Chương 142: Mau đi đoạt thi thể a!
Một trăm thước... Bảy mươi thước... Sáu mươi thước...
Khoảng cách đang dần được kéo lại gần hơn.
Mà theo khoảng cách càng gần hơn, trái tim mọi người cũng từng chút một nhảy lên.
Hai mắt Quốc vương Chishui thành chớp lên vẻ ngoan độc cùng sát ý, ai có thể nghĩ đến đường đường là một người đứng đầu một nước lại bị một tiếng chó sủa làm cho ngã ngựa, làm mất hết mặt mũi trước từng này người. Cầm chặt bảo kiếm trong tay, hắn đợi cho đến khi phá thành xong nhất định sẽ đem con chó này băm thành thịt nát. Theo tiếng cười của hắn là hơn một trăm người cầm lá chắn cùng thương đang tiếp cận trận địa đối phương, hắn như đã tưởng tượng cảnh tượng sau màn phóng thương này, đám tạp nham Hương Ba Thành kêu thảm, hóa thành máu loãng, còn quốc vương Hương Ba Thành thì quỳ xuống tận lực cầu xin cùng dâng lên vương thất và vị hôn thê tuyệt thế vưu vật kia…
- Cung tiễn thủ... Chuẩn bị!
Chỉ thấy ở chỗ đồi núi xa xa, Tôn Phi phát ra cờ lệnh màu đỏ, binh lính trong Hương Ba Thành hét lớn một tiếng, “Ken két” một loạt tiếng động của Trường Cung bị kéo căng hết cỡ truyền ra làm cho kẻ khác phải phát lạnh. Đứng trên tháp thuẫn là năm mươi cung tiễn thủ lên dây cung căng tròn, mũi tên phát ra hàn khí dày đặc nhắm vào phạm vi của bộ binh Chishui thành đang chạy đến.
Làm vô số kẻ chú ý đến đều cảm thấy kinh nghi chính là toàn bộ cung tiễn thủ đều áp dụng phương thức ngắm chuẩn để bắn.
- A ha ha, quả nhiên là một đám quân ô hợp a!
Trong liên quân lập tức có người bắt đầu cười lớn trào phúng, hai quân giao trận đối chiến, không phải là chỗ của xạ thủ quyết đấu, thế cục trong nháy mắt có thể thay đổi, cho dù là Thần Xạ Thủ bách phát bách trúng thì lực uy hiếp cũng chỉ có hạn. Cung tiễn thủ kinh khủng nhất là ở chỗ song phương còn chưa giao chiến đã bắn theo phương thức bao trùm, như vậy mới có thể đạt đến hiệu quả khủng bố giết chết phân nửa đối phương. Nhưng muốn đạt đến hiệu quả như vậy phải áp dụng phương thức giống như ném bắn, bởi vì chỉ có vậy mới làm cho địch nhân có được tấm chắn và chạy nhanh bị sát thương lớn nhất.
Nhưng Hương Ba Thành này lại áp dụng phương thức bắn ngắm tỉa một cách ngu ngốc!
Thật sự là quá nghiệp dư rồi!
Cách bắn tỉa chỉ có thể uy hiếp được khi một lần, binh lính trong nháy mắt thay đổi chiến trận, tuyệt đối sẽ không để cho cung tiễn thủ có cơ hội kéo dây cung lần nữa. Lãng phí thời gian cùng cơ hội thì chẳng khác nào lấy tính mạng mình ra đùa giỡn... Trừ phi... Trừ phi mỗi một cung tiễn thủ đều là Thần Xạ Thủ bách phát bách trúng, nhưng là, hắc hắc, điều đó làm sao có thể?
- Ha ha ha, thắng lợi đã ở trong tầm mắt, chúng ta vừa rồi thật sự là đã rất coi trọng đám nông phu ngu xuẩn này...
Quốc vương Shenhua thành cười ha ha.
Nhưng ngay sau đó tiếng cười của hắn giống như là bị ai bóp cổ, toàn bộ nghẹn lại trong họng, ánh mắt đã tràn ngập sự rung động.
- Bắn
Một tiếng gầm sau đó, băng băng băng bang liên tiếp tiếng dây cung dồn dập truyền ra, năm mươi mũi tên phá không phát ra tiếng gào thét chói tai, như là một đàn châu chấu khát máu, năm mươi mũi tên kéo ra một đường cong chỉnh tề, trong nháy mắt bắn trúng binh lính đang chạy băng băng đối diện.
Sát sát sát sát sát!
Đầu mũi tên liên tiếp xuyên thủng huyết nhục, tiếng kêu đòi mạng dồn dập vang lên, năm mươi bộ binh Chishui thành chạy đầu tiên như là lúa mạch bị liêm đao của nông phu chém ngang, rầm rầm ngã xuống. Lá chắn trong tay lại không thể ngăn cản chút nào, đầu mũi tên như là có mắt vẽ ra một vòng bán nguyệt xuyên thủng đầu bọn hắn, trong nháy mắt đoạt đi sự sống của năm mươi người, thậm chí còn không kịp phát ra một tiếng kêu thảm.
Năm mươi mũi tên mang đi năm mươi vong hồn!
Toàn bộ chiến trường trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, không khí tràn ngập khí tức quỷ dị.
Ầm!
Quốc vương Chishui thành há to miệng, bảo kiếm trong tay vô lực rơi trên mặt đất.
- Thần... Thần... Thần Xạ Thủ? Toàn bộ đều là Thần Xạ Thủ?
Bọn họ giống như là đang chứng kiến nữ thần Sinh Mệnh xích lõa, cũng giống nhau không thể kiềm chế mà kinh hô.
- Không! ! ! Điều này sao có thể?
Liên quân quốc vương cùng các tướng lĩnh chỉ cảm thấy trong nháy mắt có một cỗ khí lạnh chạy dọc sống lưng, mắt mở trừng trừng, thân thể lạnh cóng. Ngay cả tuấn mã dưới thân cũng cảm nhận được khí tức tử vong, bất an hướng về phía sau rút lui, thật sự là không thể tin được! Còn có cái gì so với cái này điên cuồng hơn? Một tiểu quốc ngay cả giáp trụ của binh lính cũng không có, thế nhưng lại có năm mươi Thần Xạ Thủ, sao có thể như vậy được?
Băng băng băng băng!
Không cấp cho liên quân quốc vương thời gian tự hỏi, rất nhanh đợt cung tên thứ hai dồn dập vang lên, làm cho những người trong liên quân rung động tỉnh lại.
Sát sát sát sát sát ! ! !
Không có gì khác so với lần đầu tiên, như cũ là tiếng năm mươi mũi tên sắc bén xuyên thủng huyết nhục, trên chiến trường quanh quẩn vang lên giai điệu Tử Thần, trong hư không giống như có tiếng cười của Minh Vương Hades đang múa may lưỡi hái, vô tình mà gặt đi sinh mệnh.
Năm mươi thước!
Khoảng cách kia là không thể vượt qua được
Không có bất cứ người nào có thể tiếp cận Hương Ba Thành trong phạm vi năm mươi thước.
Ở cách Hương Ba Thành năm mươi thước là một trăm cỗ thi thể chỉnh tề.
Mỗi một tên bộ binh đều bị xuyên thủng cổ họng, hốc mắt, trán cùng bộ vị yếu hại, toàn bộ đều bị một kích mất mạng. Tuy rằng những bộ vị đó đều không được tấm chắn che kín bởi vì khi chạy bọn hắn còn cần tùy thời quan sát địch nhân, nhưng là ở những lần chiến đấu trước, chút sơ hở chỉ cỡ bàn tay như thế cũng không hề sợ uy hiếp của cung tiễn thủ. Nhưng không ai có thể ngờ được sơ hở này lại chon vùi tính mệnh binh lính.
Nhìn thấy một trăm cỗ thi thể chỉnh tề trên mặt đất, trong trận doanh của liên quân truyền ra từng hơi lãnh khí, vô số người đều xoa xoa ánh mắt, giống như chính mình đang nhìn chẳng qua là một mảnh ảo giác. Làm sao có thể a, năm mươi cung tiễn thủ chỉ cần hai lần bắn đã đem một trăm trọng trang bộ binh tinh nhuệ toàn bộ tiêu diệt. Mặc dù trong liên quân không thiếu lão binh đã trải qua sa trường nhưng lúc này cũng không nhịn được mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thành tích như vậy, nếu không phải là nằm mộng thì là quá khúng bố, quá kinh khủng!
Mà trái tim của quốc vương Chishui thành thì lại đang nhỏ máu.
Chính là đau lòng tới mức liên tục rỉ máu.
Hắn không có biện pháp làm cho mình không đau lòng, tròn một trăm trọng trang kị binh tinh nhuệ a, đây chính là thịt trong người hắn, là chủ lực tác chiến của hắn. Nguyên bản hắn xem trận hinh Hương Ba Thành tán loạn, nhân số ít đến thương cảm, hắn mới yên tâm cho bộ binh xông pha chiến đấu. Một mặt là vì để thể hiện thực lực cường hãn trước liên quân các nước, mặt khác là khi công phá được Hương Ba Thành thì nắm được càng nhiều quyền lợi, đạt được càng nhiều chiến lợi phẩm. Nhưng mà ai có thể nghĩ tới, tròn một trăm tinh binh vẫn chưa hoàn thành một lần xung phong, thậm chí cả một cây thương còn chưa kịp ném, đã chết đi thành một mảng lớn!
Loại cảm giác này giống như là có người cầm dao nhọn khoét khoét từng miếng thịt trên đầu hắn.
- A a a... Tức chết ta!
Quốc vương Chishui thành lung lay, chỉ cảm thấy một trận huyết khí quay cuồng lên não, thiếu chút nữa giống như đầu Liệt Diễm Thú ngã quỵ dưới đất.
Thần Xạ Thủ!
Tròn năm mươi danh Thần Xạ Thủ “Triết Biệt cấp”.
(NB: Triết Biệt là một vị tướng dưới trướng Thành Cát Tư Hãn, nổi tiếng với tài bắn tên bách phát bách trúng, cái tên Triết Biệt cũng không phải tên thật mà do Thành Cát Tư Hãn đặt, trong tiếng Mông Cổ có nghĩa là thần tiễn)
Hương Ba Thành lại có được năm mươi Thần Xạ Thủ “Triết Biệt cấp” ?
Thấy đối diện trong trận doanh Hương Ba Thành là năm mươi cung tiễn thủ ngay cả giáp trụ đơn giản nhất cũng không có, lúc này không ai còn có thể cười được, điều này thật sự là làm cho người ta quá rung động, chỉ cần một gã “Triết Biệt cấp” Thần Xạ Thủ đủ khiến cho các nước phụ thuộc đế quốc tranh nhau mượn sức, ai có thể nghĩ đến ở một nước phụ thuộc cấp sáu nho nhỏ này lại có đến năm mươi người? Quả thực là làm người nghe mà kinh sợ, trong lúc nhất thời không có người nào dám lên tiếng, chỉ sợ có tiếng động vang lên sẽ hấp dẫn sự chú ý của năm mươi sát thần, tiếp đó sẽ là tiếng dây cung vang lên đem chính mình bắn thành thịt vụn.
Cơ hồ trong nháy mắt, liên quân các quốc gia đã có ý thoái lui.
Đối diện với năm mươi “Triết Biệt cấp” Thần Xạ Thủ, hai ngàn nhân mã bọn hắn căn bản là không đủ cho người ta chơi đùa, chỉ cần kéo cung hai, ba mươi lần là có thể đưa bọn họ xuống Địa Ngục Thâm Uyên, ngay cả tiếng dãy dụa cũng không có.
Tôn Phi cưỡi trên đại hắc cẩu cười giãn cả miệng.
Không uổng công hắn dùng hết sáu bình “Người khổng lồ xanh dược tề” trộn vào thức ăn của năm mươi cung tiễn thủ, khống chế lượng thuốc chậm rãi cải tạo hơn nửa tháng mới làm cho những binh sĩ này thể chất tăng lên trên diện rộng. Lại triệu hoán nhóm nữ dong binh Regue cho bọn họ học tập tài bắn cung mới bí mật bồi dưỡng được năm mươi cung tiễn thủ cường đại, ở trận chiến hôm nay đại triển thần uy, làm rung động liên quân cửu quốc.
- Một lũ ngu ngốc a, còn đứng ngây đó làm gì, nhanh theo bổn vương cướp thi thể đoạt trang bị a!
Tôn Phi cưỡi đại hắc cẩu vui sướng kêu gào một tiếng, đầu tiên xông ra ngoài, hơn năm mươi thành quản Hương Ba Thành bị cung tiễn thủ bên mình làm sợ ngây người cũng như mới tỉnh mộng không chút lưu luyến ném sài đao cùng mộc côn, hoan hô hướng đám thi thể ở xa xa vọt tới, giống như là đám sói đói thấy được tiểu bạch thỏ, chạy như bay theo sát đại hắc cẩu.
- Bọn hắn muốn làm gì?
Có kẻ hồ đồ hỏi.
- Chết tiệt, mau xung phong, nhanh đi ngăn bọn hắn lại, bọn hắn...
Quốc vương Chishui thành giận điên lên, hắn trong nháy mắt liền minh bạch ý tứ của Hương Ba Thành, bọn này điên rồi, muốn cướp tấm chắn cùng giáp trụ trên thi thể a, thật đáng xấu hổ, thật sự là quá xấu hổ, ngay cả người chết đều không buông tha, hắn cả người run lên, thét chói tai:
- A a a... Bắn tên, mau thả tên, bắn chết hết bọn hắn cho ta!
Liên quân lúc này mới hồi phục lại tinh thần, lập tức hạ lệnh binh lính bắn tên.