Quan Thương

Chương 304: Đối Thoại Giữa Phương Nam Và Thư Nhã (1-2)

Kế hoạch không thành, Quý Vĩnh cầm di động đi vào, nói:

- Điện thoại của Tiền Vi, giọng nói có vẻ kích động, không biết ai chọc giận cô ấy, nhất định muốn gặp ngài.

Là tên con gái, Thư Nhã tò mò hỏi:

- Tiền Vi là ai?

- Phó tổng giám đốc của Tinh Hồ.

Lâm Tuyền hạ thấp giọng giải thích, nhận lấy điện thoại hỏi:

- Tôi là Lâm Tuyền đây, có chuyện gì?

- Anh ở đâu, tôi đang ở Tĩnh Hải, phía Kiến Nghiệp có chuyện, anh nhất định phải làm chủ cho tôi.

Lâm Tuyền bị giọng điệu của Tiền Vi làm giật mình, liền nói địa chỉ cho cô.

Tiền Vi nói rất lớn làm Thư Nhã nghe thấy hết, ngạc nhiên hỏi:

- Sao cô phó tổng giám đốc của anh lại hung dữ thế, cô ấy không sợ anh à?

Quan hệ giữa y và Tiền Vi có hơi chút đặc biệt, tất cả là do cái đêm kia, Tiền Vi lại là cô gái rất biết tận dụng ưu thế mỹ nữ, Lâm tuyền hàm hồ đáp:

- Trước mặt nữ quyền, ai cũng phải tránh đường, không biết phía Tinh Hồ có chuyện gì để cô ấy chạy suốt đêm tới Tĩnh Hải.

Tiền Vi cùng bạn học Cảnh Lệ Lệ đi vào, thấy Thư Nhã có mặt, tuy chưa bao giờ gặp, nhưng đoán ra được Lâm Tuyền có bạn gái, tổng giám đốc lạnh như đá cuối cùng có bạn gái công khai, tất nhiên tin đồn lan đi rất nhanh, chào Thư Nhã trước, sau đó đem lửa giận dồn nén phát tiết ra:

- Đám nam nhân các anh toàn hạng bội tình bạc nghĩa, đùa bỡn phụ nữ, chơi bời chán không chịu trách nhiệm, lại còn tỏ ra có tình có nghĩa ...

Lâm Tuyền chột dạ, chuyện qua bao lâu rồi sao đột nhiên nhắc lại, còn ngay trước mặt Thư Nhã, chẳng lẽ cô ấy ghen, hay chồng ngoại tình thật như dự đoán trước kia của mình rồi:

- Liên .. Liên quan gì tới tôi?

- Sao không liên quan, Cố Lương Vũ không có anh chống lưng đằng sau thì dám làm thế à?

- Sao lại liên quan tới lão Cố?

Lâm Tuyền thầm thở phào, nhưng không rõ Cố Lương Vũ làm gì khiến Tiền Vi giận như thế:

- Lệ Lệ với anh ta tới với nhau ba năm rồi.

- Ừ, thì sao? Đó là chuyện riêng của lão Cố, tôi không tiện hỏi.

- Anh không hỏi thì ai hỏi?

Tiền Vi dí sát mặt tới:

- Lệ Lệ không chê anh ta đã có vợ, làm vợ bé cho anh ấy, làm mẹ của Quân Quân, mấy năm qua ai chăm sóc Quân Quân, ai lo lắng cho anh ta? Vậy mà giờ anh ta đón vợ tới, trả lệ lệ 10 triệu tiền chia tay, anh nói xem thế là sao? Anh ta ỷ có mấy đồng tiền thối tha mà ghê gớm à?

Cảnh Lệ Lệ kéo Tiền Vi lại:

- Chuyện này không thể trách anh ấy, vợ anh ấy đã như vậy ...

- Bạn đừng để cái bộ mặt giả dối của thằng cha đó lừa gạt, lúc này cũng ra vẻ đàng hoàng nghiêm chỉnh, không ngờ là thứ khốn nạn.

Tiền Vi hất tay Cảnh Lệ Lệ ra:

Lâm Tuyền và Thư Nhã đưa mặt nhìn nhau, tới Cảnh Lệ Lệ cũng nói đỡ cho Thư Nhã, chứng tỏ chuyện có ẩn tình, Lâm Tuyền quay sang nghiêm túc nói với Thư Nhã:

- Em mà trả anh 10 triệu tiền chia tay, anh nhận ngay.

Tiền Vi điên tiết, thiếu điều tím lấy cổ áo Lâm Tuyền:

- Anh còn tâm tình để đùa được à, hôm nay cùng tôi về Kiến Nghiệp, chuyện này không xử lý xong, không cho anh về Tĩnh Hải.

Lâm Tuyền đau đầu hết sức, ở loại chuyện tình cảm thế này, y toàn làm rối tung lên, nhìn Thư Nhã một hồi, cuối cùng nói:

- Chú Quý, chú gọi lão Phàn, Vương Thúy với cả Phương Nam tới đây, lấy chiếc Becker ra. Tiền Vi tức giận như thế, tôi không dám để cô ấy lái xe về Kiến Nghiệp.

Phương Nam đã biết tin trước rồi đang đi tới đây, Tiền Vi chuẩn bị sẵn sàng nếu mình không làm gì được, phải có người có thể khiến Lâm Tuyền phải nghe lời.

Thấy Phương Nam tới, Thư Nhã muốn bỏ đi, cô không biết phải đối diện với Phương Nam ra sao, song Phương Nam giữ lại:

- Đi cùng đi, để chính thức làm quen với mọi người ở Kiến Nghiệp.

Thư Nhã vốn do dự, cô muốn biết nhiều hơn, tham gia nhiều hơn vào cuộc sống của Lâm Tuyền, Phương Nam nói thế, liền gật đầu.

Lên xe rồi Lâm Tuyền hỏi Phàn Xuân Binh:

- Anh hẳn biết chuyện lão Cố chứ.

- Lão Cố trước kia đưa Quân Quân tới Kiến Nghiệp, để Tiền Lan lại vì khi đó bọn họ có vấn đề, Tiền Lan ở quê có nam nhân khác, vì Quân Quan nên không ly hôn, mấy năm qua anh ấy và Cảnh Cảnh ở bên nhau rất tốt. Hai tháng trước Tiền Lan bị ngã gãy lưng trên núi, lão Cố đưa cô ấy tới Kiến Nghiệp chưa trị, Cảnh Cảnh cũng không nói gì, Tiền Lan hết hi vọng rồi, nửa người bị liệt, lão Cố thấy mình ở ngoài bao năm, rất có lỗi với cô ấy, cô ấy theo nam nhân khác cũng vì anh ấy cả năm chẳng ở nhà được vài tháng, cho nên giữ Tiền Lan bên cạnh chăm sóc, chia tay với Cảnh Cảnh ..

Tiền Vi vừa đợi Phàn Xuân Binh giải thích xong đã trừng trừng nhìn Lâm Tuyền:

- Anh nói làm sao đây?

Ra là như thế, Lâm Tuyền chợt thấy câu chuyện ấy sao giống chuyện y và Phương Nam, tuy tình tiết khác nhau, nhưng nếu Tiêu Quân trở về, Phương Nam rời bỏ y quay lại với Tiêu Quân, chẳng phải y rời vào tình cảnh giống hệt Cảnh Lệ Lệ lúc này sao, nghiêm mặt lại đưa tay bảo Tiền Vi bình tĩnh:

- Sao anh không nói cho tôi biết.

- Lão Cố không cho nói, chuyện này chỉ tôi biết, cả Tiểu Thúy tôi cũng không kể.

Lâm Tuyền gật gù, khép mắt lại:

- Tới Kiến Nghiệp rồi hẵng nói.

Phương Nam giới thiệu tình hình của Thực nghiệp Tinh Hồ cho Thư Nhã nghe:

- Giám đốc Cố theo Lâm Tuyền cùng sáng lập Thực nghiệp Tinh Hồ, hai năm qua Lâm Tuyền tập trung tinh lực vào Tân Năng Liên Hợp, ở Kiến Nghiệp dựa vào cả giám đốc Cố và Tiền Vi.

Thư Nhã biết địa vị của Phương Nam trong lòng mọi người ở Liên hợp Tĩnh Hải, cũng đoán ra được Phương Nam và Lâm Tuyền có quan hệ đặc thù, nhưng cô không thể có thái độ gì được, dù sao cô chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của Lâm Tuyền, hiện Lâm Tuyền thuộc về Phương Nam. Phương Nam không bài xích cô, lại còn tìm mọi cách kéo cô vào cuộc sống của Lâm Tuyền, đối diện với Phương Nam, Thư Nhã rất rối trí.

Xe tới Kiến Nghiệp thì đã là đêm khuya rồi, ở lại khách sạn Tứ Quý, không đi tìm Cố Lương Vũ ngay.

An bài phòng cho mọi người xong, Lâm Tuyền lén lút tới phòng của Phương Nam, nhưng bị cô đẩy ra:

- Nếu để cho Thư Nhã biết, cô ấy sẽ nghĩ gì.

Lâm Tuyền đành ủ rũ quay về phòng, tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng chuông cửa, mở cửa ra thấy Thư Nhã đứng ở cửa, vẻ mặt bất an.

- Làm sao thế?

Lâm Tuyền lo lắng hỏi.

Thư Nhã đẩy Lâm Tuyền vào phòng, ôm chặt lấy y, nước mắt thoáng cái làm ướt áo Lâm Tuyền:

- Em chỉ sợ không có ai ra mở cửa.

Lâm Tuyền thấy bộ dạng cô đáng thương như thế, lòng sinh nhu tình vô hạn, ôm chặt Thư Nhã trong lòng. Thư Nhã ngẩng đầu lên, khẽ hôn lên môi Lâm Tuyền:

- Tuy chúng ta chỉ có quan hệ trên danh nghĩa, anh cũng không được cùng người khác làm bậy trước mặt em.

Thư Nhã chỉ mặc một chiếc váy quai đeo mỏng manh, căn bản không che lấp được cơ thể đầy đặn, đường cong thoáng ẩn thoáng hiện làm người ta sôi móc, gò má động tình đỏ hồng như ráng chiều, đôi mắt ướt át mê người vô cùng. Lâm Tuyền nuốt nước bọt cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là thế, các cô gái đi ngủ đều không thích mặc áo lót, quả nửa bầu vú trắng bóc lọt vào tầm mắt, tay bất giác vuốt nhẹ dọc sống lưng Thư Nhã.

- Đêm nay em ngủ ở đây, dù chỉ là danh nghĩa cũng phải làm cho người khác thấy.

Lâm Tuyền biết Thư Nhã chỉ viện cớ, y chẳng phải cũng thế sao, đóng cửa lại, ôm Thư Nhã trong lòng, ngửi hương thơm trên người cô, dần chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, khi tỉnh lại thấy Thư Nhã đang nhìn mình chằm chằm, bầu ngực no căng áp lên người y, ngón tay đang vẽ vòng vòng lên ngực y, Lâm Tuyền không hiểu sao các cô gái hay có động tác này, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy màu hồng hồng trong cổ áo cô.

Lâm Tuyền quay đầu đi, tránh khỏi sự dụ hoặc trí mạng đó, Thư Nhã nhích người lên, Lâm Tuyền tiếp tục lui về đằng sau.

- Anh nhất định thường xuyên cùng Phương Nam làm chuyện đó cho nên mới nhịn được.

Lâm Tuyền nghiến răng nói:

- Em không sợ anh cưỡng bức em à?

Thư Nhã đưa tay lên mũi ngửi:

- Mùi cơ thể anh thật dễ chịu.

Cúi đầu xuống hôn lên môi y, dục vọng Lâm Tuyền bị Thư Nhã làm cháy ngùn ngụt, tay vuốt ve dọc cơ thể đầy đặn đó, tay đưa vào trong quần lót của cô, tiến thêm một bước nữa thôi quan hệ hai người giả thành thật rồi, nhưng Lâm Tuyền không nỡ đẩy Thư Nhã ra, nói thời gian qua y không có tơ tưởng với Thư Nhã là nói dối, tình cảm thiếu niên vốn vùi lấp sâu trong tim sớm bị sự chủ động, nhiệt tình của Thư Nhã khơi lên rồi.

Tiếng chuông cửa vang lên, kéo đôi nam nữ sắp bị lửa tình nhân chìm trở lại.

- Ai thế?

Lâm Tuyền và Thư Nhã tách nhau ra, Phương Nam đẩy cửa đi vào, hai người bọn họ mới nhớ hôm qua Thư Nhã vào không khóa cửa. Phương Nam nhìn thấy hai người bọn họ nằm trên giường, đứng sững mất một lúc, xoay người định bỏ đi, nhưng Lâm Tuyển từ giường lao ra, ôm chặt lấy cô.

Thư Nhã luống cuống chỉnh lại y phục:

- Em và Lâm Tuyền không làm gì cả.

Nói rồi chạy vù mất.

Lâm Tuyền làm bộ mặt hết sức đáng thương:

- Không làm gì thật mà, cô ấy chỉ ngủ ở đây một đêm.

- Nhìn vệt nước trên quần lót của cô ấy là biết hai người không làm gì.

Phương Nam vừa bực tức vừa buồn cười:

- Cả hai cũng giỏi nhịn đấy.

Lâm Tuyền cúi đầu nhìn xuống, quần sịp nhô lên một đống, lại dính mảng nước lớn, không ngờ Thư Nhã lại chảy nhiều nước như thế, xấu hổ nhìn Phương Nam rồi chạy vào phòng vệ sinh thay quần.

Phương Nam dựa vào cửa, nói:

- Đừng dối lòng nửa, cả hai đều thích nhau mà, chuyện lập chi nhánh ở Bắc Mỹ hãy để tôi đi.

- Không được.

Lâm Tuyền dứt khoát nói:

- Tiểu Tư Vũ thì làm sao, chị biết em không thể sống thiếu chị.

- Có cô ấy bên cạnh cậu sẽ ổn thôi, cậu có biết lúc bước vào nhìn thấy cậu và cô ấy, tôi cũng rất chua xót.

- Vậy em lập tức đoạn tuyệt với cô ấy.

- Cậu làm thế là ép tôi phải rời bỏ cậu.

- Chị muốn em phải làm thế nào?

Lâm Tuyền hầm hầm đi ra, gần như hét lên:

- Cậu muốn tôi ở lại bên cậu cũng được, nhưng chúng ta không thể có loại quan hệ kia nữa.

Lâm Tuyền nhìn thấy ánh mắt kiên định của Phương Nam, biết không lay chuyển được cô, ngồi sụp xuống giường.

Lúc ăn sáng Lâm Tuyền, Phương Nam cùng Thư Nhã không nói một lời, thần sắc ai nấy đều rất kém, Phàn Xuân Binh chỉ nghĩ bọn họ đang lo chuyện của Cố Lương Vũ. Khi Tiền Vi tới có một đám đông theo sau, Lạc Ích Đồng, Cố Lương Vũ, Lạc Tình, Thiệu Binh, Dương Oánh, nói là dẫn mọi người tới cho Thư Nhã làm quen, chẳng bằng triệu tập lại đi hỏi tội Cố Lương Vũ. Cố Lương Vũ mất hết uy phong, khí thế hoàn toàn bị Tiền Vi lấn áp.

Dương Oánh vừa mới sinh con, người hơi mập ra, phải thừa nhận một số cô gái có da có thịt một chút trông hấp dẫn hơn nhiều, Dương Oánh là thế, cô nhiệt tình đi tới bắt tay Thư Nhã:

- Em mà không xuất hiện, Lâm gia sẽ lập một ủy ban xem mắt mất.

Thư Nhã cười gượng, mắt liếc nhìn phản ứng của Phương Nam, ngượng ngịu chào hỏi từng người.

Lâm Tuyền và Thư Nhã vào xe của Lạc Ích Đồng, Phương Nam không đi theo, Lâm Tuyền rất thương tâm, biết cô cố ý xa lánh mình, nhưng trước mặt mọi người không tiện nói gì.

Liên Hợp Tĩnh Hải quy mô rất lớn, nhưng cụ thể lớn thế nào, với người vừa mới tiếp xúc với Liên hợp Tĩnh Hải chưa lâu mà nói, đó chỉ là khái niệm không rõ ràng. Mọi người đi tới tổng bộ của Thực nghiệp Tinh Hồ, nay cả tàng 17, 18 đều là nơi làm việc của Liên hợp Tĩnh Hải, không khí làm việc ở nơi này khác hẳn, người qua người lại tấp nập, ai cũng có vẻ vội vã, không có vẻ nhàn nhã như ở tổng bộ tại Tĩnh Hải.

Lâm Tuyền tới cuộc họp chủ quản hành chính cao cấp, y đã vắng mặt trong những cuộc họp thế này mấy tháng rồi, cuộc họp hôm nay là do Phương Nam an bài, để Thư Nhã tiếp xúc sâu hơn với công việc của Lâm Tuyền, sau này mới có thể dần giúp y sử lý công việc. 

Thư Nhã ngồi bên cạnh Lâm Tuyền, mặc dù mỗi người chỉ phát ngôn rất ngắn gọn, nhưng mười mấy người nói liền, vẫn làm cô chỉ muốn che miệng ngáp, nhìn sang Lâm Tuyền, hai mắt y rất chăm chú nhìn mỗi người phát biểu, thường thường chỉ nói một câu đã trúng ngay trọng tâm vấn đề, khiến mấy chủ quản khi có khi hơn y chục tuổi phải lúng túng kiểm điểm. Thư Nhã mới biết Lâm Tuyền lên được vị trí hôm nay thật không đơn giản, chỉ riêng những con số báo lên đã khiến người ta mụ mị đầu óc, vậy mà vừa nghe vừa phán đoán chính xác, thật khó khăn, nếu mình muốn theo kịp tiết tấu của Lâm Tuyền thì phải nỗ lực rất nhiều.

Cô nghe thấy mấy hạng mục tới 400 triệu đồng, tối hôm qua Lâm Tuyền mới quyết định đột xuất lên Kiến Nghiệp, tức là cuộc họp này không phải chuẩn bị vì y, chẳng phải nói thảo luận hạng mục với con số khổng lồ như thế chỉ là chuyện thường ngày ở đây? Thư Nhã nhan lúc người phát biểu bị Lâm Tuyền chất vấn, đang xem lại tài liệu, hỏi nhỏ:

- Có phải lúc rảnh rỗi anh lấy tiền ra đếm chơi không?

Lâm Tuyền nhớ mình từng nói với Cảnh Nhất Dân, mộng tưởng của y là ngồi đếm tiền, không ngờ Thư Nhã cũng nói một câu y chang như thế.

Cuộc họp kết thúc, Phương Nam đứng lên chính thức giới thiệu Thư Nhã với từng chủ quản các cơ cấu, Lâm Tuyền biết dụng ý của Phương Nam, song lúc này chẳng thể làm gì khác, kéo Cố Lương Vũ sang một bên:

- Lão Cố, chiều đi lanh quanh với tôi.

Cố Lương Vũ gật đầu.

Lâm Tuyền không cho Tiền Vi đi theo, chỉ để Phương Nam, Thư Nhã, Phàn Xuân Binh, Vương Thúy, Cảnh Lệ Lệ đi cùng.

Tiền Lan rất gầy, tướng mạo vốn bình thường, giờ bị bệnh tật dày vò tới không còn ra dạng người nữa, nằm bẹp trên giường, ánh mắt thất thần, Cố Lương Vũ mời hai giúp việc tới, lúc nào cũng luôn có một người ở bên cạnh. Tiền Lan nghe Cố Lương Vũ giới thiệu thân phận của Lâm Tuyền cũng chỉ khẽ gật đầu, không còn chút sức sống nào nữa.

Quân Quân cứ nắm tay Cảnh Lệ Lệ chứ không ngồi cạnh mẹ, có thể nhìn ra bốn năm qua nó đã rất quyến luyến với Cảnh Lệ Lệ, với mẹ đẻ trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.

Ở trong phòng Tiền Lan không lâu, Lâm Tuyền hỏi Cố Lương Vũ:

- Nghe nói chị dâu có người ở quê, người đó đâu?

Cố Lương Vũ gian nan nói:

- Anh ta cũng theo tới Kiến Nghiệp, đang ở trong nhà khách.

- Đón anh ta tới đây, tôi muốn gặp anh ta.

Cố Lương Vũ ngần ngừ một lúc rồi đưa địa chỉ cho Phàn Xuân Binh:

- Xuân Binh cũng quen anh ta, đó là bạn học cao trung của tôi , Xuân Binh và Tiền Lan.

Phàn Xuân Binh không biết dụng ý của Lâm Tuyền, nhưng y muốn thế, đành theo Quý Vĩnh đi đón người.

Thư Nhã kéo tay Lâm Tuyền nói nhỏ:

- Anh làm thế trong lòng chị dâu sẽ rất đau đớn, anh biết không?

Lâm Tuyền không đáp, chuyện này y muốn giải quyết dứt điểm, nguyên nhân không nói cho Thư Nhã biết.

Phàn Xuân Binh đón người kia tới, tuy nói là bạn học của họ, song trông già hơn đám Cố Lương vũ nhiều, gầy gò đen đúa, tiều tụy, không thể sánh với sự hiên ngang của Cố Lương Vũ được, hắn nhìn thấy Cố Lương Vũ, hổ thẹn cúi đầu xuống, nhưng mắt không ngừng nhìn về phía phòng Tiền Lan, tiếc là cửa phòng đã đóng.

Lâm Tuyền nghiêm túc nói:

- Tôi là ông chủ của Cố Lương Vũ, anh có thể nói mọi chuyện với tôi.

Người đó giật mình nhìn Lâm Tuyền một lượt, thấy những người bên cạnh đều không phủ nhận, nuốt nước bọt lấy dũng khí nói:

- Tôi và Tiểu Lan có lỗi với anh Cố, tôi chỉ mong anh ấy nhường Tiểu Lan cho tôi, tôi chăm sóc cô ấy cả đời ..

Lâm Tuyền mở cửa ra:

- Tiền Lan ở bên trong, anh vào thăm cô ấy đi.

Nhìn qua khe cửa, thấy mắt Tiền Lan ánh lên chút niềm vui khi thấy người đó, Lâm Tuyền vỗ vai Cố Lương Vũ nhưng ánh mắt lại nhìn Phương Nam:

- Để mọi người giải thoát cả đi, trong lòng chị Cảnh cũng có anh, anh không thể vì day dứt của bản thân mà chôn vùi tương lai tất cả mọi người.

Phương Nam hiểu Lâm Tuyền cố ý nói cho mình nghe.

Để cho bọn họ ở lại nói chuyện với nhau, Lâm Tuyền cùng những người không liên quan xuống lầu, Phàn Xuân Binh khẩn trương hỏi:

- Không có chuyện gì chứ?

Lâm Tuyền thở ra một hơi:

- Không sao, lão Cố có thể bước qua được, chúng ta đừng quấy rầy họ nữa. Lão Phàn theo tôi đi gặp bí thư Cố, những người khác coi như đi du lịch đi.

Lâm Tuyền đi rồi, Phương Nam đưa Thư Nhã tới Nguyệt Nha Hồ, đi dưới con đường rợp bóng cây, cô bắt đầu giới thiệu quá trình phát triển của Thực nghiệp Tinh hồ:

- ... Thực nghiệp Tinh Hồ phát triển năm năm, từ Nguyệt Nha Hồ, chung cư Đàn Sơn, tòa nhà Bằng Nhuận, đó là ba bước nhảy vọt lớn ... Sau đó sát nhập với địa ốc Hòa Hoàng, năm ngoài đồng thời khai phát tám tòa nhà, quy mô gần 10 tỷ, được trong nghề gọi là vua của tòa nhà dang dở ...

Thư Nhã càng nghe càng chóng mặt:

- Rốt cuộc anh ấy có bao nhiêu tiền?

- Bản thân cậu ấy cũng chẳng rõ đâu, muốn có được con số cụ thể Tôn Phi Phi, cô ấy trước tới giờ luôn là tổng giám sát tài vụ, có điều tài sản Liên Hợp Tĩnh Hải trực tiếp khống chế ước chừng 9 tỷ. Lâm Tuyền không bỏ công sức quản lý số tài sản này, thế giới của cậu ấy rộng lớn hơn nhiều.

Phương Nam cười nhẹ nhàng:

- Cho nên nếu em muốn sống cùng với Lâm Tuyền, sẽ phải gánh vác trọng trách nặng nề.

Thư Nhã không sao bình tĩnh lại được:

- Em nghĩ em không làm nổi đâu, em cứ làm cô gái bình thường đi, chị đang làm rất tốt mà, chị hãy ở lại chăm sóc cho anh ấy.

Phương Nam nắm tay Thư Nhã, chân thành nói:

- Tôi theo Lâm Tuyền năm năm rồi, trước kia chỉ có quan hệ công việc, hai ba năm gần đây mới gần gũi hơn, tôi đã có chồng, có con, Lâm Tuyền không thuộc về tôi ...

Thư Nhã buồn bã lắc đầu:

- Sao lại thế, ánh mắt anh ấy nhìn chị, lúc đó tất cả như không tồn tại vậy, em không so được ...

Nhìn hồ nước sóng gơn lăn tăn, Phương Nam đem câu chuyện cuộc đời mình kể ra:

- ... Tiêu Quân bị phán 20 năm tù, đợi khi anh ấy ra, chúng tôi đã tới tuổi coi nhẹ tất cả rồi. Tôi sẽ giữ khoảng cách với Lâm Tuyền, nhưng tôi không dứt bỏ được tình cảm với cậu ấy, cũng không thể rời khỏi cậu ấy, vì chuyện này với cậu ấy rất mẫn cảm ... Em chắc không biết, Lâm Tuyền là đứa bé bị bỏ rơi được Lâm gia nhặt về nuôi, đối với đoạn quá khứ bị vứt bỏ này, tới nay cậu ấy vẫn bị ám ảnh ...

- Em ... Em không biết chuyện đó.

Thư Nhã ngỡ ngàng, cảm thấy lời Phương Nam nói thật khó tin:

- Tĩnh cách của Lâm Tuyền liên quan tới thân thế phức tạp của cậu ấy, khi bị vứt bỏ Lâm Tuyền đã 4 tuổi rồi, trí nhớ siêu việt lại thành ác mộng cuộc đời của cậu ấy, thủa nhỏ cậu ấy sống khép mình, Lâm gia tuy là một chi của Trần thị, xong bị bài xích và kỳ thị, tác động không nhỏ tới cậu ấy, đến tiểu thiếu niên nổi loạn tính cách cậu ấy càng bùng phát cực đoan hơn những người khác. Tôi nghĩ em cũng biết, sau khi bị đuổi khỏi Nhất Trung, cậu ấy hoàn toàn kthay đổi con người, thành ưu tú hoàn hảo hơn bất kỳ ai, nhưng phía sau lưng, trái tim quá mẫn cảm khiến cậu ấy chịu đựng bao nhiêu đau khổ, không ai hiểu được, vì thế cậu ấy xây lên bức tường tự bảo vệ mình.

Phương Nam giọng thương tâm vô cùng:

- Trước chị, Lâm Tuyền từng có một đoạn tình cảm, nói ra thật khó tin, là cô gái kia bỏ Lâm Tuyền, cậu ấy à, chẳng biết biểu đạt tình cảm của mình, chẳng biết xử lý chuyện của mình, nên giấu hết tất cả. Em biết cậu ấy giấu kín thế nào không, thực ra 7 năm trước cậu ấy đã tìm được người mẹ vứt bỏ mình, nhưng không ai hay, cậu ấy cũng không nhận mẹ mình, em biết vì sao không?

Nghe hết câu chuyện tàn khốc liên quan tới Lục gia, Thẩm gia, Thư Nhã thấy trái tim mình như bị dày vò vô số lần, nước mắt đã ướt đẫm má lúc nào không hay:

- Tất cả đều là thật sao?

- Lâm Tuyền rất tốt, những ai ở gần cậu ấy đều bị cậu ấy cảm nhiềm.

Phương Nam gật đầu, quay lại nắm tay Thư Nhã:

- Nhưng cậu ấy giấu tình cảm quá sâu, lại kiêu ngạo, cho nên người không biết cậu ấy sinh ra rất nhiều hiểu lầm.

Lâm Tuyền bái phỏng Cố Hiến Chương, Dương Thiên Hoa, Đoạn Kính Hồng ... Đến khi về khách sạn thì đã nửa đêm, y đẩy cửa phòng mình thì thấy Thư Nhã cuộn mình ngằm trên giường của y như một con mèo, Lâm Tuyền bước chân thật nhẹ nhàng, khi rửa mặt xong đi ra phát hiện Thư Nhã đã tỉnh đôi mắt sáng long lanh nhìn y không chớp.

- Có chuyện gì thế?

Lâm Tuyền chột dạ, sợ Thư Nhã quyến rũ mình, mà ý chí của y thì không đủ kháng cự lại.

Thư Nhã nhoẻn miệng cười:

- Không có gì cả, chỉ muốn nhìn anh một cái, không ngờ anh về muộn như thế.

- Có gì đẹp mà nhìn chứ, nhìn nhiều lại chán.

- Sao chán được.

Thư Nhã bật dậy, chạy tới hôn lên má Lâm Tuyền một cái, nhảy chân sáo về phòng:

- Thấy anh rồi, em về ngủ đấy.

Lâm Tuyền đứng ngơ ngơ xoa má, không hiểu thần kinh mấy cô gái, Phương Nam không nói tới chuyện đi ra nước ngoài nữa, thế là y yên tâm rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất