Chương 119: Có gió, thổi bay tà áo thiếu nữ.
- Chết cho ta!
Hai tay Tôn Phi chợt nắm lấy hư không, “Tử Thanh song kiếm” xuất hiện trên tay hắn, lực lượng khủng bố của người man rợ cấp 21 nháy mắt bùng nổ, mặc dù không có đấu khí quang diễm hoa lệ, nhưng lực lượng cơ thể thuần túy lại càng làm cho kẻ khác run như cầy sấy, Tử Thanh song kiếm trên không trung hóa thành hóa thành hai đạo ánh sáng chói lòa rồi hóa thành tàn ảnh, chuẩn xác đánh trên thân loan đao màu vàng của hai gã thích khách.
Thương thương!
Hai đốm lửa nhỏ tóe ra, giống như pháo hoa.
Riêng lấy lực lượng mà nói, lực bạo phát trong chớp mắt của người man rợ cấp 21 hiển nhiên vượt xa cao thủ đồng cấp, kim sắc loan đoan không hề trì hoãn văng ra, lực lượng cự đại còn chưa tan hết lập tức đánh tới chủ nhân loan đoan, hai gã đao khách trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc,, bọn hắn tuyệt đối thật không ngờ, tiểu quốc vương trên người không chút dao động đấu khí này, lực lượng lại lớn như vậy.
Song kiếm chấn loan đao, Tôn Phi chân vừa chạm đất, kỹ năng người man rợ “Nhảy vọt” lập tức phát động, điên cuồng hướng nơi Paris Hilton đang tới mà đuổi theo, lúc này, Tôn Phi chẳng còn tâm trí đi bảo hộ trưởng công chúa, bởi vì vị hôn thê Angela của hắn đang gặp nguy cấp tột độ.
Tốc độ của nữ nhân lẳng lơ kia cũng rất nhanh, nháy mắt đã tới phía đỉnh đầu Angela.
- Cút về đi!
Một lam một hồng song sắc đấu khí quang diễm lóe lên, Lampard cùng giám ngục quan Oleguer liều chết thủ hộ phía trước thân thể mềm mại của Angela, Lampard thân có thực lực tam tinh cấp, dưới toàn lực bạo phát, lam sắc quang diễm thủy hệ chói lòa, phát tán rộng ra, chặt chẽ đem Angela cùng Oleguer bao phủ bên trong, hắc sắc cự kiếm sau lưng kêu lên từng tiếng minh minh, hắn trở tay nắm lấy chuôi kiếm, dồn lực chém mạnh về phía trước, một tiếng gầm vang, lam sắc đấu khí quang diễm như sóng thần nổi giận đánh úp về phía Paris.
Giám ngục quan Oleguer thực lực tương đối yếu, bất quá cũng cố nén thương thế trên người, toàn lực xuất ra một kiếm, hỏa hồng sắc đấu khí giống là một cây roi, lăng không quất ra.
Paris người trên không trung, khóe miệng cười lạnh, ngón tay ngọc thon dài khẽ điểm một cái.
Bang bang!
Hai tiếng kêu đau đớn, con sóng màu lam cùng cây roi lửa đỏ nháy mắt tiêu tán, Lampard cùng Oleguer hai người như gặp phải đòn nghiêm trọng, nhất tề ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm tiên huyết, thân hình bay về phía sau, rơi khỏi quốc vương tế đàn.
Hai người hợp lực, thế nhưng không chống nổi một chiêu của Paris.
Cũng không cho Tôn Phi thêm chút thời gian để quay về cứu viện.
Bóng trắng chợt lóe, Paris nháy mắt liền xuất hiện ở phía sau Angela.
Bàn tay mềm mại trắng nõn như không xương lúc trước cầm đóa hoa hồng, giờ lại nhẹ nhàng bóp chặt lên cần cổ thiên nga của Angela, tay kia một chưởng đánh bay tiểu la lỵ Ji Ma, Paris khóe miệng như trước lộ vẻ phong tình vạn chủng cười khanh khách, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy vẻ diễu cợt khi thấy Tôn Phi xông lại, khiếm Tôn Phi thâm tâm trầm xuống.
Chỉ một chiêu, nữ nhân này liền thoải mái mà chế trụ Angela.
- Buông nàng ra!
Tôn Phi không thể không đứng cách ngoài năm thước, tâm niệm vừa động, Tử Thanh song kiếm trong tay lóe lên rồi biến mất, ánh mắt hắn giống như hai mũi hàn băng ma pháp tiễn gắt gao dán chặt lên Paris, hận không thể đem mụ đàn bà này đâm xuyên tại chỗ.
- Khách khách khách, sợ à?
Paris phong tình vạn chủng cười rộ, dung nhan hoàn mỹ tới mức khiến kẻ khác thấy ngạt thở, nàng ta không mảy may để ý tới hàn ý trong mắt Tôn Phi, một tay bóp chặt cổ, tay kia thì thong dong đùa nghịch mái tóc đen mềm mượt của Angela, động tác thân mật, giống như là đôi bạn nữ thân thiết đang trang điểm cho nhau.
- Tiểu quốc vương, còn nhớ lúc nãy ta nói gì không? Hì hì, nữ nhân của ngươi, sẽ bị tên khất cái đê tiện nhất trên đời này chà đạp, sau đó lại bị tống vào quân doanh làm quân kỹ thấp hèn nhất… Thế nào, hiện tại sợ sao? Đau lòng sao? Hì hì hì hì, tiểu quốc vương, lại đây đi, giống như một tên khất cái quỳ xuống hôn lên ngón chân của ta, khẩn cầu ta, sau đó, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Trái tim Tôn Phi lại trầm xuống.
Nữ nhân này là một kẻ điên.
Nàng đem mấy lời Tôn Phi vừa nói, toàn bộ từng tiếng trả lại cho Tôn Phi.
Hiển nhiên, Paris sở dĩ ra tay với nữ tử nhu nhược không chút uy hiếp như Angela, nguyên nhân chỉ có một —— bởi vì một câu nói của Tôn Phi… Nữ nhân như vậy, xinh đẹp như hoa, không gì sánh được, phong hoa tuyệt đại, phong tình vạn chủng, phiêu diêu xuất trần, tựa như Lăng Ba tiên tử, nhưng lại giống ma quỷ, có thù tất báo, tâm tình liên tục biến hóa khiến người khó có thể hình dung, đôi mắt trong suốt tựa bảo thạch kia lóe lên vẻ tàn nhẫn như khi con mèo vờn con chuột, tay ngọc khẽ thêm sức bóp lấy cần cổ Angela, làm cho cô gái trong tay hơi thở trở nên dồn dập, sau đó mỉm cười thưởng thức biểu tình nóng như lửa đốt của Tôn Phi.
Lúc này, cả đỉnh Đông Sơn đã hoàn toàn thành một Tula chiến trường.
Tên thích khách sử dụng kiếm xuất một kích phong vân biến sắc, bị tử y thiếu nữ bên người công chúa áo tím chặn lại, hai người thoạt nhìn thực lực xấp xỉ, trong lúc nhất thời tử diễm hoành không, kiếm khí cuồng tiêu, căn bản không nhìn thấy thân hình hai người, chỉ nghe thấy tiếng đinh đinh đinh đinh đinh liên miên không dứt trong không trung.
Phía bên kia, thích khách dùng bạch sắc thiết trảo cùng cùng kỵ sĩ trưởng Roman Pavlyuchenko từng đôi chém giết. Thích khách thân ảnh quỷ dị, một đôi lợi trảo tựa hồ có thể tùy thời xé rách không gian, thường lấy những phương vị khiến kẻ khác không thể hình dung mà tập kích, mà kỵ sĩ trưởng tóc vàng mặt luôn mang nụ cười mỉm Pavlyuchenko, lại hoàn toàn không hề hoa mỹ, đại kiếm trong tay từng chiêu từng chiêu đâm, chém, quét ngang, động tác đơn giản nhưng mỗi lần xuất ra là đem chiêu thức tinh diệu của thích khách đỡ được, đem hắn bức ra ngoài ba thước, không thể tiếp cận trưởng công chúa.
Mà hai gã đao khách sau khi bị Tôn Phi bức lui, cũng không có đuổi theo, xoay người hướng về phía trưởng công chúa giết tới.
Lúc này bên người trưởng công chúa đã không còn cao thủ bảo hộ, hơn hai trăm kỵ binh Zenit đế quốc lúc này thể hiện phong thái thiết huyết của đế quốc sĩ binh, bọn hắn đối mặt tử vong chút nào sợ hãi, dùng chiến thuật biển người che phía trước công chúa, dùng huyết nhục của chính mình mà tạo nên lớp lớp tường thành, cho dù là chết trận, thi thể cũng muốn che trước mặt công chúa, tràng diện bi tráng thảm thiết đến cực điểm.
Hai gã đao khách cầm kim sắc loan đao hoàn toàn nổi giận, tuy rằng thực lực của bọn hắn vượt xa đám binh sĩ, ánh đao liên tục lóe lên, mỗi chiêu đều có vô số đầu người bắn lên, tử vong đương tràng… Nhưng là, đối mặt với đám binh lính hung hãn không sợ chết, ở trong thời gian ngắn, bọn hắn nhưng cũng không cách nào tiếp cận đến bên người trưởng công chúa...
Bạch sắc cự thạch bên dưới quốc vương tế đàn sau khi bị thổ hệ cao thủ lén vào dưới nền đất phá hư bắt đầu chấn động, giống như là một tòa nhà gỗ mất đi cột chống chi chầm chậm muốn sụp đổ, từng tảng đá lớn bay loạn, mặt đất nứt ra thành từng vết như mạng nhện, cắt bụi mùi mịt, nhìn từ trên cao, quốc vương tế đàn mắt thấy muốn sụp đổ, không ít binh lính kêu thảm lọt vào trong khe nứt, bị cự thạch đập thành thịt vụn, chết oan uổng.
Sưu sưu sưu sưu!
Thỉnh thoảng lại có lợi tiễn lặng yên không tiếng động từ đám đông bay ra, giống như độc xà khát máu đâu vào trán, hốc mắt, yết hầu cùng trái tim đám binh lính… Cung tiễn cao thủ ẩn núp trong bóng tối lại ra tay, từng mũi tên đoạt mệnh, tựa như ngón tay của Tử Thần.
Dưới quốc vương tế đàn, xuất hiện một màn khiến người bất ngờ…
Nhóm vương tử và sứ giả đến từ các quốc gia, lúc này cũng đấu thành một đoàn.
Shenhua quốc vương tử Tai Lei Wang, Luneng quốc vương tử Yong Wang, Chanba quốc sứ giả Li Yi cùng mười mấy vương tử, sứ giả khác sau câu “Giết” của Paris, lập tức không hẹn mà cùng đứng lên làm cùng một việc —— buộc lên cánh tay mình một mảnh vải đỏ, sau đó rút trường kiếm bên hông bổ về phía những người không có vải đỏ trên tay.
- Giết trưởng công chúa, Domingos điện hạ sẽ có trọng thưởng!
- Tạp chủng... Cút ngay cho lão tử…
- Giết Natasha, không được lưu nhân chứng sống, không thả cho bất cứ kẻ nào trong sắc phong sứ đoàn!
- Ha ha ha ha, giết cho ta, hung hăng giết, trước đem
Bụi bay mù mịt, mặt trời ẩn hiện trong mây, cả đỉnh Đông Sơn phảng phất biến thành một mảnh Tu La huyết ngục, đao quang kiếm ảnh loạn xạ, tay chân đứt rời vương vãi, máu như mưa bắn ra, nơi nơi đều là tiếng kêu rên thê lương cùng hò hét dữ tợn…
Hơn 200 người tới từ các quốc gia chia làm hai nhóm.
Nhóm trên tay có buộc vải đỏ hiển nhiên đã sớm biết lần đại lễ sắc phong này sẽ có chuyện xảy ra, bọn hắn sớm có chuẩn bị, phản ứng nhanh chóng, tập kích đột ngột, tổ chức chặt chẽ, rất nhanh liền chiếm cứ thượng phong, tùy ý tàn sát đối thủ.
Còn bên kia thì thuần túy là tiến đến chúc mừng Tôn Phi đăng cơ, những người này bất ngờ không đề phòng, tổn thất thảm trọng, trong thời gian ngắn liền tử thương hơn phân nửa, gắt gao dựa vào cùng một chỗ liều chết giãy dụa chống cự lại, bất quá ở trước mặt địch nhân cường đại, chẳng khác nào chiếc thuyền nhỏ giữa biển trong cơn giông bão, tùy thời đều có thể bị diệt.
Tôn Phi liếc mắt một cái, lúc này đã hoàn toàn minh bạch hết thảy.
Nguyên lai lần này trong đại lễ trên đỉnh Đông Sơn, đã trở thành địa điểm giao phong của hai thế lực, trước đó hắn luôn loáng thoáng cảm giác được âm mưu cùng nguy hiểm, loại dự cảm bất an này, hiển nhiên thành sự thực. Trận chiến này vốn không liên quan tới Hương Ba Thành, nhưng một khi đã bất hạnh bị chọn làm địa điểm, thì việc Hương Ba Thành diệt vong, có lẽ đã sớm được định sẵn rồi.
- Tiểu quốc vương, ngươi còn do dự cái gì đây?
Paris cười khanh khách nhìn Tôn Phi, tà áo trắng phiêu diêu, giống như hết thảy gió tanh mưa máu cùng thê thảm kêu rên xung quanh đều không ảnh hưởng tới mình:
- Mau tới đây quỳ xuống khẩn cầu ta đi, nhanh nào… Ghé vào dưới chân của ta, hì hì hì hì, có lẽ ta thật sự sẽ tha cho ngươi một mạng.
Tôn Phi nhìn về phía Angela.
Thiếu nữ xinh đẹp này ở trong khung cảnh đầy trời cát bụi, giống như một đóa bách hợp lẻ loi, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, nhưng thần sắc trong đôi mắt xinh đẹp vẫn toát ra vẻ trong sáng kiên định, không một chút sợ hãi, bộ lễ phục màu xanh da trời trên người bị máu tươi xung quanh bắn vào, như là hoa mai nở rộ, màu xám của bụi đất làm ố đi màu xanh thẳm nguyên gốc của chiếc lễ bào.
Bộ lễ bào này là lúc trước Tôn Phi tự mình thiết kế cho Angela, lộng lẫy sang trọng, độc nhất vô nhị, khiến thiếu nữ kia mặc vào càng có vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Tôn Phi nắm chặt tay.
Lúc này, đột nhiên có gió, thổi bay tà áo thiếu nữ, lộ ra cẳng chân nhỏ nhắn trắng nõn, làm say mê lòng người.