Chương 48: Từ Mộc Tuyền, nàng đang ghen sao?
Trầm Huyên có vẻ hơi luống cuống, mặt ửng hồng. Lần này, nàng không nhìn lướt qua mà nhìn thẳng Hứa Giang Hà, vừa cười vừa nói:
"Hứa Giang Hà, lần này cậu kiểm tra tốt thật đấy."
"Cảm ơn."
Hứa Giang Hà gật đầu, đáp lời ôn hòa.
Đây có thể xem là lần đầu tiên Hứa Giang Hà mặt đối mặt trò chuyện với Trầm Huyên sau khi sống lại.
Trước đó, hai người chỉ nhắn tin động viên nhau sau giờ tự học buổi tối. Trong lớp, cùng lắm là trao đổi ánh mắt, nhìn nhau cười một cái. Trên đường gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào.
Nói lời cảm ơn xong, Hứa Giang Hà không nói thêm gì.
Phía sau cậu còn có Vi Gia Hào và mấy nam sinh khác trong lớp. Nếu Hứa Giang Hà tỏ ra chủ động hơn một chút, rất có thể sẽ có người trêu chọc.
Điều này không tốt, dễ gây phiền phức cho Trầm Huyên.
Hứa Giang Hà tránh đường, Trầm Huyên cúi đầu đi lướt qua cậu. Đôi má bầu bĩnh dưới cặp kính vẫn ánh lên vẻ ngọt ngào.
Nhưng mà.
Ngay sau đó.
Hứa Giang Hà vừa bước ra khỏi lớp đã sững sờ.
Từ Mộc Tuyền!
Từ Mộc Tuyền hình như đi ngay sau Trầm Huyên.
Do Hứa Giang Hà và đám bạn chặn cửa lớp, Trầm Huyên phải dừng lại một lát, khiến Từ Mộc Tuyền phía sau cũng phải chờ theo, chứng kiến toàn bộ mọi việc vừa xảy ra.
Từ Mộc Tuyền vẫn vậy, vẻ kiêu ngạo xen lẫn chán đời. Ánh mắt nàng nhìn thẳng phía trước, gương mặt không lộ chút biểu cảm nào, như thể không nhìn thấy Hứa Giang Hà.
Hứa Giang Hà cũng không khác, mặt không đổi sắc, bước chân tiến về phía trước.
Hai người lướt qua nhau.
Cứ như thể mỗi người một ngả.
Đi chưa được mấy bước, Vi Gia Hào đã nhịn không được muốn lên tiếng.
Hứa Giang Hà biết cậu ta định nói gì, liếc nhìn một cái, Vi Gia Hào lập tức im bặt, để lộ nụ cười trên nỗi đau của người khác.
Trong lớp.
Trở về chỗ ngồi, Trầm Huyên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không sao bình tĩnh lại được.
Ngẩng đầu lên, nàng thấy Từ Mộc Tuyền đi ngang qua bục giảng.
Trầm Huyên giật mình.
Vì Từ Mộc Tuyền đã liếc nhìn nàng.
Ánh mắt lạnh lùng, mang theo sự hằn học, thậm chí có vài phần chán ghét?
Điều này khiến Trầm Huyên cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh lại. Nàng biết loại ánh mắt mang đầy địch ý và công kích này sẽ rất phiền phức nếu đối đầu, thà làm ngơ còn hơn.
Chỉ là...
Cúi đầu đọc sách, Trầm Huyên chợt nảy ra một ý nghĩ:
"Từ Mộc Tuyền, nàng đang ghen sao? Nên mới sinh ra ác cảm với mình?"
"Người không biết trân trọng Hứa Giang Hà rõ ràng là cô ta mà!"
Trầm Huyên thấy thật vô lý.
Mười giờ.
Giờ tự học buổi tối.
Lưu Đan quay xuống gõ bàn Hứa Giang Hà:
"Ê, Hứa Giang Hà, lần này cậu kiểm tra tốt thế, sao không sốt sắng về nhà báo tin vui cho mẹ cậu ngay đi?"
"Chủ nhiệm lớp sẽ gọi điện thoại báo trước mà, lần trước là vậy." Hứa Giang Hà thật thà đáp.
"Ra là vậy. Tớ nghĩ dì cậu lần này chắc sướng rơn người rồi!"
"Chắc chắn!"
"À..."
Về nhà.
Quả nhiên.
Hứa Giang Hà vừa đến cổng, mẹ cậu đã mở cửa, rõ ràng là đang ngóng chờ.
Hôm nay mẹ cậu, Ngô Tú Mai, vui thật sự, mặt mày rạng rỡ, lộ vẻ kiêu hãnh, trông trẻ ra không ít.
Hứa Quốc Trung mặc đồ ngủ đứng sau cửa, vốn định giữ vẻ nghiêm nghị của người cha, nhưng vừa thấy Hứa Giang Hà đã không nhịn được mà mỉm cười, mắng yêu một câu:
"Thằng nhóc ranh!"
"Con trai, tối nay chủ nhiệm lớp con gọi điện cho bố con, con tiến bộ nhiều quá, làm bố con mừng muốn chết, cười cả đêm." Mẹ cậu vội vàng khoe.
"Thật á? Bố ngốc cả đêm luôn?" Hứa Giang Hà vẫn chưa quen với kiểu trêu chọc của bố.
"Thằng oắt con, ăn nói kiểu gì đấy? Cũng tại lần này con kiểm tra tốt, nếu không ông đã cho con ăn đòn rồi!" Hứa Quốc Trung giả bộ giận dữ, nhưng trên mặt vẫn không giấu được nụ cười.
Ông ấy thực sự rất vui.
Tối đó, khi nhận được điện thoại và nghe chủ nhiệm lớp nói chuyện, Hứa Quốc Trung còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ.
627 điểm? Thứ hai của lớp, top 70 của khối?
Chủ nhiệm lớp bảo nếu cứ giữ vững phong độ này, vào đại học 211 là chắc chắn, nhưng rõ ràng Hứa Giang Hà sẽ không dừng lại ở đó.
Thầy động viên cậu trước, sau đó đặc biệt dặn dò gia đình phải chăm sóc tốt cho con, cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của con.
Cúp điện thoại, Hứa Quốc Trung liên lạc ngay với Từ Bình Chương.
Nghe tin này qua điện thoại, Từ Bình Chương tỏ ra kinh ngạc, nói sự tiến bộ của Tiểu Hứa khiến ông không thể tin nổi.
Hứa Quốc Trung rất phấn khởi, rồi thầm nghĩ, chuyện hôn nhân của hai đứa chắc là có hy vọng rồi.
Ngô Tú Mai tối đó hầm canh tẩm bổ cho Hứa Giang Hà, gắp thêm thức ăn cho cậu.
So với những lần trước, thái độ của Hứa Giang Hà lần này bình tĩnh hơn nhiều.
Mấy lần trước, cậu đều thề thốt long trời lở đất, ra vẻ hăng hái, vẽ đủ thứ bánh cho mẹ, cung cấp giá trị cảm xúc.
Nhưng bây giờ thì sao?
"Mẹ à, chỉ là một bước tiến nhỏ thôi mà, có cần phải vui thế không?" Hứa Giang Hà vừa húp canh vừa nói.
Ừ, cậu đang giả bộ đấy.
Ngô Tú Mai cười càng tươi hơn.
Ngay cả Hứa Quốc Trung cũng cười híp mắt, trách yêu:
"Thằng nhóc ranh, còn biết khiêm tốn cơ đấy?"
Khiêm tốn?
Đây chẳng phải là "Versailles" sao?
Hứa Giang Hà lắc đầu, quả nhiên vẫn có sự khác biệt.
Ăn no nê, cậu trở về phòng, quen tay leo lên mạng lướt một vòng, rồi bắt đầu tập tạ tay, hoàn toàn giống như thói quen tập thể dục trước khi ngủ.
Chợt, tiếng tin nhắn vang lên.
"Tiểu Hứa học sinh hôm nay làm sao không có gấp về nhà nha? Kính râm. jpg" Trầm Huyên gửi tin.
Hứa Giang Hà vừa nhìn đã biết là chuyện của Lưu Đan, cậu kể cho Trầm Huyên nghe về việc lần trước cậu sốt sắng về nhà khoe với mẹ, trái ngược với lần này.
"Vì chủ nhiệm lớp sẽ báo trước mà, nên sốt ruột cũng vô dụng." Hứa Giang Hà trả lời.
"Dạng này a."
Trầm Huyên đáp lại ba chữ.
Sau đó, nàng lại gửi một tin khác:
"Trước đó cậu nói đỉnh phong tương ngộ, cậu làm được rồi đấy, thật tuyệt vời, tớ không ngờ cậu lại tiến bộ nhiều đến thế! Với cả, dáng vẻ cậu đứng trên bục giảng giờ tự học buổi tối cũng khác hẳn trước kia, làm tớ bất ngờ lắm đó!"
Ừm?
Khen mình sao?
Hứa Giang Hà là người trần tục.
Được khen thì sẽ thích, sẽ vui vẻ...