Chương 129: Toàn bộ là biến thái.
Một câu nói của Tôn Phi khiến các vương tử Shenhua quốc cùng các tiểu quốc khác suýt nữa quỳ rạp trên mặt đất.
May mà Tử Thanh song kiếm cũng không hóa thành kiếm nhận phong bạo mà cuốn tới, Tôn Phi chỉ tay vào hai gã đao khách tay cầm kim sắc loan đao:
- Giống như trước, dùng đao của các ngươi tự cứu mạng các ngươi, thắng, sống, bại, chết!
Nói xong thân hình nhoáng một cái đã tới chỗ đám người Hương Ba Thành, chỉ vào dong binh mỹ nữ Elena rồi nói thêm:
- Đối thủ của các ngươi là nàng!
Tôn Phi muốn tạo ra cơ hội cho Elena.
Dong binh mỹ nữ cần phải dần ra ngoài ánh sáng, hơn nữa còn cần nắm giữ một bộ phận thực quyền cho nên Tôn Phi muốn để Elena thể hiện chút thực lực của mình trước mặt hai lãnh đạo là Best cùng Brooke, đạt được chút chiến công nhất định thì mới có thể dễ dàng dung nhập vào Hương Ba Thành, được mọi người chào đón.
Ngay khi Elena cầm trường cung đi ra, hai gã đao khách nhất tề thở nhẹ một hơi, bọn họ tự nhận không phải đối thủ của quốc vương trẻ tuổi này, nhưng nữ nhân thoạt nhìn yếu đuối như bình hoa trước mắt tựa hồ cũng không quá cường đại, hai người liên thủ hẳn muốn chiến thắng cũng không có vấn đề gì.
Cuộc chiến rất nhanh bắt đầu.
Quát nhẹ một tiếng, đao khách xuất thủ.
Hai người này một người cầm đao tay trái, một người cầm đao tay phải, dáng người tướng mạo cùng ăn mặc đều phi thường giống nhau, hơn nữa dường như hai người đã luyện qua một phương pháp chiến đấu vô cùng ăn ý, một tả một hữu hóa thành hai ánh đao sắc bén bay vụt trong không khí, đao khí lãnh khốc chém thẳng tới Elena.
Băng băng băng băng!
Mọi người ở đây đều chú ý tới mỹ nữ oai hùng có dáng người thon dài đang cầm cung này, tiếng dây cung rung động mạnh liên tiếp vang lên, bốn tia sáng màu lam vụt đi như bão táp trong không trung, không ai thấy được Elena rút tên ra lúc nào, động tác nhanh đến mức chỉ để lại một chuỗi tàn ảnh tựa như cánh tay ngọc kia vừa đặt lên dây cung thì mũi tên đã xuất hiện ở đó rồi.
Mũi tên dày đặc hàn khí tựa hồ như xé toang hư không, tiếng rít nghe vô cùng bén nhọn.
Không ai có thể hình dung tốc độ của bốn mũi tên này, hai gã đao khách đang ở trên không trung chỉ có thể cứng rắn dùng đao tiếp mũi tên ấy.
Răng rắc răng rắc!
Thanh âm như khối băng vỡ vụn truyền đến, hai gã đao khách lảo đảo lui về phía sau.
Trên người của bọn hắn đã bị phủ lên một lớp băng mỏng màu lam nhạt, hành động trong nháy mắt trở nên chậm chạp.
Đây là hàn băng tiễn.
Ai cũng không thể ngờ được cô gái thoạt nhìn hiền lành xinh đẹp này lại có thể bắn tên nhanh như vậy, cường đại như vậy, chỉ một kích đã chiếm thượng phong tuyệt đối.
Mộc hệ đấu khí trên người đao khách cuồng bạo, đem mấy tầng băng nháy mắt đánh vỡ tan.
Nhưng chỉ có bọn họ mới biết lúc này thân thể bọn họ vẫn còn âm hàn cứng nhắc như cũ, ảnh hưởng tới cử động.
Hai người đều là cao thủ tứ tinh sơ giai, cho dù thực lực không hề kém Elena nhưng trước đó bọn hắn đã bị thương không nhẹ, nhất là đã bị Tôn Phi dùng song kiếm lăng không chấn động lục phủ ngũ tạng, hai tay cũng vì ngăn cản cú đá của Tôn Phi mà bị thương cho nên thực lực giảm mạnh. Kỳ thật, Tôn Phi cũng do yên tâm về vấn đề này nên mới để cho Elena chỉ có thực lực tam tinh đỉnh phong chiến đấu với hai người này.
Sau một chiêu, hai gã đao khách đã rơi vào thế bị động.
Bởi vì Elena căn bản không để cho hai người có cơ hội tới gần mình, dây cung liên tục bạo phát, âm thanh “băng, băng, băng, băng” vang lên liên tục như khảo sát thần kinh thị giác của mọi người, trong không khí những đạo hàn tiễn sưu sưu bay đi nhưng mưa trút nước đón đầu hai gã đao khách. Nhờ sinh tử khảo nghiệm khi tác chiến cùng quái vật trong Diablo thế giới mà Elena trong lúc chiến đấu có thể nắm rõ sơ hở của đối phương.
Trong thời gian ngắn cả tòa Đông Sơn dày đặc hàn khí, máu tươi đang chảy bị đông kết lại, trên mỗi thi thể đều bao phủ một tầng băng mỏng màu lam. Người nào có thực lực hơi kém một chút đã thấy rét lạnh không chịu nổi, Tôn Phi đứng trước Angela, Ji Ma và Best, chuyển sang hình thức pháp sư, vận chuyển ma lực chống đỡ một mảnh không gian xung quanh.
Mọi người xung quanh nhìn chăm chú vào trận chiến, lúc này tựa như đã ngừng thở.
Ba phút sau, cơn mưa tiễn màu lam rốt cuộc ngừng lại.
Trên người hai gã đao khách không trúng một mũi tên nào.
Nhưng bọn hắn, đã bại.
Bởi vì một khối băng màu lăm đã bao phủ hoàn toàn thân thể của bọn hắn, hai người đó đã bị hàn khí trên mũi tên trực tiếp đóng băng thành một khối băng thật lớn, trở thành băng nhân, toàn bộ thân thể trên dưới đều bị bao phủ bởi một lớp băng dày ít nhất mười phân, sớm đã không còn thở nữa.
Ba ba!
Elena bắn ra hai mũi tên cuối cùng.
Không phải hàn băng tiễn.
Là mũi tên bình thường.
Hai mũi tên bay tới khiến cho hai khối băng nhân vỡ vụn, thân thể hai gã đao khách hoàn toàn bị hàn khí xâm thực nên sớm đã vô cùng yếu ớt, chỉ gõ nhẹ là sẽ vỡ vụn thành một đống.
Cho đến lúc này, mọi người mới kinh hãi phát hiện ra rằng trong suốt thời gian giao chiến, vị nữ ma tiễn thủ xinh đẹp này thậm chí còn không thay đổi vị trí, đứng nguyên một chỗ đánh bại hai gã đao khách tứ tinh sơ giai.
Khả năng khống chế cùng thiên phú chiến đấu khủng bố.
Ngay cả người chỉ đứng xa toàn lực vận chuyển đấu khí chữa thương, “Zenit quân thần” Arshavin cùng tử y thiếu nữ cũng phải liếc mắt qua, hai đại cao thủ trầm mặc không nói gì, tự nghĩ rằng dù là bọn hắn đối với việc khống chế trận đấu cũng không thể làm tốt như vậy.
Sau khi Elena thu hồi trường cung và nhẹ nhàng đứng phía sau Tôn Phi thì mọi người mới hồi phục tinh thần.
Lại là một cao thủ!
Hương Ba Thành vẫn còn cao thủ loại này?
Rốt cuộc là từ nơi nào xuất hiện?
Ngay cả một số người của chính Hương Ba Thành cũng chưa từng nhìn thấy Elena, lúc này không ngừng ngạc nhiên mà đánh giá kỹ lưỡng vị ma pháp cung tiễn thủ xinh đẹp này, chỉ có giám ngục quan Oleguer biết một chút tin tức, tên mập chết bầm này hiện giờ miệng hình chữ O, hắn thầm nghĩ thật may mắn vì lúc trước luôn tôn kính với bà cô này, thật là cao thủ giết người không chớp mắt a, rành rành là cao thủ tứ tinh cấp cũng trong nháy mắt bị biến thành đống băng vụn.
Hai gã đao khách thực lực cao nhất vừa chết, những người còn lại phía Paris nhất thời hồn bay phách lạc như chó nhà có tang.
Có người đã quỳ trên mặt đất mà xin tha mạng.
- Chỉ có người dũng cảm mới có thể sống mà đi xuống đỉnh Đông Sơn, dám làm loạn trong buổi đại lễ đăng cơ của bổn vương, dũng khí của các ngươi không phải rất lớn sao? Hôm nay bổn vương cho các ngươi một cơ hội, hiện tại các ngươi trong một giờ tiếp theo đi ra phía trước, bất kể là ai chỉ cần thắng một trận thì có thể sống mà rời khỏi nơi này!
Tôn Phi vừa nói xong, tân Hoàng Kim Kỹ Sĩ chòm sao Kim Ngưu Didier Drogba như người khổng lồ đứng sừng sững giữa sân.
- Ta tới, ta tới trước!
Thấy đối thủ trước mắt không phải là gã tiểu quốc vương miễu sát cao thủ ngũ tinh, cũng không phải nữ ma tiễn thủ thực lực kinh người kia, nhất thời có một nhất tinh võ sĩ từ trong đám người chạy ra. Bởi vì chỉ cần người hơi có chút thực lực đều đã nhìn ra cự hán Hương Ba Thành trước mắt tuy rằng bộ dạng vạm vỡ hung ác một chút nhưng trên người lại cơ hồ không có đấu khí dao động, xem ra cũng không phải là cao thủ gì.
Rất nhiều người đã thấy được cơ hội sống nhưng đáng tiếc bị võ sĩ có chút thông minh cướp mất.
Thương!
Võ sĩ rút trường kiếm bên hông ra, cho dù trước mặt chỉ là một đối thủ yếu kém nhưng hắn cũng không dám có chút khinh thường.
Những người khác thì dùng ánh mắt hâm mộ nhìn võ sĩ này.
Nhưng rất nhanh bọn họ ngừng hâm mộ.
Mà biến thành sợ hãi cực độ.
Khi bọn họ nhìn thấy võ sĩ nhe răng cười một kiếm đâm xuyên bả vai cự hán nhưng cự hán tóc dài lại tỏ ra như không có cảm giác gì mà đấm ra một quyền ầm ầm đập vỡ đầu võ sĩ như một quả dưa hấu thì mọi người mới cảm thấy thiên linh cái phát lạnh, thực hiển nhiên cự hán này đã phát huy được phong cách tác chiến dũng mãnh của quốc vương mình, bị một người đâm thủng vai mà ngay cả nhăn mặt cũng không, phản thủ một quyền giết ngay một nhất tinh võ sĩ.
Đây còn là người không?
Chẳng lẽ Hương Ba Thành toàn bộ là một đám liều mạng.
Mỗi người đều có thể nghe được tiếng lập cập của hai hàm răng chính mình đánh vào nhau.
Phanh phanh phanh phanh!
Drogba rút trường kiếm ném qua một bên sau đó mím mím môi, đấm lên miệng vết thươngcủa mình vài cái tạo ra từng mảng huyết hoa, trên mặt lộ ra thần sắc dữ tợn cùng hưng phấn, dường như không biết đau là gì, rống to:
- Kế tiếp, ai tới đây, ha ha ha!
Đám người đối diện bắp chân đều mềm nhũn.
- Ngươi, ra đây cho lão tử!
Drogba chỉ ngón tay về một hộ vệ cao to của Shenhua quốc.
Hộ vệ này nơm nớp lo sợ đi ra, rồi như bị dọa điên mà kêu gào một tiếng, huy động cự kiếm trong tay, vận chuyển một thân hồng sắc quang diễm đấu khí vọt tới như một đầu dã thú bị thương.
Phanh!
Vẫn là một quyền như cũ.
Lần này trường kiếm của tên hộ vệ không trúng đich, Drogba vốn đang giả một bộ dạng khờ khạo không thèm để ý như trước, ai biết trong nháy mắt đột nhiên phát lực đánh nát đầu tên hộ vệ.
Tên hộ vệ này nguyên bản có thực lực nhất tinh, chỉ là do tâm lý vốn quá kém sớm đã bị dọa tới gần chết, hơn nữa Drogba sau khi trải qua cường hóa của “Người Khổng lồ xanh dược tề”, lực lượng cơ thể vượt xa người bình thường có thể tưởng tượng, thêm nữa lại giảo hoạt vô cùng nên dễ dàng một quyền miễu sát tên hộ vệ.
Nhìn thấy trên nắm tay Drogba vẫn còn dính chút óc trắng hồng, tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ tử vong hàn khí xông lên ót.
Rất dã man, rất bạo lực, quá tàn nhẫn!
Tôn Phi cũng không nhịn được, thằng nhãi Drogba này như thế nào lại độc ác đánh nát đầu người khác như vậy a? Thất sự là biến thái a! Trở về nhất định phải giáo huấn hắn, tránh cho ảnh hưởng hình tượng của Hương Ba Thành!
- Ngươi…. Đi ra đây cho lão tử!
Ngón tay Drogba chỉ về phía đối diện.
Một mùi hôi khiến kẻ khác buồn nôn truyền đến, tên xui xẻo bị chỉ tới kia sợ tới mức phọt cít ra ngoài, trực tiếp ngất xỉu ngã lăn ra đất.
Năm sáu phút trôi qua, bốn năm tên võ sĩ bị Hoàng Kim Kỵ Sĩ chòm Kim Ngưu đập nát đầu, bốn năm cỗ thi thể la liệt bên người Drogba nhưng Drogba thì cũng có thêm ba lỗ thủng, máu tươi chảy ròng ròng nhưng cũng không ảnh hưởng tới tính mạng. Trên mặt Drogba không có chút cảm giác đau đớn nào.
Tôn Phi thấy sự khoe khoang như thế này cũng đã đủ rồi, bèn ngoắc tay gọi tên khờ kia trở về.
Thay thế Drogba là Hoàng Kim Kỵ Sĩ chòm Sơn Dương Paul Pearce.
Mọi người vốn cho là sau khi tên biến thái thích đánh nát đầu người khác kia đi ra thì võ sĩ kế tiếp của Hương Ba Thành sẽ bình thường một chút, nhưng sau khi nhìn thấy từng thi thể đứt đôi chung quanh Paul Pearce hoàng tử, sứ giả cùng đám các võ sĩ Shenhua quốc và các tiểu quốc khác hoàn toàn tuyệt vọng.
Tiểu tử đầu bạc này lại càng biến thái.
Bất kể là đối thủ nào, hắn cũng chỉ hô to một tiếng “Alexander Vương vạn tuế, Excalibur!” rồi lao lên, sau đó đối thủ sẽ bị phanh thây một cách kỳ diệu mà hóa thành một đống thịt nát, thật sự quá kinh khủng. Tên đầu bạc này lại có thể phát ra môt loại Vô Hình Kiếm Khí, sắc bén không cùng, bất kể tấm chắn hay lợi kiếm, trường đao đều không thể đỡ được chút nào, nhìn vô số tàn đao đoạn kiếm sót lại trong đống thịt vụn trên đất, tất cả mọi người cơ hồ đều có cảm giác muốn khóc.
Một tên thích đập vỡ đầu vừa đi thì lại đến một tên thích phanh thây!
Mọi người ở Hương Ba Thành đều biến thái như vậy sao?
Đám vương tử các quốc gia đều cảm thấy rét lạnh, lệ rơi đầy mặt.
Người thứ ba đứng vào sân là Gordon Brooke.
Người cuối cùng này có biểu hiện bình thường một chút, không biến thái như hai tên đồng nghiêp lúc trước, bất quá Brooke sau khi trải qua sự cường hóa bởi “Người Khổng lồ xanh dược tề” thì thực lực điên cuồng tăng lên, một thân thực lực nhị tinh đỉnh phong không hề gặp bất trắc, chém liên tục bốn năm đối thủ, hoàn thành nhiệm vụ.
Tôn Phi đang tận lực tạo cơ hội cho thủ hạ có điều kiện chiến đấu thực tế, để bọn họ có kinh nghiệm chém giết, chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi đế quốc diễn võ tác chiến sắp tới.
Đương nhiên cũng cần bày ra thực lực của Hương Ba Thành trước trưởng công chúa cùng “Zenit quân thần” Arshavin.
Hiển nhiên Tôn Phi đã đạt được mục đích.
Sau khi một đám theo phe Paris bị võ sĩ Hương Ba Thành không lưu tình mà chém giết như bổ củi nằm trên mặt đất, thậm chí ngay cả giám ngục quan Oleguer cũng cố nén thương thế mà đi ra chém bay đầu hai đối thủ, đám người trưởng công chúa cùng Arshavin từ lúc đầu phẫn nộ đã nhanh chóng chuyển sang ngưng trọng và chấn động. Thực lực Hương Ba Thành vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, trong đó lại có một chút yếu tố thần bí mà bọn họ không thể nhận ra được. Đến lúc này mặc dù Arshavin vô cùng bất mãn với việc Tôn Phi một mình thả huyết ma nữ Paris nhưng cũng không thể không buông bỏ sự bất mãn đó, một lần nữa lo lắng việc giao hảo xác định quan hệ với quốc vương nước phụ thuộc cấp 6 này.
Cuối cùng, địch nhân còn lại trên đỉnh Đông Sơn chỉ là mười mấy hoàng tử.
Đám vương tử này cho dù có chút thực lực nhưng do được nuông chiều từ bé nên làm sao có cơ hội nhìn thấy trận chiến bực này? Bọn hắn đã sợ tới mức nhắm mắt nhắm mũi khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Bất quá lúc này Tôn Phi lại làm ra một chuyện tình ngoài dự đoán của mọi người —— hắn phái ra cha vợ Best, một người không có chút đấu khí và ma pháp nào.
- Chẳng lẽ ngay cả lão già đi cũng không nổi này cũng là một cao thủ?
“Zenit quân thần” Arshavin không thể cảm nhận được chút lực lượng nào từ trên mặt Best, cho dù là lực lượng cơ thể cũng không có. Hắn lại tưởng rằng lão mặt trắng này thực lực đã cao siêu tới lục tinh cấp cao thủ khiến hắn không thể cảm thụ được, thần sắc nhất thời càng trở nên ngưng trọng.
Ai biết …
- Khụ khụ khụ khụ khụ!
Lão soái ca hắng giọng một cái, như ảo thuật mà lấy ra một cuốn sổ, không nhanh không chậm nói:
- Ân, bổn truyền lệnh quan trải qua quá trình cẩn thận thống kê hạch toán, lần này các ngươi làm loạn đại lễ đăng cơ của quốc vương ta, phá hư tài vật, giẫm đạp hoa cỏ, làm chậm thời gian… Ân, tổng cộng tổn thất hai mươi ba vạn mai đế quốc kim tệ, nếu nguyện ý bồi thường gấp bội thì quốc vương chúng ta nhân từ vô song, khoan hồng độ lượng sẽ tha cho các ngươi được sống trở về!
Arshavin đang chữa thương mà suýt nữa phun ra một ngụm máu, tẩu hỏa nhập ma.
Cao thủ.
Đích thật là cao thủ.
Bất quá là một cao thủ tham tiền.
Bất quá những lời này đối với đám vương tử đang lạnh run kia mà nói thì thực sự là âm thanh của tự nhiên a, hai mươi mấy người nhìn thấy lão soái ca Best quả thực giống như nhìn thấy thiên sứ râu bạc hoà nhã dễ gần từ trên trời giáng xuống, hận không thể lao tới ôm đùi lão soái ca mà gào khóc.
- Giao, chúng ta giao, Alexander vương nhân từ vô song, anh minh vĩ đại, khoan hồng độ lượng...
Đối với các vương tử mà nói thì những lời của Best này chính là giúp người gặp hạn hán lâu năm a, chỉ cần có thể toàn mạng thì bồi ít tiền có tính là gì, tuy rằng số tiền hơi có khoa trương một chút.
Cơ hồ không có một chút chống cự gì, đám vương tử tranh nhau lên ký kết với Best hiệp thương đền bù, mặt trước kí tên hơn nữa còn đóng dấu tín vật và dấu vân tay, trong giây lát Hương Ba Thành đã có được tầm tám mươi vạn kim tệ đế quốc tiền đền bù, một số tiền khiến ke khác nghẹn họng nhìn trân trối.
Lần này ngay cả Công chúa Natasha điện hạ đa mưu túc trí cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.
Dễ như vậy…. Kiếm được môt khoản tiền cực lớn?
Lúc trước rất nhiều người đoán rằng lấy bản tính hiếu sát của quôc vương này thì đám vương tử kia khó thoát khỏi cái chết, thế nhưng ai biết hắn lại dùng phương pháp xử lí như thế này, tinh tế suy ngẫm lại thì ngay cả hai mắt trưởng công chúa cũng phải tỏa sáng, thủ đoạn như vậy phải nói vô cùng cao minh, chẳng những có thể tránh được việc kết thù cùng những quốc gia này mà còn có điều kiện để phát triển Hương Ba Thành, tuyệt đối là một công đôi việc a!
Nàng cảm giác mình ngày càng nhìn không thấu tên tiểu quốc vương Alexander này.
Rất nhanh chóng, dưới sự dẫn dắt của giám ngục quan Oleguer, các thị vệ đem mười mấy vương tử tựa như mấy tên khất cái đưa đến “tiểu hắc ốc” bên trong thành, trước khi có được tiền đền bù chiến tranh thì đám vương tử này sẽ bị tạm giữ làm con tin, khi nào các quốc vương kia đem tiền theo kí kết trong khế ước đến Hương Ba Thành thì bọn họ mới được thả ra.
Mặt trời đã sắp lên tới đỉnh đầu, nửa ngày đã trôi qua, nhiệt độ không khí trở nên ấm áp hơn.
Đỉnh Đông sơn chỉ còn hai nhóm nhân mã của Hương Ba Thành và trưởng công chúa.
Hơn hai trăm kỵ binh tinh nhuệ còn lại không đến hai mươi người, kỵ sĩ trưởng Roman Pavlyuchenko cùng nữ kiếm sĩ Suzanne đều bị thương không nhẹ, tử y thiếu nữ Tử Diễm tú lệ vô song cùng với “Zenit quân thần” Arshavin đều bị thương rất nặng, chỉ có thể ngồi yên dưới đất mà toàn lực vận chuyển đấu khí trị thương.
Đại hoạch toàn thắng, một số kỵ binh đã chuẩn bị hoan hô…
Nhưng mà…
Không khí tựa hồ cũng không vui như bọn họ tưởng tượng.
Trưởng công chúa cúi đầu không nói gì, vẻ mặt trầm mặc.
Mà Tôn Phi thì đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng nhìn trưởng công chúa cùng Arshavin, biểu tình trên mặt không phải là vui sướng cùng thần phục, cũng không phải cung kính mỉm cười…
Mà là... Lạnh lùng cùng chán ghét.
Ánh mắt của hắn thậm chí so với khi nhìn thấy đám người Paris còn lạnh hơn.