai ba trăm tệ. Tuy nhiên khi đã đưa về khách sạn, phải thêm phí phục vụ, dĩ nhiên đắt thêm nhiều lần.
Trong lúc Kiều Viên Viên nói, cô phục vụ kia đã đi tới.