Chương 166: Lưỡng Vương tương ngộ.
Ngày hanh khô hợp phóng hỏa, đêm tối đen hợp giết người.
Trong bóng đêm huyết tinh giết chóc tới nhanh, đi lại càng nhanh hơn.
Sau chưa đến mười phút, tiếng kêu thảm thiết cuối cùng cũng biến mất, đội quân hai trăm kỵ binh toàn quân bị diệt, không có bất kỳ một người trốn thoát, mà sáu đại cao thủ cũng không chút trì hoãn, giống như u linh, biến mất trong bóng đêm mịt mù, không có một dấu vết nào, chỉ cành cây bụi cỏ dòng suối vẫn thế chảy róc rách, cùng với mùi huyết tinh nhàn nhạt trong không khí, không gian yên tĩnh giống như nơi này chưa từng xảy ra sự tình gì vậy!
Hơn một giờ sau, ở xa xa cuối cùng cũng đã có tiếng người vọng lại.
Một đội kỵ binh ngân khôi ngân giáp, dưới thân cưỡi hắc giáp phi giáp tuấn mã (tuấn mã một thân che kín giáp đen), đèn đuốc sáng trung từ trong tòa thạch bảo xa xa ào ào mà đến, bọn kỵ binh cười cười nói nói, rất nhanh liền tiếp cận vị trí chiến đấu vừa rồi, ngay lúc đến gần, mọt gã độc nhãn long kỵ sĩ cầm đầu đột nhiên nghi hoặc nhíu nhíu mày, thần sắc ngưng tụ, hướng về sau làm cái thủ thế, đám kỵ sĩ đang chạy toàn lực đột ngột giảm tốc độ, rút kiếm ra khỏi vỏ, nắm chặt thuẫn bài, làm ra tư thế đề phòng.
- Mùi máu rất nồng, chẳng lẽ hoàng tử Erk cùng nhóm tạp chủng Hương Ba Thành giao đấu?
Mang theo nghi vấn, chầm chậm thúc ngựa đi đến, gió đêm đột nhiên thổi, một cỗ huyết tinh nồng đậm khiến kẻ khác nôn mửa nháy mắt ngập tràn trong không khí, đám tuấn mã dưới thân sợ hãi đến mức hí hết cả lên, sau đó liên tục rút lui. Độc nhãn long kỵ sĩ phía sau lập tức tiến lên, tiếp lấy cây đuốc từ trong từ gã kỵ binh bên cạnh, quăng về trước mặt.
Phần phật!
Hỏa diễm lập lòe tức thì chiếu sáng không gian âm u phía trước.
- Trời ạ…Ta nhìn thấy cái gì thế này?
Trong nháy mắt, máu trong người những người này lạnh như băng, cảm giác như đang rơi xuông địa ngục vậy.
Ai cũng không nghĩ tới, gò đất âm u trước mặt kia, không ngờ là toàn bộ dùng hài cốt kỵ binh Hắc Nham Thành chồng chất lên mà thành, máu tươi, tàn giáp, đoạn kiếm, toái đao (đao vỡ), ngựa chết, đầu người, bị người toàn bộ chỉnh chỉnh tề tề xếp lại với nhau. Mà ở phía trước cái gò đất bằng xác chết này, còn có một thanh tiêu thương nguyên vẹn cắm trên mặt đất, đầu thương cắm theo một cái đầu lâu còn đang nhỏ máu…
- Không…là hoàng tử Erk! !
Độc Nhãn Long thất kinh hô lên, khó có thể tin được.
- Rốt cuộc là ai tập kích bọn hắn?
- Nhất định là đám gia hỏa Hương Ba Thành… Nhất định là bọn chúng mai phcụ hoàng tử Erk, trừ bọn chúng ra, phụ cận căn bản không có bất kỳ thế lực nào là đối thủ của hoàng tử Erk…
- Quá tàn nhẫn, đến một nhân chứng cũng không lưu lại!
Bọn kỵ binh loạn thành một đoàn, gió đêm thổi tung bay một trận lá khô, cảm giác ớn lạnh như có vô số sát thần ẩn nấp trong bóng tối đợi đánh ra một kích tử vong, tràng diện âm trầm khủng bố, nếu đối thủ có thể lặng yên không gây ra một tiếng động nào giết hại hoàng tử Erk dưới sự bảo vệ của hai trăm kỵ binh, như vậy bọn hắn hai mươi người căn bản không đủ để người ta nhét kẽ răng. Độc nhãn long kỵ sĩ rất nhanh ý thức được tình cảnh nguy hiểm, nhẹ nhàng gỡ đầu lâu hoàng tử Erk xuống, cẩn thận bỏ vào trong bao, sau đó nhanh chóng xoay người lên ngựa, mang theo kỵ binh dưới trướng chạy trối chết khỏi mảnh đất tang tóc này.
Bọn hắn gào thét mà đến, lại hốt hoảng rời đi, giống như chó nhà có tang, ngay cả thi thể đồng bọn cũng không kịp xử lý.
…
…
Mặt trời chậm rãi lên cao, trải lên thế giới một lớp lụa mỏng màu vàng.
Đây chính là cái xinh đẹp và yên lặng của buổi sáng sớm.
Chân trời xuất hiện một rạng mây màu đỏ, giống như màu đỏ tươi của máu, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, cực bắt mắt.
Quân viễn chinh Hương Ba Thành một lần nữa xuất phát, dưới ánh mặt trời chói chang không nhanh không chậm tiến lên, nhiệt độ sáng sớm có chút se lạnh, Angela và Jia Ma cùng đến ngồi ở trong xe ngựa ma pháp của công chúa Natasha để nói chuyện phiếm, Tôn Phi cưỡi hắc cẩu dẫn đầu đi phía trước, nhìn ánh bình minh đỏ rực phía chân trời, cười nói:
- Hà hà, các ngươi xem, máu tươi nhuộm đỏ không trung, xem ra đêm qua nhất định là có huyết tinh giết chóc phát sinh…
Nghe thấy lời quốc vương bệ hạ nói, người bên cạnh đều nở nụ cười.
“Hanh Cáp Nhị Tướng” * Pearce và Drogba cưỡi trên lưng Liệt Diễm thú, thỏa mãn sờ sờ cán phủ, giám ngục quan Oleguer mập mạp như người khổng lồ hiển nhiên cũng còn đang đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp, thánh đấu sĩ quân đoàn trưởng Cech lại trước sau luôn trầm mặc, cảnh giác quan sát bốn hướng, không ngừng có thánh đấu sĩ cưỡi Liệt Diễm thú xuất hiện ở xa xa, lục sắc tiểu kỳ phất lên, báo hiệu mọi chuyện vẫn bình thường.
(Hanh Cáp Nhị Tướng: hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm, so sánh ở đây ý là hai tướng tiên phong dũng mãnh)
Frank Lampard cưỡi Liệt Diễm thú đi theo sau, nghe vậy cũng bất giác vẽ một đường cong trên khóe miệng, tối hôm qua là lần giao đấu đầu tiên hắn dốc toàn lực xuất ra “Thiểm điện quang tốc quyền”, hiệu quả vượt xa dự tính của hắn, dưới điện hệ đấu khí thúc dục, tốc độ ra quyền khi đấu khí thông qua những thông đạo lạ thường kia quả nhiên kinh người, Lampard không hề nghĩ sau lần tai ương đó*, chính mình một lần nữa có thể đổi sang con đường tu luyện điện hệ đấu khí, hơn nữa tiến triển cực nhanh, một con đường thênh thang mới mẻ xuất hiện ngay lúc hắn sắp tuyệt vọng, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng, “Thiểm điện quang tốc quyền” tu luyện tới cực hạn sẽ đạt tới thành tựu gì, hơn nữa Alexander còn nhấn mạnh bản bí tịch này chưa phải là hình thái chung kết, còn có thể cải tiến cùng đề thăng.
(*: như ở những chương đầu, Lampard tu thủy hệ nhưng bị chấn thương không thể tiếp tục nâng level, nguyên nhân những chap về sau sẽ nói)
Nắm chặt bàn tay lại, Lampard cảm nhận được cảm giác lực lượng đã biến mất từ lâu.
Đội ngũ chậm rãi tới gần sơn khẩu, tòa thành lũy quân sự Hắc Nham Thành cũng càng ngày càng rõ ràng. Tòa thành này một mặt dụy vào vách núi, tường thành cao hơn hai mươi thước chắc chắn vô cùng, do đất đá trộn kim loại tạo nên, hai bên có thêm hai pho tượng đá bao hơn trăm mét sừng sừng, tại công sự phía trên tường thành, Hắc Nham Thành phái quân đội hùng hậu gác, dễ thủ khó công, tuyệt đối là một cứ điểm quân sự mang tính chiến lược, hơn nữa thành lũy này nằm trên con đường độc đạo từ Liệt Nham sơn mạch sang đế đô St. Petersburg, nên ý nghĩa không nói cũng biết.
Nếu quân viễn chinh Hương Ba Thành muốn thuận lợi đến đế quốc St. Petersburg, thì nhất định phải đi qua nơi này.
Bất quá lúc này Hương Ba và Hắc Nham quan hệ đối địch, muốn mượn đường đúng là khó khăn vô cùng, nếu như không phải đoàn người Tôn Phi sớm đánh ra cờ hiệu là đi tham gia đại hội diễn võ tác chiến, thì sợ rằng khi vừa tiến vào cảnh nội Hắc Nham Thành đã bị vu thành kẻ xâm nhập. Có người đề nghị Tôn Phi nên đi vòng, vượt qua Liệt Nham sơn mạch, đi theo đường núi để đến St. Petersburg, như thế dựa vào khả năng hành quân đường dài của Liệt Diễm thú, vẫn hoàn toàn có thể kịp tới St. Petersburg trước khi đại hội bắt đầu, nhưng Tôn Phi lại cự tuyệt.
Làm như thế chẳng khác gì Hương Ba Thành sợ Hắc Nham Thành?
Tôn Phi muốn đường đường chính chính mà đi.
Bất quá, khi đoàn Hương Ba Thành còn chưa tới gần cứ điểm kia, đột nhiên cổng thành được mở ra, tiếp theo đó là tiếng kèn vang trời, chỉ thấy bụi đất cao ngất, một đoàn hắc sắc kỵ binh như vũ bão chạy đến, ít nhất cũng có hai nghìn người, hùng hổ đằng đằng sát khí, cầm đầu là một lão giả cường tráng tóc vàng râu vàng đầu đội bảo thạch kim khôi, bộ mặt hung ác nham hiểm, ánh mắt oán độc, vung tay lên, kỵ binh chia làm hai đạo như nước lũ vọt tới, không chút che dấu địch ý.
- Bày trận —— thủ!
Cech thủy chung vẫn duy trì bình tĩnh, hắn hét lớn một tiếng, năm mươi thánh đấu sỹ đồng loạt nhảy xuống khỏi lưng Liệt Diễm thú, sáu mươi tấm cương thiết thuẫn bài được hợp lại với nhau, trong nháy mắt đã tạo thành một bức cương thiết tường thành di động, bố trí thế trận hình mũi nhọn, phần đỉnh là giám ngục quan Oleguer nhe răng cười, hai tay nắm chặt cự phủ, phía sau hắn là “Hanh Cáp Nhị Tướng” Pearce và Drogba đứng song song… Đối mặt địch nhân, ba người không có một chút sợ hãu, ngược lại trên khuôn mặt lại mang theo sự hưng phấn.
Vèo vèo vèo vèo!
Một trăm thành quản chia làm hai tốp, một tốp năm mươi người ngồi trên lưng ngựa giật trường cung trong tay, Bạch Vũ đại tiễn lóe ra, nhắm địch nhân xa xa vọt tới, những binh línhnày toàn bộ đều là Thần Xạ Thủ “Triết Biệt cấp”, sau mỗi lần bắn một lượt tên có thể làm cho đối phương rơi rụng ít nhất năm mươi kỵ binh tinh nhuệ. Mà năm mươi danh thành quản còn lại thì thủ hộ chung quang xe ngựa ma pháp của trưởng công chúa, phòng ngừa trường công chúa điện hạ cùng vương phi Angela điện hạ bị loạn quân lan đến.
Về phần quốc vương Tôn Phi thì chỉ duy nhất thiếp thân thị vệ quan Fernando Torres bên người.
Bởi vì trong mắt mỗi một binh lính Hương Ba Thành, quốc vương bệ hạ là cường giả vô địch chân chính, căn bản không cần có người bảo vệ, nếu bây giờ bọn họ đứng trước mặt bệ hạ, thì ngược lại trở thành vũ nhục một vị vương giả.
Hắc Nham Thành kỵ binh gào thét tới.
Bất quá mặc dù thế tới hung hăng, nhưng lại không hề khởi xướng tấn công trực diện, mà chỉ đem đoàn người Hương Ba Thành vây tròn lại, đao kiếm trong tay điên cuồng gõ lên thuẫn bài phát ra tiếng ầm vang, hơn hai nghìn người đồng thời tạo âm thanh giống như chư thần phãn nộ, đinh tai nhức óc, âm ba khổng lồ như vật hữu hình, mang theo từng luồng kình phong cuồn cuộn thổi lên bụi đất, ầm ầm quét tới hướng Hương Ba quân.
Đây là chiến thế.
Kỵ binh chiến thế.
Trên chiến trường, nếu như chiến thế sử dụng hợp lí có thể đạt đến hiệu không đánh mà thắng.
Bởi thông thường, những tân bình chưa bao giờ trải qua chiến trường giết choc, gặp một màn này nhất định bị dọa đến vãi hết ra quần.
Hơn hai nghìn kỵ binh Hắc Nham Thành này đều là lão binh xông pha chiến trường nhiều năm, tạo chiến thế đã đến độ lô hỏa thuần thanh, khí thế đích thật là kinh người, hai nghìn người tạo ra khí thế thiên quân vạn mã, bên trong binh lính
Hương Ba Thành đích xác có người trong lòng bàn tay xuất mồ hôi, môi phát khô, yết hầu cảm thấy chát, cảm nhận được khẩn trương, dù sao bọn họ cũng không phải kẻ kinh qua trăm trận chiến trường.
Nhưng, những điều này đều không quan trọng.
Bởi vì Hương Ba Thành có một con đại cẩu.
Một con siêu cấp đại cẩu to lớn đến biến thái.
- Uông uông uông uông uông! ! ! !
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, đại hắc cẩu đột nhiên nổi giận sủa một tràng, thanh âm cực lớn giống như Cự Long rít gào.
Một màn làm kẻ khác kinh sợ xuất hiện —— tiếng chó sủa trong nháy mắt lại có thể đè bẹp “Tạp âm chiến thế” của đám kỵ binh, hơn nữa bên trong tiếng chó sủa này có một loại rung động lực khó hiểu nhằm vào chiến mã, hơn mười con chiến mã đứng trước nhất bên phía Hắc Nham Thành căn bản không có chút chống cự, nhất thời bị dọa đến tứ chi bủn rủn, phun bọt mép quỳ rạp xuống đất run rẩy không dứt, kỵ binh trên lưng bất ngờ không phòng ngự kịp, bị hất văng như bao tải…
Màn này làm cho ưu thế kỵ binh Hắc Nham Thành vất vả tạo ra biến sạch không còn sót lại chút gì.
Mọi người Hương Ba Thành không chút khách khí cười rộ lên.
Dừng!
Lão giả cường tráng đầu đội kim quan cầm đầu lớn tiếng quát, kỵ binh đang chạy vòng quanh Hương Ba quân chợt dừng lại, thời điểm này mấy thi thể bị rớt xuống ngựa lúc trước đã bị vó ngựa của đồng bạn giẫm cho nát vụn, ánh mắt kim quan lão giả hiện vẻ oán hận cùng âm độc không thể che dấu, hắc tách khỏi hang ngũ kỵ binh thúc ngựa thong thả đi lên trước, gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Phi, bàn tay cầm kiếm bên hông vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, xương ngón tay các đốt ngón tay gồ lên, nổi gân xanh, một lúc lâu sau mới không cam lòng buông chuôi kiếm ra, giọng đầy căm hận nói:
- Ta là Hắc Nham vương Kant, Hương Ba vương Alexander, mời ngươi giao ra hung thủ giết hại tam vương tử Erk cùng hai trăm kỵ binh Hắc Nham Thành đêm qua, hôm nay liền để các ngươi rời khỏi, nếu không…!
Phối hợp quốc vương uy hiếp, đám kỵ binh chung quanh vút vút vút vút nhắm thẳng mũi thương tới Hương Ba quân đang trong vòng vây.
Sát khí bừng bừng.
- Oáp… Oài, nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.
Tôn Phi duỗi lưng ngáp một cái nói:
- Tối qua có người bị giết sao? Chẳng trách hôm nay bình minh lại đỏ au đến thế, làm hỏng cả giấc ngủ của bổn vương, Hắc Nham vương, trị an trong cảnh nội của các ngươi thật là kém đấy!
- Ngươi…
Hắc Nham vương tức giận, thần sắc lăng lệ:
- Alexander, trước mặt đại quân Hắc Nham Thành, ngươi còn dám hung hăng càn quấy như thế, hắc hắc, giết chết một hoàng tử nước phụ thuộc cấp ba, cho dù là trước mặt Yashin đại đế, bổn vương cũng chiếm đại lý, tin hay không bổn vương hiện tại ra lệnh một tiếng, từ nay về sau, chỉ sợ Hương Ba Thành sẽ không còn huyết mạch vương thất bảo tồn!
Tôn Phi khinh khỉnh nhìn lướt qua đám kỵ binh đằng đằng sát khí chung quanh, vẻ khinh thị trên mặt không cần nói cũng hiểu, đáp trả:
- Trong vòng mười phút, nhường đường mở thành, để chúng ta qua, nếu không… Từ nay trở đi Hắc Nham Thành không còn quốc vương!
Nói xong, thân hình Tôn Phi hơi nhoáng lên một cái, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Hắc Nham vương trên cổ chợt lạnh, dưới sự kinh hãi, thuận tay sờ sờ, mới phát hiện chòm râu vàng hắn luôn tỉ mỉ tỉa tót giờ đã ngắn mất một đoạn, ngẩng đầu lại nhìn, hoảng sợ phát hiện chỗ râu mất đi đang nằm trong tay Hương Ba vương đối diện, rồi được tung lên tản đi trong gió thu...
Đám người đồng loạt hít một tia lãnh khí.
Mọi người ở đây, trừ một số ít các cao thủ, hầu như tất cả đều không thấy rõ được Hương Ba vương rốt cuộc là đã ra tay như thế nào.