Chương 167: Một tiếng kêu thảm.
Nhìn những sợi râu vàng bay múa trong gió, sắc mặt Hắc Nham vương xanh mét, loại nhục nhã này, chẳng khác nào bị xách lên tát cho mấy cái bạt tai, phẫn nộ nháy mắt muốn đưa hắn thiêu đốt, bất quá, chút lý trí còn sót lại khiến lửa giận của hắn không thể phát tác ra.
Thực hiển nhiên, thực lực Hương Ba Vương đã vượt xa tin tình báo, tuyệt đối có năng lực nháy mắt chém rụng đầu hắn… Điều này thật sự là đáng sợ!
Hắc Nham vương không cam lòng, quay đầu lại nhìn gã kỵ binh toàn thân mặc một bộ khôi giáp màu bạc, không thể nhìn thấy rõ bộ mặt của gã như thế nào.
Đã thấy ánh mắt của người đó lóe lên, lắc lắc cái đầu.
Hắc Nham vương thở dài một tiếng, trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ của đối phương —— thực hiển nhiên, thực lực của Hương Ba vương rất cao, đã vượt xa ra khỏi dự liệu của bọn chúng, xem ra kế hoạch định ra trước đó không thể thực hiện được… Trong lòng hắn dù ngàn vạn lần không cam tâm, nhưng bất lực. Ở đại lục luật rừng như Azeroth, lực uy hiếp của một cường giả thậm chí có thể vượt xa quân đội, Hắc Nham vương thiên sinh tư chất hết sức bình thường, tới hơn năm mươi tuổi cũng chỉ có thực lực nhị tinh hỏa hệ võ sĩ, bất quá, sở dĩ hắn có thể thành vua của một quốc gia dùng võ lập quốc, ngoài việc sống trong vương thất, chủ yếu là do hắn đủ ẩn nhẫn cùng tâm cơ, có thể lựa chọn sách lược tốt nhất cho mình.
- Một…Hai…
Tôn Phi cũng không thèm để ý vị Hắc Nham vương trước mặt đang suy tính gì, hắn ngồi ngay ngắn lại trên lưng Hắc Toàn Phong, lạnh lùng đếm, từng chữ từng chữ như một chiếc búa lớn đập vào trong lòng Hắc Nham vương cùng tất cả kỵ binh Hắc Nham Thành, thanh âm lạnh như băng kia, làm cho trái tim của bọn hắn không tự chủ được kinh hoàng, theo bản năng nắm chặt vũ khí trong tay.
- Bốn…Năm…Sáu…
Tôn Phi đếm không nhanh cũng không chậm.
Một cơn gió rét đìu hiu cuối thu thổi đến, không biết vì cái gì, đại quân Hắc Nham Thành đột nhiên cảm thấy được ánh bình minh đỏ tươi sáng nay lại có chút rét lạnh chưa từng có.
- Bảy…Tám…
Chỉ là mấycon số đơn giản, nhưng theo trong miệng quốc vương bệ hạ không nhanh không chậm nói ra, lại làm cho mỗi một binh lính Hương Ba Thành cảm thấy được nhiệt huyết sôi trào, trong lồng ngực như có một thứ gì đó đang muốn dũng mãnh phun ra, từ trước đến giờ luôn là Hắc Nham Thành tìm mọi cách ức hiếp, tùy ý tìm cớ là có thể hung hăng cướp đoạt ngay tại lãnh thổ Hương Ba Thành, không thể nào ngờ có một ngày, bệ hạ một người một kiếm, ít ỏi vài câu, là có thể kinh sợ hai ngàn kỵ sĩ tinh nhuệ Hắc Nham Thành, làm cho Hắc Nha vương hung hăng cuồng ngạo kia phải vâng vâng dạ dạ, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Ngay một khắc này, Hương Ba chiến sĩ không tự chủ được gầm lên giận dữ, cùng Tôn Phi cùng nhau đếm hết, giống như là muốn đem hết thảy khuất nhục ngày xưa gột rửa.
Hơn một trăm đại hán cùng một chỗ gần lên giận dữ, khí thế vút cao, thanh âm mơ hồ có thể đập tan vàng bể đá, tựa ngàn vạng thiên binh khiến người khiếp đảm.
Cục diện nháy mắt xoay chuyển.
Chiếm cứ thế thượng phong, ngược lại lại trở thành quân viên chinh Hương Ba Thành.
Không đến hai trăm người gầm lên sản sinh “Chiến thế”.
Uy lực vượt xa “Chiến thế” do hai nghìn kỵ binh Hắc Nham Thành làm ra lúc trước.
Phong mang bức nhân!
Không có ai dám nhìn thẳng!
- Chín…
Khi con số “chín” được nói ra, tay Tôn Phi từ trong không trung lấy ra một thanh trường kiếm màu tím lấp lóe huỳnh quang, chứng kiến hành động này của quốc vương bệ hạ, chỉ một giây sau, những tiếng kim loại ma xát liên tiếp được vang lên… Toàn bộ Hương Ba chiến sĩ lộ ra lợi kiếm.
Một chuỗi tiếng rút kiếm đồng loạt vang lên, Hắc Nham vương Kant lập tức hổn hoảng, giống như thấy ảo ảnh thân ảnh trước mặt kia lại lăng không mà đến rồi bây giờ không phải là râu mà là cái đầu của mình bay lên, thúc vội chiến mã dưới thân, hét lớn một tiếng:
- Lui...
Ầm ầm ầm! !!
Phảng phất như hắc sắc thủy triều rút xuống, chỉ trong giây lát, hơn hai nghìn kỵ binh tinh nhuệ Hắc Nham Thành đã lui sạch, theo đường cũ mà quay đầu, làm nên một cỗ cát bụi mịt mù, cuối cùng biến mất trong thành lũy phía xa xa.
- Phi!
Kim Ngưu Hoàng Kim Kỵ Sĩ Drogba khinh thường nhổ một bãi nước bọt.
- Trốn thật là nhanh…
Sơn Dương Hoàng Kim Kỵ Sĩ Pearce có chút thất vọng.
...
Mười mấy phút sau, quân viễn chinh Hương Ba Thành đi tới cửa thành lũy kia. Nơi này có tên gọi là “Hắc Thạch”.
Vốn tưởng Hắc Nham vương đang trong cơn tức giận nên sẽ làm khó dễ chuyện mượn đường, Tôn Phi đã tính tới việc mượn công chúa Natasha đi làm “thuyết khách”, nhưng khiến kẻ khác ngạc nhiên chính là, cửa Hắc Thạch thành lại được mở rộng ra, binh lính Hắc Nham Thành hiển nhiên đã sớm nhận được mệnh lệnh, không gây bất cứ một trở ngại nào, trực tiếp để cho đám người Tôn Phi đi thẳng vào trong thành.
- Chẳng lẽ Hắc Nham vương muốn đóng cửa đánh chó…. Ách, phi phi, lão tử không phải là cẩu... Hẳn là muốn trong thành chẹt lão tử thành bánh tét?
Tôn Phi suy nghĩ, không một chút sợ hãi, vỗ vỗ đầu Hắc Toàn Phong dưới thân, một người một chó chứ như vậy làm người đầu tiên bước vào Hắc Thạch thành.
Phía sau Cech cùng đám người Lampard hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, nhẹ giọng liên tiếp truyền xuống mệnh lệnh, quân viễn chinh trận hình thay đổi, cạnh xe ngựa ma pháp của Angela cùng trưởng công chúa càng thêm nhiều thành quản thủ hộ, ngoài lỏng trong chặt, mỗi người đều thời khắc bảo trì cảnh giác cao độ.
Nhưng từ đầu đến cuối, không hề có tập kích.
Hắc Thạch phi thường yên tĩnh, di chuyển tự do.
Tôn Phi quan sát căn cứ điểm này một cách cẩn thận, trong lòng như đang suy nghĩ điều gì đó.
Bởi vì có vị trí chiến lược đặc thù, cho nên Hắc Thạch trở thành khu cứ điểm quân sự quan trọng, kiến trúc bên trong toàn bộ là hắc sắc cự thạch dựng nên, phóng tầm mắt, không có một kiến trúc nào bằng gỗ, tất cả đều trải qua quá trình quy hoạch bố cục hợp lý, cao thấp thứ tự, công sự chi chít khắp nơi, thủ vệ sâm nghiêm. Bởi vì Hắc Thành dựa vào thế núi mà xây, cho nên hai bên ngọn núi cũng đầy rẫy trạm kiểm soát, cung tiễn thủ võ trang đầy đủ lúc ẩn lúc hiện, dễ dàng nhìn thấy đội quân hùng hậu bên trong.
Hệ thống giao thông trong Hắc Thành khá dày đặc, địa thế giống như mê cung, cho nên dù địch có phá được cửa thành xông đến, cũng không có cách tổ chức tấn công đại quy mô, ngược lại sẽ bị phân tách thành những tiểu đội rải rác, đánh mất ưu thế về số lượng, sẽ dễ dàng Hắc Nham quân chiếm ưu thế về địa hình tiêu diệt.
Cả tòa thành khẳng định do một thiên tài quân sự thời kỳ vũ khí lạnh thiết kế, cực hoàn mỹ, giống như một cỗ máy giết người khủng khiếp nằm giữa sơn cốc,
Hắc Nham vương hiển nhiên rất coi trọng tòa cứ điểm này, trước khi đoàn người của Hương Ba Thành đến, bọn hắn đã chuẩn bị kỹ càng rồi, phần lớn phương tiện quân sự đã được giấu đi, tránh cho quân Hương Ba Thành phát hiện được điều gì, cho nên binh lực mà đám người Tôn Phi nhìn thấy lúc này chỉ bằng một phần mười thực tế.
Con đường rộng nhất bắc ngang qua Hắc Thạch thành, cũng chỉ rộng chừng hai thước, đủ cho một chiếc xe ngựa thông qua, mà trên đường phố rất ít người, hầu như không có dân cư hơcj tiểu thương, ngoại trừ quân sĩ mặc kín khôi giáp cũng chỉ có một số thương đội vừa và lớn qua lại. Hắc Thạch thành này chắn giữ con đường gần nhất đi tới đế đô St. Petersburg, nhưng ỷ điều đó mà sưu cao thuế nặng, cũng chỉ có những thương đội như vậy mới chấp nhận nổi mức thuế phải nộp.
Mà ngoại trừ quân sĩ và thương đội, nhân số nhiều nhất còn lại là nô lệ.
Quặng nô! !
Liệt Nhật sơn mạch bên trong Hắc Nham Thành có không ít mỏ quặng, liên tục không ngừng khai thác ra đại lượng quáng thạch, đây là một trong những trụ cột tài chính của quốc gia này, cũng là vốn để Hắc Nham vương có thể cực kì hiếu chiến, chỉ cần có đủ dân cư, hắn có thểtùy thời tổ chức một chi đại quân đầy đủ vũ trang, không giống như Hương Ba Thành bị hạn chế cực lớn về thiết khí.
Đối với Hắc Nham Vương mà nói, vấn đề khó khăn duy nhất trong khai thác mỏ quặng chính là không đủ nô lệ, đây cũng chính là nguyên nhân quốc gia này rất thích chiến tranh, bởi chiến tranh sẽ mang lại cho họ một số lượng tù binh, chiến tranh chính là phục vụ cho việc khai thác mỏ quặng.
Chính vì thế mà gần ba mươi năm trở lại đây, để đáp ứng số lượng lao động đi khai khoáng, Hắc Nham Thành hoặc sáng hoặc tối tham dự vô số xô xát giữa các nước, xúi giục các quốc gia bất đồng bùng phát chiến tranh, thậm chí bí mật chống lưng cho một số đạo tặc cùng dong binh đoàn, đoạt lấy dân cư những quốc gia khác làm nô lệ, Hương Ba Thành chính là một trong những quốc gia chịu thiệt hại nặng nề, đặc biệt ba năm gần đây, Hương Ba Thành thực lực suy nhược, quốc vương được coi là thằng ngốc, trong nước lại có Barzel có dã tâm đảo chính, khiến ít nhất là một phần sáu thanh niên trai tráng Hương Ba bị bắt đến làm nô lệ khai thác quặng ở cứ địa quan trọng này, người chết vô số, từng chồng bạch cốt chế tạo vinh quang cho Hắc Nham Thành.
Hai nước đã sớm kết thù hận khó có thể hóa giải.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao đêm qua Tôn Phi đại khai sát giới, cũng giải thích vì sao mấy người Pearce, Drogba thậm chí cả giám ngục quan Oleguer lại hiếu chiến khát máu khi đối mặt với binh lính Hắc Nham Thành như vậy, thật sự là bởi bì Hương Ba Thành chịu không ít khổ đau từ Hắc Nham Thành, nhiều thiếu phụ mất chồng, nhiều đứa trẻ thành cô nhi, nhiều lão nhân không nơi nương tựa… Tất cả những thảm kịch này đều do Hắc Nham Thành ban thưởng.
Quân viễn chinh Hương Ba Thành chậm rãi tiến về con đường phía trước.
Tiến vào trung tâm Hắc Thạch thành, Tôn Phi nhíu nhíu mày.
Bởi vì hắn chứng kiến ở hai bên quảng trường nhỏ nằm chính giữa, dựng lên ba bốn trăm cái cột đá chiều cao không đồng nhất, vết máu loang lổ. Cột đá trắng phi thường nổi bật giữa tổng thể kiến trúc toàn một mày đen, nhưng không rõ tại sao trên đó lại chi chít vết máu, đến độ bây giờ tuy đã là cuối mùa thu vẫn có đại lượng ruồi muỗi bay quanh đó. Đương nhiên khiến Tôn Phi nhíu mày không chỉ có một màn này, mà hắn rất nhanh lại chú ý tới, đằng trước có vài người toàn thân trần trụi bị trói vào cột đá bằng xích sắt, cả người dơ bẩn, mái tóc bết lại che khuôn mặt và một phần thân thể gầy trơ xương.
Trên người những người này đều là vết thương rợn người.
Tôn Phi ánh mắt như điện, rất nhanh nhìn ra những người bị trói trên cột đá này, có người vì quá đau đớn mà đã thành một cỗ thi thể, có người lại lâm vào hôn mê, cũng có người tuy rằng vẫn duy trì một tia thần trí, thống khổ rên rỉ kêu rên, nhưng thanh âm từ miệng phát ra đã không phải tiếng người,, giống như dã thú sau khi bị thương gầm nhẹ, bộ mặt run rẩy biến dạng, sống không bằng chết.
- Bệ hạ, đây là những quặng nô bị trừng phạt, sau khi thi hành án thì bị trói trên cột đá, để làm gương cho những quặng nô khác!
Cech nhẹ giọng giải thích.
Tôn Phi gật đầu không nói gì thêm nữa.
Ở thời đại vũ khí lạnh dã man này, thì việc tàn nhẫn như thế này Tôn Phi đã sớm dự liệu, nhưng hắn cũng không có năng lực thay đổi điều này, cũng không có cái ý tưởng vĩ đại đó... Chỉ là khi nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái, ảnh hưởng tâm tình.
Đúng lúc này, đột nhiên mộ trận la hét bi thảm từ cuối quảng trường truyền đến.