Chương 141: Chênh lệch song phương thật sự là quá lớn!
Hương Ba Thành bài binh bố trận thoạt nhìn giống như đang tiến hành một lần biểu diễn chào mừng lễ lớn chứ chẳng liên quan gì đến chiến tranh cả.
Cuối cùng đưa ra hai mươi binh sĩ toàn thân mặc trọng trang khôi giáp của kỵ sĩ, bọn hắn giống như xuất ra toàn bộ khí lực từ lúc bú sữa mẹ mới miễn cưỡng di chuyển đến bờ bắc trận địa. Sau đó một loạt tiếng vó ngựa thanh thúy vang lên, sáu cỗ xe ngựa hoa lệ, mỗi cỗ có bốn con ngựa kéo từ trên cầu đá chậm rãi tiến tới. Chỉ thấy trên đó một đám nữ hài tử xinh đẹp mỹ lệ đang tíu tít chuyện trò, tiếng cười đùa khanh khách như con mèo nhỏ nũng nịu cọ cọ vào lòng đám binh sĩ. Nhìn thấy từng khuôn mặt như thiên thần tươi cười, vô số binh lính chảy cả nước dãi, bọn hắn đột nhiên trong lúc đó đã tràn ngập dũng khí chiến đấu.
- Tên quốc vương ngu ngốc kia lại đem ra cả hậu cung phi tử, đây là chiến đấu hay là ngắm cảnh?
Nhóm quốc vương liên quân đều như đang nằm mộng, trước kia nghe nói quốc vương Alexander của Hương Ba Thành là một tên ngu ngốc, nhưng sau đó không phải đã khôi phục bình thường sao? Bây giờ nhìn điệu bộ này so với ngu ngốc còn không bằng a, nếu không phải ngu ngốc thì có ai ngu xuẩn mang theo một đám phi tử xuất hiện ở chiến trường, đây là phạm vào binh gia đại kị, quả thật là muốn chết a.
Nhóm quốc vương liên quân đều cảm thấy lạc quan về trận chiến.
Làm bọn hắn nhìn càng nghẹn họng trân trối là chuyện kế tiếp càng thêm khoa trương, ở sau sáu xe ngựa là hơn một trăm đứa trẻ độ mười tuổi đang đi theo cười hì hì, bên cạnh chỉ có vài tên hộ vệ thủ hộ, đứng phía sau cùng của đội hình Hương Ba Thành, cả một đám tò mò đưa cổ nhìn quân địch đối diện.
- Cái tên quốc vương ngu ngốc Hương Ba Thành rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Cơ hồ toàn bộ quốc vương đều bị làm cho muốn hôn mê.
Rốt cục ngay khi bọn hắn cảm thấy vô cùng nghi hoặc thì nhân vật muôn người chờ đợi cũng xuất hiện, chỉ thấy trận thế Hương Ba Thành tản ra một con đường rộng hơn hai thước, một thanh niên tóc đen cao ngất, thân mặc bạch bào xuất hiện mang theo một loại tư thế xuất trần khó nói nên lời, dưới thân cưỡi một con tuấn mã cường tráng màu đen chậm rãi xuất hiện trên cầu đá, nhàn nhã đi tới phía trước.
Tôn Phi xuất hiện, thành công hấp dẫn sự chú ý của các thủ lĩnh liên quân đối diện.
- Tên ngu ngốc này chính là quốc vương Hương Ba Thành sao?
Cơ hồ toàn bộ quốc vương nháy mắt muốn dùng tư thế oai hùng nhất mà mình làm ra được so sang với người trẻ tuổi trước mắt kia. Mà bọn hắn sau một phần tư giây cũng thần kỳ nhất trí:
- Tuy rằng người trước mắt kia diện mạo cùng khí chất coi như là không tệ, nhưng nhìn cái trận thế hắn bày ra, tên quốc vương Alexander này hiển nhiên là cái bao cỏ… Không, nói bao cỏ còn là quá đề cao, phải là dung cái biệt danh lúc trước được cả đế quốc công nhận - —— ngu ngốc! Một tên ngu ngốc sao có thể ta so sánh với người anh minh vĩ đại như ta? Ân… Bất quá con đại hắc mã tên ngu ngốc này cưỡi thoạt nhìn thực uy vũ, hẳn là một loại dị chủng, có thể bắt được làm của riêng thì không tồi tí nào!
Uông uông uông uông uông uông!
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt bất thiện của nhóm quốc vương liên quân lên chính mình, Hắc Toàn Phong phát ra tiếng cảnh cáo nghiêm lệ.
PHỐC!
Hơn hai nghìn người đối diện không hẹn mà cùng phun ra, mấy gã quốc vương thì hoảng sợ tới mức cơ hồ lập tức té xuống. Thần a, “con ngựa” kia… Không ngờ lại là một … Một con chó? Tại sao có thể có một con chó lớn như vậy? Nhóm quốc vương liên quân ở trên lưng ngựa vội vàng thu ánh mắt, phía sau hơn hai nghìn binh lính cũng khó có thể tin ồn ào một trận, tên quốc vương ngu ngốc Hương Ba Thành này thật sự là quá điên cuồng, lại cưỡi lên một con đại cẩu, sở thích thật đúng là… Độc đáo a.
Hắc Toàn Phong thấy mình tạo thành trận hỗn loạn này rất hài lòng, vì thế lại “uông uông uông” sủa vài mấy.
Đến giờ cho dù là kẻ phản ứng chậm chạp cũng xác nhận —— Vật cưỡi của quốc vương Hương Ba Thành đích thực là một con đại cẩu.
Trong lúc nhất thời đủ loại hỗn loạn.
Mà cùng lúc đó, ánh mắt Tôn Phi nhìn về hơn hai nghìn người của các quốc gia liên quân, trong lòng chảy nước miếng.
Trong mắt hắn, bọn hung thần ác sát này là đưa tới binh khí cùng tiền bạc châu báu a. Gần đây binh lính Hương Ba Thành tuy thực lực được đề cao, nhưng là do ở địa vực hẻo lánh, khoáng sản thiếu thốn, luôn luôn không đủ sắt thép để tinh luyện binh khí, giáp trụ cùng binh khí luôn thiếu. Cho tới bây giờ, trừ bỏ quốc vương vệ đội, còn chưa thể hoàn toàn trang bị một đội ngũ cương thiết khôi giáp một trăm người. Nếu không phải trước kia đánh tan Hắc Giáp Quân thu được một ít đao kiếm với giáp trụ, phỏng chừng đến bây giờ Tôn Phi cũng chỉ có thể mang theo một đám cầm trong tay nông cụ ra trận giết địch.
Ngay khi Tôn Phi cân nhắc cần “khoản đãi” đám “thần tài” trước mắt như thế nào thì phía đối diện, quốc vương Chishui thành lấy tư thế của Liên quân Thống soái, chân thúc vào hông Liệt Diễm Thú chậm rãi tách khỏi trận địa liên quân trận địa, hắn không đem Hương Ba Thành để trong mắt, trợn trừng lên rồi khinh miệt quát lớn:
- Quốc vương Hương Ba Thành ở nơi nào? Mau đi ra đáp lời!
Hắn rõ ràng thấy Tôn Phi, cũng nhận ra thân phận Tôn Phi nhưng cố ý bày ra một bộ dáng không nhận thấy.
Tôn Phi cũng không tức giận, cười hì hì vỗ vỗ Hắc Toàn Phong, con đại hắc cẩu này rống lên một tiếng trầm thấp, chậm rãi bước tới.
- Chín đại quốc vương liên hợp tiến đến, chẳng lẽ là vì thực hiện bồi thường chiến tranh lúc trước các vương tử kí kết? Không biết có mang tiền vàng tới không?
Tôn Phi căn bản không đem liên quân hùng hổ này để vào mắt.
- Ha ha ha ha, cuồng vọng! Ta xem tên quốc vương ngu ngốc này đúng là váng đầu, một cái nước phụ thuộc cấp sáu nho nhỏ mà cũng dám đòi bồi thường chiến tranh? Ngươi cho là dùng âm mưu giam hoàng tử các quốc gia là có thể giở công phu sư tử ngoạm? Thật sự là điên rồi!
Quốc vương Chishui thành như là nghe được chuyện gì buồn cười nhất, cười ha ha:
- Hạn ngươi trong vòng mười tức giao ra các hoàng tử, sau đó đem toàn bộ tài bảo vương thất và một trăm thị nữ làm bồi thường, nếu không thì…
Hắn chỉ chỉ chín đại đế quốc liên quân phía sau, dương dương tự đắc quát:
- Nếu không hôm nay sẽ đem Hương Ba Thành san thành bình địa, gà chó không tha!
- Lẽ nào lại như vậy, mười hai vương tử tới Hương Ba Thành ngang nhiên phá hủy quốc vương tế đàn, khế ước bồi thường là quá nhẹ, thế mà giờ lại dám khởi binh xâm phạm biên giới, các ngươi còn có để vinh diệu Chiến Thần trong mắt không?
Tôn Phi giả ngu.
- Vinh diệu Chiến Thần chỉ thuộc về cường giả!
Chishui quốc vương cười ha ha:
- Ngươi, tên nhóc Hương Ba Thành không nên mê ngộ!
Tôn Phi vẻ mặt bình tĩnh, cố ý chọc giận bọn hắn:
- Nếu không mang tiền đến, còn tới làm gì? Chẳng lẽ đi tìm cái chết sao? Bổn vương hiện tại cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, dựa theo khế ước bồi thường giao tiền ra, liền lưu một mạng cho các ngươi rời đi, nếu không dưới lưỡi đao sắc bén của Hương Ba Thành thành quản thì các ngươi ngay cả cơ hội khóc cũng không có!
- Phi! Tiểu bạch si đầu đầy giòi bọ, thật sự là liều lĩnh, xem ra Hương Ba Thành cũng không cần phải tồn tại nữa...
Quốc vương Chishui thành không nghĩ tới quốc vương một nước phụ thuộc cấp sáu dám chống đối chính mình, nhất là thái độ của đối phương lại không hề để mình vào mắt làm cho hắn lửa giận ngập trời:
Thành quản thì tính là cái chó má gì, “Gót sắt Viêm Thần” lên tiên phong, bản vương muốn Hương Ba Thành hóa thành tro bụi!
Tôn Phi trong lòng vui vẻ:
- Lại dám mắng thành quản? Tiểu tử ngươi thực ngưu!
- Uông uông uông… Hống! !
Đại hắc cẩu nhìn chủ nhân chịu nhục thì cảm thấy phẫn nộ phi thường, nó đột nhiên gầm lên giận giữ, trong con ngươi bắn ra trận trận hung quang, cổ họng phát lên tiếng rít gào giống như dã thú, một loại khí tức hung ác theo trên người của nó phát ra, cơ hồ trong nháy mắt, Liệt Diễm Thú dưới thân quốc vương Chishui thành như là nhận lấy đe dọa của cao giai ma thú, nhất thời cả kinh, miệng sùi bọt mép, bón vó mềm nhũn té trên mặt đất, xa xa tuấn mã của quốc vương liên quân cũng hí lên sợ hãi lùi về phía sau, nhất thời loạn thành một đoàn!
Vừa đó còn cao cao tại thượng, quốc vương Chishui giờ thành như là tượng gỗ, bất ngờ không kịp phòng bị, kêu lên một tiếng sợ hãi rồi té xuống theo Liệt Diễm thú, bị quăng ngã đến mặt xám mày tro.
Ai cũng không ngờ một con chó lại có năng lượng lớn như vậy, gầm lên một tiếng giận dữ đã đem tứ giai ma thú Liệt Diễm Thú sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất. Liên quân chỉ cảm giác mình hình như không phải đang đối mặt với một con đại cẩu mà là một đầu thất giai ma thú trưởng thành. Khí tức nguy hiểm kia làm cho mỗi cái lông tơ của bọn hắn dựng đứng lên.
- A ha ha ha, mau nhìn, gã quốc vương ngu ngốc kia ngã chết rồi.
Trong trận doanh của Hương Ba Thành truyền ra một trận cười vang không hề cố kỵ, ngay cả đám hài tử đứng trên gò núi xa xa cũng vỗ tay vui sướng khi người gặp họa. Nguyên trước đó binh lính thoáng mang theo chút khẩn trương cũng bị không khí buồn cười lây nhiễm, nhất thời cảm thấy khí thế hung hăng đối diện của địch nhân không đáng e ngại, mỗi người dùng sức gõ lên vũ khí trong tay, tùy ý hoan hô cười nhạo, sĩ khí nháy mắt điên cuồng mà tăng lên.
Tôn Phi cũng ngẩn người
Hảo cẩu! !
Hắn vô cùng thân thiết vuốt vuốt đầu đại hắc cẩu, không nghĩ tới súc sinh này còn có bổn sự như vậy, rống lên một tiếng đã quát lui thiên quân vạn mã, xem ra trước kia chính mình đã xem thường súc sinh này rồi. Hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu dùng “Người khổng lồ xanh dược tề” để để nuôi một ít động vật, có thể hay không cũng bồi dưỡng được một ít loại dị chủng giống như đại hắc cẩu? Thậm chí bồi dưỡng được một chi đại hắc cẩu kị binh đoàn?
- Nguy hiểm! Bảo hộ quốc vương!
Chứng kiến quốc vương của mình bị một con chó làm cho ngã ngựa, tướng lĩnh Chishui thành chỉ cảm thấy trên mặt giống như bị người ta ném phân, bọn hắn sợ hãi đối phương thừa cơ đánh lén, luống cuống tay chân hạ lệnh, hơn hai mươi hộ vệ vội vàng xông lên trước cẩn thận bày ra trận hình phòng vệ, đem quốc vương hộ tống trở về trận doanh phe mình. Trong quá trình này cả Hương Ba Thành như là xem cuộc vui, tất cả đều cười vang lên, căn bản không để ở trong lòng, làm cho trận địa mà Chishui chuẩn bị trở nên chẳng khác nào kỹ nữ xích lõa múa may trước mặt người mù, thật quá nhạo báng.
- A a a a... Chết tiệt, tấn công, giết sạch cho ta!
Một lần nữa cưỡi lên Xích Diễm Thú, quốc vương Chishui thành như con sư tử đang phối ngẫu đột nhiên bị con khác đoạt đi con cái, liên tục giậm chân giận dữ, rút bảo kiếm vung lên, “Gót sắt Viêm Thần” phía sau một trận xôn xao, bọn kỵ sĩ thúc dục Liệt Diễm Thú làm ra một cái đường cong hướng phía sau chiến trận lao đi. Bọn hắn cần kéo giãn khoảng cách để phát huy lực chiến lực kỵ binh. Mà cùng lúc đó, hơn một trăm bộ binh tay thuẫn bài tay trường thương rống lên, bắt đầu xung phong!
Sát khí đằng đằng bức lên tận trời.
Chiến đấu bắt đầu rồi.
Rầm rầm rầm rầm rầm! ! !
Bộ binh Chishui Thành xuất phát theo tiết tấu chình tề, từ thong thả dần dần trở nên thần tốc, tốc độ càng lúc càng nhanh, mặt đất ở dưới chân bọn hắn cũng bắt đầu run rẩy. Bọn họ không hổ là bộ binh tinh nhuệ nhất của liên quân cửu quốc, mặc trên người giáp nhẹ, tay trái giơ cao thuẫn bài, tay phải cầm thương dài hai thước giơ cao hướng về phía trước ba mươi lăm độ, dưới ánh mặt trời đầu thương lóe ra hàn khí dày đặc, nếu lấy quán tính khi chạy mà ném thương ra thì trong nháy mắt đủ để xuyên thủng bốn năm tên địch nhân.
Trên hoàng sắc thảo nguyên, nhóm binh lính chạy băng băng giống như là nước lũ cuồn cuộn.
Ngay khi khoảng cách song phương chỉ còn gần năm mươi thước, trường thương ném ra sẽ là một lần tử vong viếng thăm.
Có lẽ không cần dùng đến “Gót sắt Viêm Thần”, chỉ cần dựa vào hơn một trăm bộ binh liền có thể giải quyết đạo quân ô hợp của Hương Ba Thành... Nhìn xem phía trước là một đám binh lính hỗn tạp, bọn hắn thật sự là tới chiến đấu sao? Song phương chênh lệch thật sự là quá lớn!
Cơ hồ mỗi quốc vương trong liên quân đều nghĩ như vậy.