Chương 128: Máu tươi và bảo kiếm.
Nghe được Tôn Phi quả quyết cự tuyệt, “bạch tuyết phong ẩn” cũng chỉ hơi nhíu mày, không tiếp tục mở miệng, đủ nhìn ra được hắn thuộc loại ít lời, người chấp nhất, cứng cỏi như vậy, chuyện gì đã xác định thì dù cửu đầu cự long cũng không kéo lại nổi.
Thế nhưng, trầm mặc cũng không có nghĩa là nhận thua.
Đấu khí điên cuồng mà vận chuyển, “bạch tuyết phong ẩn” Dani nắm trường kiếm trong tay, kiếm minh càng lúc càng ngân nga réo rắt, khiếp sợ hồn người, đám thị vệ thực hơi thấp một chút cảm thấy đầu váng mắt hoa muốn nôn mửa, dị trạng như vậy làm cho mọi người không thể không dùng tay bịt chặt lấy tai của mình, mũi kiếm kia rung lên ong ong với một loại tần số dao động khủng khiếp, dưới ánh sáng màu vàng của ánh mặt trời cơ hồ hóa thành một đoàn ngân quang chói mắt.
“Bạch tuyết phong ẩn”, bạch bào trường kiếm.
Trong số cao thủ trẻ tuổi dòng dõi vương thất tại 250 nước phụ thuộc Zenit đế quốc, Dani tuyệt đối là nhân vật nhất lưu, một thân thực lực ngũ tinh cấp, mặc dù Tôn Phi mặc một thân trang bị người man rợ khiến thực lực đề thăng thật lớn, nhưng cũng không dám có chút khinh thường.
Điều chỉnh lại hơi thở, nắm chặt Tử Thanh song kiếm.
Không khí áp lực, đây là phút trầm mặc ngắn ngủi trước khi khai chiến.
Trận chiến của hai kẻ có chiến lực bảo tồn hoàn chỉnh nhất, thực lực cao nhất trên đỉnh Đông Sơn lúc này, sinh tử quyết đấu, bắt đầu rồi.
Đột nhiên...
Sưu!
Xuất kiếm.
Không có tiếng kêu hò hét cuồng bạo, không có đấu khí bão táp, không có núi lở đất nứt, không có kinh thiên động địa, thậm chí bụi ở trên mặt đất cũng chưa kịp bay lên, hai đạo thân ảnh vượt qua tốc độ mà ánh mắt của nhân loại có thể nhìn thấy, trong thời gian chưa đến một cái chớp măt, mọi người đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, Tôn Phi cùng “bạch tuyết phong ẩn” đã bắt đầu lẳng lặng mà giao chiến.
Thương thương thương thương thương thương thương!
Một trận thanh âm đao kiếm va chạm, lúc này mới truyền vào tai mọi người.
Một trận gió xoáy thổi tung bụi bặm trên mặt đất, bao phủ tầm mắt của mọi người.
Bụi đất lắng xuống...
Sưu!
Một chùm huyết hoa theo đầu vai của Tôn Phi tóe ra, nhuộm đỏ giáp trụ thần bí trên người.
Tiếng kinh hô bên phía người của Hương Ba Thành kinh hô cùng tiếng reo hò bên đám Paris vang lên cùng một lúc trên đỉnh Đông Sơn, thế nhưng rất nhanh, “bạch tuyết phong ẩn” Dani trên người máu tuôn ra liên tiếp, thân thể bắt đầu lung lay sắp đổ, đứng không vững.
Gian nan xoay người, “bạch tuyết phong ẩn” nhìn những vết thương chi chít mà tinh tế trên người, mặt tái nhợt lộ vẻ thê lương cười khổ:
- Ngài thắng, tuy nhiên, Alexander bệ hạ tôn quý, ta vẫn muốn cầu khẩn ngài có thể buông tha cho Paris tiểu thư!
Lấy kiếm chống xuống đất, để chống đỡ lấy chính thân thể mình, máu trên người theo những vết thương chi chít mà điên cuồng trào ra, rất nhanh làm ướt cả bùn đất xung quanh, đám người trên đỉnh Đông Sơn giờ mới phát hiện, nguyên lai Tôn Phi dùng Tử Thanh song kiếm trong nháy mắt đã để lại vô số vết thương trên khắp ngực, cánh tay, đùi, bụng “bạch tuyết phong ẩn”.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ: thần a, trong nháy mắt kia, tiểu quốc vương này rốt cuộc đã đánh ra bao nhiêu kiếm, mới có thể tạo thành thương thế kinh người cho “bạch tuyết phong ẩn” như thế?
Trong nháy mắt này, mọi người đều có chút đồng tình với vị hoàng tử Nadarko quốc này, trong truyền thuyết bởi vì hắn yêu Paris nhưng không được đáp lại, bỏ qua quyền vị, quanh năm ẩn cư trên một tòa tuyết phong, lần này cũng vì Paris mà chấp nhận xuống núi làm một vị thích khách, đang tiếc lúc này anh hùng mạt lộ, chẳng những không thể cứu được nữ nhân mà mình yêu thương, mà ngay cả chính tính mạng của mình cũng khó giữ lấy được.
Anh hùng tiếc anh hùng, có lẽ tiểu quốc vương này sẽ thỏa mãn thỉnh cầu cuối cùng của “bạch tuyết phong ẩn” ?
Thế nhưng...
- Ta đã nói rồi, kiếm của ngươi có thể cứu lấy chính ngươi, vận mệnh của nàng, phải do nàng tự quyết định.
Tôn Phi lắc đầu cự tuyệt:
- Đón ta một kiếm không chết, ta cho phép ngươi còn sống rời khỏi đây!
“Bạch tuyết phong ẩn” ngẩn người ra.
Hắn cười khổ một tiếng, để lại một hàng bước chân dính máu trên mặt đất, chậm rãi đi qua bên người Tôn Phi, một lần nữa đứng ở phía sau lãnh huyết ma nữ Paris, hắn không nói thêm câu gì, bất quá bàn tay đầy máu lại như trước gắt gao nắm chặt trường kiếm.
Ở bên trong quá trình này, Paris không có... bày tỏ chút thái độ nào.
Ánh mắt của nàng luôn hướng về biển mây đang quay cuồng mãnh liệt bốc lên, thậm chí còn không liếc nhìn “bạch tuyết phong ẩn lấy một cái”, tựa như nam nhân giống huyết nhân trước mắt này không hề có chút quan hệ với mình.
- Đến phiên ta sao?
Paris quay đầu nhìn lại Tôn Phi, thần sắc bình tĩnh:
- Ngươi muốn ta tiếp mấy kiếm?
Tôn Phi lắc đàu, thần sắc kỳ dị mỉm cười nói:
- Ngươi không phải đối thủ của ta, cho nên không cần xuất kiếm, mặc dù có người nhất định muốn giết ngươi cho thống khoái, thế nhưng, ngươi chỉ cần làm cho ta một việc, ta lập tức có thể thả ngươi rời khỏi đỉnh Đông Sơn này!
- Oh, ta có thể vì ngươi làm chuyện gì?
Tôn Phi xoay người đi tới quốc vương tế đàn đã tan hoang phía xa, Paris cùng mọi người đem theo ánh mắt hoài nghi nhìn chăm chú, thấy Tôn Phi dùng kiếm đánh bay mấy khối cự thạch, từ phía dưới lấy ra một đồ vật, nhỏ bé tinh xảo, trên mặt dính loang lổ những vết máu, dưới ánh mặt trời lóe lên một màu vàng chói lọi, mang theo một khí tức hoa lệ cao quý lưu chuyển xung quanh.
Đó là vương miện của quốc vương.
Vốn hẳn sẽ được trưởng công chúa đại biểu cho Yashin đại đế của Zenit đế quốc đội vương miện quốc vương lên đầu, nó tượng trưng cho vinh quang cùng quyền lực, tượng trưng cho hoàng quyền, thế nhưng có vô số chuyện xảy ra làm gián đoạn nghi thức lên ngôi của Tôn Phi, vị quan thị vệ bưng khay bạc đặt vương miện quốc vương bên trên đã chết trong trận chiến, vương miện bị vấy máu loang lổ, chôn vùi dưới đống đá vỡ.
Tôn Phi nhẹ nhàng phủi bụi đất bám trên chiếc vương miện màu vàng, sau đó trở về bên đám người Angela, đem bộ trường bào quốc vương mới tinh màu xanh da trời mà vị hôn thê lúc trước đã chuẩn bị mặc lên người, một tay mang theo Tử Thanh song kiếm, một tay giơ vương miện, nhìn Paris, nói:
- Ngươi tới đội mũ miện cho bản vương, ta sẽ thả ngươi rời khỏi đỉnh Đông Sơn.
Lời này vừa nói ra, làm cho mọi người nhất thời biến sắc.
- Điên rồi, Alexander ngươi điên rồi sao?
Nữ kiếm sĩ Suzanne lớn tiếng chỉ chích nói:
- Ngươi lại cho một người âm mưu ám sát công chúa và Ashavin điện hạ, một thích khách thấp kém hèn mọn, một nữ nhân vô sỉ không có chút vinh quang của quý tộc đội mũ miện cho ngươi, ngươi biết mình đang làm gì không đó?
- Thật sự là điên rồi, ngươi không thể làm như vậy!
Đám hoàng tử cùng sứ giả phe trưởng công chúa may mắn thoát chết cũng sôi nổi chỉ trích.
- Alexander, ta nghĩ hẳn là ngươi biết rõ, hành vi này có ý nghĩa như thế nào?
Ánh mắt “Zenit quân thần” Ashavin hơi nheo lại, bên trong thân hình nhỏ gầy lộ ra một cỗ sát khí của người lăn lộn chiến trường.
- Ta đương nhiên là biết mình đang làm chuyện gì.
Tôn Phi mảy may không thèm để ý giọng nói đầy uy hiếp của Ashavin, cười lạnh nói:
- Ta chỉ muốn làm cho địch nhân cúi đầu, cam tâm tình nguyện đội vương miện lên đầu ta mà thôi!
Làm cho địch nhân đội vương miện cho chính mình?
Đỉnh Đông Sơn đột nhiên yên lặng lại.
Một câu nói nhìn như bình thản, lại chứa đầy khí phách, từ xưa đến nay, ở trên đại lục Azeroth chưa có bất kỳ quốc vương nào lại dùng chính tay của địch nhân để đội vương miện quốc vương lên cho chính mình, cũng không có bất kỳ một quốc vương nào có thể làm được điều này!
Đôi mắt màu lam của trưởng công chúa như lóe tia cười, hơn nữa, lại không hề có chút hờn ý.
Tôn Phi từng bước đi tới phía trước người Paris, cầm trong tay vương miện màu vàng loang lổ máu đưa tới:
- Cúi đầu thần phục, đội vương miện cho ta, tha ngươi một mạng rời đi!
- Ta muốn cự tuyệt thì sao!
Paris đột nhiên cười, đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc có chút bị gió thổi mà tán loạn.
- Nếu cự tuyệt, Thành Hương Ba Đông Sơn đỉnh, chỉ sợ là lại có thêm một Hương Hồn!
Dưới ánh mặt trời, Tôn Phi khẽ cười sáng lạn, nhưng sát khí trong lời nói lại làm cho Paris không nhịn mà run lên nhè nhẹ.
- Ngươi sẽ hối hận!
Nữ kiếm sĩ Suzanne bên ngươi trưởng công chúa sắc mặt bất thiện.
Tôn Phi cũng không để ý tới, trong tay nắm vương miện dính đầy máu tươi, đưa về phía lãnh huyết ma nữ Paris, mỉm cười nói:
- Sự kiên nhẫn của ta không thật sự là tốt.
Có gió thổi qua, không khí quay cuồng.
Lãnh huyết ma nữ Paris rốt cục vươn bàn tay búp măng trắng nõn, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nhẹ nhàng tiếp lấy vương miện hoàng kim, mỹ nhân như ngọc, kim quan chói mắt, máu tươi sặc sỡ, ánh mặt trời chói chang, gió lạnh thấu xương... Một hình ảnh vĩnh viễn được khắc sâu vào bên trong linh hồn mỗi người trên đỉnh Đông Sơn, Paris cúi cái đầu quật cường cao ngạo của mình xuống, giơ vương miện hoàng kim, trang trọng đem nó đội lên đầu của người thắng cuộc.
Không có hoa tươi cùng khói lửa, không có hoan hô và gào thét chói tai.
Nhưng lại có rất nhiều thứ khác thay thế nằm trên quốc vương tế đàn, nào là cát bụi gió thổi mịt mù, nào là chân tay chém rụng đầy đất, máu tươi chảy nhuộm đỏ khắp nơis cùng đám kền kền đông đảo che kín bầu trời.
Đây là một nghi thức đăng cơ chưa từng có từ trước đến nay.
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt đám Zenit hoàng gia sắc phong sứ đoàn may mắn còn tồn tại tối sầm lại, nhìn nhau, cực kỳ tức giận mà không biết làm thế nào, không hề nghi ngờ gì, tiểu quốc vương Hương Ba Thành này đã hoàn toàn vượt mặt sứ đoàn sắc phong, hắn dùng phương thức này, chẳng những tạo ra vinh quang đôc nhất vô nhị cho mình, cũng coi như tát cho đế quốc Zenit một cái vang dội.
- Bệ hạ vạn tuế!
Toàn bộ người của Hương Ba Thành cung kính quỳ xuống đất, chứng kiến Hương Ba Thành lại có một vương giả sinh ra.
Tôn Phi trong tay không có quyền trượng, đỉnh đầu của hắn đội vương miện hoàng kim dính máu, dưới chân là một đống hoang tàn đổ nát, trong tay là hai thanh bảo kiếm loang lổ máu tươi.
Máu tươi cùng bảo kiêm!
Đây là toàn cảnh nghi thức đăng cơ của tân quốc vương Hương Ba Thành.
Paris mang theo ánh mắt phức tạp đứng trước mặt Tôn Phi, ngơ ngác chốc chốc lát, thân hình nhoáng lên một cái, đỡ lấy “bạch tuyết phong ẩn” Dani cả người đầy máu phía xa rồi theo một lộ tuyến kỳ dị mà biến mất ở đỉnh Đông Sơn, Tôn Phi cũng không có đuổi theo, hắn biết nữ nhân này thông qua quan sát đã nhớ kỹ lộ tuyến di chuyển của đại hắc, cho nên mới có thể nhẹ nhàng rời đi như thế.
Bất quá Paris không biết là, kỳ thật Tôn Phi ở trong hình thức thích khách có thể thoải mái di chuyển vị trí những cạm bẫy ma pháp, chỉ là hắn không có làm như vậy mà thôi.
Nhìn thấy Paris cùng với “bạch tuyết phong ẩn” nhẹ nhàng tung mình lướt đi, đám vương tử cùng sứ giả Shenhua quốc, Chanba quốc trong nháy mắt liền hoảng sợ đến không nói được một lời, hai gã đao khách cầm kim sắc loan đao thân hình lóe lên muốn dọc theo lộ tuyến của Paris thoát đi, lại bị Tôn Phi huy động song kiếm, ngăn cản tại chỗ.
- Bổn vương, đã đồng ý cho các ngươi ly khai sao?