Chương 120: Chết thật sao?
- Ai, vị bác gái này, mau đi giết trưởng công chúa của ngươi đi, còn muốn chơi ta làm gì.
Tôn Phi ở trong lòng thở dài một hơi, thật muốn nói một câu như thế với Paris - nữ nhân điên này, nhiệm vụ chính của ngươi là xử lý trưởng công chúa a, vì cái gì không đi làm đi còn muốn hãm hại nữ nhân của lão tử? Nhanh chóng mà hảo hảo đi làm chức nghiệp sát thủ của ngươi đi thôi.
- Thả Angela ra, ta lấy danh nghĩa quốc vương mà thề, không nhúng tay vào sự tình giữa các ngươi.
Tôn Phi nhìn thẳng vào Paris, rốt cục đưa ra điều kiện.
Thực hiển nhiên, sở dĩ nữ nhân lẳng lơ này chế trụ Angela, không chỉ vì muốn trả thù, có thể tưởng tượng, vì lần ám sát này, trước đó không biết đã phải chuẩn bị mất bao lâu, nhưng tới lúc thực hiện kế hoạch, lại xuất hiện một Tôn Phi cao thủ tứ tinh cấp không biết từ đâu, hoặc là nói cách khác, tốc độ tăng trưởng thực lực của Tôn Phi thật sự quá nhanh, cượt ra khỏi trình độ ứng biến của Paris, mấy ngàn năm qua chưa từng có người nào trong mấy ngày ngắn ngủi mà từ tam tinh sơ giai vọt lên thành cao thủ tứ tinh.
Có lẽ tại một thời điểm khác, một cao thủ tứ tinh còn không đủ làm cho nhân vật như Paris coi trọng, nhưng tại lúc này, nàng ta không coi trọng không được.
Bởi vì hành động ám sát này, bất luận là Paris hay Natasha, chính là trực diện so đấu, hai người đều thật tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch hoàn hảo, trước đó, các nàng không ngại phiền toái tính toán từng gốc cây ngọn cỏ, làm hai nữ nhân thông minh nhất tại đế đô Zenit, các nàng so với bất luận kẻ nào đều hiểu được, tràng diện ngày hôm nay, cho dù là một sơ xuất nhỏ nhất, cũng đủ để nháy mắt phá vỡ kết cục cuối cùng, mà một khi thất bại, chính là chết không có chỗ chôn.
Nguyên nhân tiếp theo lại phi thường đơn giản…
Tranh thủ cơ hội tân quốc vương Hương Ba Thành đăng cơ, trưởng công chúa Natasha lấy thân làm mồi, nữ nhân lẳng lơ Paris thì tương kế tựu kế, hai nữ tử tối nổi danh ở St. Petersburg này đều muốn mượn cơ hội này giết chết lẫn nhau, để tranh thủ thêm chút cơ hội tranh đoạt ngôi bị hoàng đế tương lai của hai kẻ đứng sau hai nàng, bởi vì thời gian cấp bách, lần này cơ hồ là quyết chiến cuối cùng, người thắng làm vua. Song phương tranh đấu đã lâu, đối với lực lượng cùng thủ đoạn lẫn nhau đều phi thường hiểu biết, nguyên bản lực lượng song phương cân bằng vi diệu, giống như hai kẻ đánh bài, đối với từng con bài của đối phương đều nắm rõ, nhưng sợ nhất đột nhiên đối phương tung ra một đòn lạ lẫm, kết quả ra sao có thể nghĩ cũng biết.
Có thể cùng “Nữ văn thánh” Natasha đấu trong thời gian dài như vậy, dễ dàng thấy được Paris không phải là loại nữ nhân ngực to không não, trái lại, nàng suy nghĩ trước sau chu toàn, phi thường đáng sợ.
Nháy mắt khi nàng xuất hiện trên quốc vương tế đàn, liền thông qua mấy câu ngắn ngủi, trêu chọc xem xét tâm tình biến hóa của Tôn Phi, đồng thời tìm ra nhược điểm chân chính của hắn —— chỉ có khống chế được nữ nhân kia, mới khiến Tôn Phi bó tay chân không ảnh hưởng tới chiến cuộc.
Cho nên, nàng mới nháy mắt động thủ, không đi tập kích trưởng công chúa, mà bất ngờ chọn Angela không chút lực chống cự.
Paris thành công.
Ít nhất là trước mắt, nàng đích xác đem hết thảy nắm giữ ở trong tay chính mình, tiêu phí thật nhỏ thành công thật lớn, khiến cái “Biến số” tiểu quốc vương kia bây giờ mới thôi chiếu cố cho trưởng công chúa, mà theo thời gian thong thả trôi qua, cán cân thắng bại trên đỉnh Đông Sơn, cũng đang từng chút nghiêng về phương thích khách.
Thực là một nữ nhân đáng sợ.
Tôn Phi cũng là nháy mắt vừa rồi, mới loáng thoáng minh bạch mục đích của Paris.
Cho nên, hắn mới mở miệng nói điều kiện.
Nhưng là…
- Hì hì, tiểu quốc vương, ta không thả nữ nhân của ngươi, ngươi cũng không có thể ra tay, sao phải vì một câu của ngươi mà thả người cơ chứ…
Trong ánh mắt Paris hiện lên một tia kinh ngạc, nàng không nghĩ tới tiểu quốc vương trước mắt nhanh như vậy liền phát hiện ý đồ của mình, bất luận là thế nào, nàng cũng sẽ không thả người, dăm ba câu hứa hẹn thề thốt chó má, chỉ có chân thật nắm giữ trong tay mình, mới là vương đạo.
Tôn Phi ngẩn ngơ, không nghĩ tới nữ nhân này
Tràng diện trước mắt bất luận là với trưởng công chúa hay với Tôn Phi đều là phi thường bất lợi, thận chí có thể nói hai người là quan hệ môi hở răng lạnh, nếu đợi cho phe thích khách giết hết cao thủ bên phe trưởng công chúa, thì đám Tôn Phi cũng xong rồi.
Tôn Phi hai hàng lông mày nhíu lại.
- Alexander...
Đúng lúc này, Angela luôn im lặng đột nhiên mở miệng, thanh âm của nàng bình tĩnh tới mức khiến kẻ khác sợ hãi:
- Nghe lời thiếp, Alexander, nếu chàng có thể, giết nữ nhân này, báo thù cho thiếp cùng Ji Ma, được không…
Nói xong, một dòng máu tươi đỏ thẫm từ khóe miệng nàng chảy ra, cần cổ xinh đẹp vô lực rủ xuống, thân thể mềm mại đổ về phía sau, một đóa hoa luôn rực rỡ dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt liền mất đi hơi thở.
- Angela! ! !
Tôn Phi nổi giận gầm lên một tiếng, tim đập kịch liệt muốn vỡ ra, giống như một đầu hùng sư phát cuồng, Tử Thanh song kiếm chợt hiện lên trong hai tay, dẫm mạnh một cái, mặt đất trũng xuống một hố sâu ghê người, Tử Thanh song kiếm hóa thành lốc xoáy kiếm ảnh, mang theo khí tức tử vong cùng điên cuồng mà chém thẳng tới Paris.
Paris cũng thoáng sửng sốt, nàng thật không ngờ nữ tử trong tay cương liệt nhường ấy, đột nhiên tự sát, tuy rằng trong lòng hơi có hoài nghi, nhưng nàng có thể cảm nhận được thân thể mềm mại trong tay đã không còn sự sống, đều là nữ thân, trong lòng nàng nổi lên một loại cảm xúc khó hiểu, sâu kín thở dài một tiếng, hai tay nhẹ nhàng đẩy ra, đem thi thể Angela trả về phía Tôn Phi.
- Thi thể trả lại cho ngươi đi... Kỳ thật ta cũng không có muốn giết nàng.
Thân hình Paris nhoáng lên một cái, thanh âm chưa truyền tới tai Tôn Phi thì người đã biến mất ngay tại chỗ, nữ nhân cường thế và tàn nhẫn này, khó có thể vì chính mình mà biện giải một câu, có lẽ những lời nàng vừa nói, đã xem như quá ngoại lệ.
Tôn Phi thu Tử Thanh song kiếm, lăng không mà hai tay ôm lấy thân thể mềm mại kia.
- Tiểu hắc! !
Tôn Phi hét lớn một tiếng.
Uông uông uông uông uông! !
Một trận tiếng chó sủa vang, át hết mọi tiếng gào thét trên đỉnh Đông Sơn, rõ rang mà rơi vào tai mọi người, trong những ánh mắt kinh ngạc, chỉ thấy một con đại hắc cẩu hóa thành một trận gió xoáy xuất hiện bên người Tôn Phi, Tôn Phi đem thi thể Angela đặt trên lưng đại hắc cầu, nhẹ nhàng vỗ, đại hắc cẩu sủa lên hai tiếng, hóa thành một đoàn lốc xoáy màu đen, rất nhanh biết mất khỏi đỉnh Đông Sơn.
- Chết đi cho lão tử!
Chứng kiến tiểu hắc chở Angela rốt cục biến mất, trong lòng Tôn Phi chợt nhẹ, xoay người, nhìn về phía đám người đang kịch liệt chém giết, rồi đột nhiên triệu hồi Tử Thanh song kiếm, mắt lộ ra hung quang, lăng không nhảy tới hai gã đao khách tay cầm kim sắc loan đao đang giết hại kỵ binh Zenit đế quốc, Tử Thanh song kiếm mang theo uy thế Thái Sơn áp đỉnh, hung hăng bổ tới song đao.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang thật lớn, một trận cát bụi mù mịt, hai gã đao khách căn bản không có cơ hội né tránh, khó khăn lắm mới nâng loan đoan đỡ Tử Thanh song kiếm, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng mênh mông không thể chống cự theo thân đao truyền xuống, hai gã nhất tề kêu thảm một tiếng, ầm ầm quỳ trên mặt đất, nửa thân dưới giống như cây đinh bị đóng chặt cào trong đất, miệng điên cuồng phun máu tươi.
Một chiêu đắc thủ, Tôn Phi sắc mặt như băng, sát khí bạo phát, không chút lưu tình.
Tiếp đó hắn lập tức vọt tới xuất ra hai cước vào trước ngực hai gã ddao khách, mu bàn chân như đập vụn không khí, truyền ra tiếng gió gào thét, một cước này nếu trúng đích, cho dù đá tảng cũng phải vỡ nát, hai tên thích khách tuyệt không có đường sống, dưới tình thế nguy kịch, hai gã đao khách không hẹn mà cùng đem loan đao chắn trước ngực, nắm chặt hai tay, bảo vệ bộ vị yếu hại, nhưng vẫn bị Tôn Phi một cước mang theo lực lượng thật lớn lôi ra khỏi mặt đất, miệng bạo phun tiên huyết bay ra khỏi tế đàn.
- Lăn ra đây cho lão tử!
Đá bay hai gã đao khách, Tôn Phi đột nhiên dậm chân, vô số kẽ nứt từ dưới chân hắn tràn ra như mạng nhện, cả tòa quốc vương tế đàn vỡ nát cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội, một cỗ cự lực trực tiếp xuyên qua mặt đất.
Một giây sau, quất hoàng sắc quang diễm lấp loáng, thổ hệ cao thủ vẫn ẩn nấp dưới đất kia kêu thảm một tiếng theo đá vụn chui ra, hắn bị lực lượng một cước của Tôn Phi xuyên qua mặt đất thiếu chút nữa giết chết, nhưng đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Thực lực khó có thể tin được!
Biểu hiện không thể tưởng tượng nổi!
Trưởng công chúa vẫn luôn ẩn thân trong vòng bảo hộ của kỵ binh thấy một màn như vậy cũng lộ vẻ giật mình.
Dưới cơn thịnh nộ, Tôn Phi bộc phát ra sức chiến đấu không thể tưởng tượng nổi, lực lượng cơ thể khủng bố của người man rợ cấp 21 hoàn toàn phô bày, dưới sức mạnh thô bạo, đám cao thủ chiêu thức hoa lệ kia thậm chí không kịp ra đòn, trực tiếp hộc máu mà tháo chạy.
Trong chớp mắt, ba gã thích khách đã muốn mất đi uy hiếp.
Thế cục chiến trường đột nhiên biến hóa.
Paris nguyên bản đang hợp lực cùng thích khách sử dụng kiếm chiến đấu kịch liệt với tử y thiếu nữ nhằm lại gần trưởng công chúa, thấy một mà như vậy, trên mặt xuất hiện một tia tức giận cùng lo lắng, thân ảnh chợt lóe, bỏ qua tử y thiếu nữ, chủ động đánh về phía Tôn Phi.
Chỉ thấy thanh sắc quang diễm bỗng từ đâu quấn quanh lấy bàn tay thon dài của nàng ta, nhẹ nhàng phất một cái, giống như ôn nhu vẫy tình nhân, đã thấy một đạo thanh quang hóa thành thần điểu, đôi cánh sắc bén như đao,, khí thế cuồng bạo vô cùng, không gì không phá được, che kín cả khoảng trời, thế hủy thiên diệt địa mà lao tới Tôn Phi.
Nơi thanh sắc thần điểu đi qua, mặt đất bị xới tung, cát bụi cuồng bay, cự thạch tan tác, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Tôn Phi cười lớn một tiếng.
Kỹ năng người man rợ “Trọng lực nhất kích”, “Song thủ huy kích” đồng thời xuất ra, Tử Thanh song kiếm hóa thành một đoàn kiếm nhận phong bạo, sẵn sàng nghênh đón.
Cuối cùng, thanh sắc thần điểu cùng Tử Thanh song kiếm hung hăng đụng vào nhau.
Ầm ầm!
Cả ngọn núi đều rung động.
Một cỗ sóng xung kích thật lớn tán ra, trực tiếp thổi quét những người xung quanh, không ai có cơ hội giãy dụa, đá vụn, cát bụi, máu tươi cùng binh khí trên không trung điên cuồng mà xoay tròn, hình thành một đạo lốc xoáy kì dị, lấy phạm vi mười thước quanh Tôn Phi cùng Paris làm trung tâm, vạn vật không ngừng bị xé nát thành tro bụi...
Một cơn lốc đầy mỹ lệ.