Chương 189: Trận chiến gay go nhất từ khi xuyên việt (2)
Tôn Phi đứng mũi chịu sào, cảm thụ uy hiếp thật lớn, bất quá hắn chỉ tiếp tục ngồi ngay ngắn trên lưng đại hắc cẩu, tới lúc trường thương từ ngân sắc đấu khí kia tới gần trước người hai ba mươi centimet, đột nhiên nhẹ nhàng đánh ra một quyền.
Một quyền thoải mái không hề uy thế.
Nhưng chuyện tình quái dị đã xảy ra, trường thương hơn mười thước lại nhyá mắt đình trệ bởi nắm tay mười phân, giống như gặp phải một lực cản không thể vượt qua, vô pháp tiến thêm nửa bước.
Ngay sau đó, ầm ầm rung động.
Thân thanh ngân sắc đấu khí thương giống như chạm phải một lực đạo cự đại, đột nhiên lách tách xuất hiện vô số vết rạn, chống đỡ chỉ chốc lát, liền nháy mắt nứt vụn, ngân sắc duệ kim đấu khí cự đại mất đi khống chế bộc phát ra, như những lưỡi đao sắc bén bắn tung tóe, nơi nó đi qua cây cối đất đá nứt toác, bụi bay mù mịt, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng mà kỳ lạ hơn chính là, mặc cho trường thương từ duệ kim đấu khí kia sau khi thoát phá gây ra phong ba mãnh liệt đến cỡ nào, nhưng những người đứng sau Tôn Phi lại phảng phất như có một lồng khí vô hình hoàn toàn bảo vệ, thậm chí ngay cả một tia động tĩnh đều không có, Tôn Phi ngồi ngay ngắn trên lưng Hắc Toàn Phong, toàn thân không dính cả một hạt bụi, tay áo bất động, ngay cả lọn tóc cũng không có rối.
Sau một lát, bụi mù tiêu tán.
- A? Hảo, ngươi có tư cách làm đối thủ của ta…
Thấy một màn trước mắt, thiếu niên Hoàng Kim Kỵ Sĩ thoáng sửng sốt, tựa hồ cảm thấy ngoài ý muốn, bất quá ngay sau đó, hắn lại dùng bộ mặt cao cao tại thượng lên tiếng:
- Ta sinh ra tại gia tộc Christopher cao quý, hai tuổi nắm kỵ sĩ thương, ba tuổi ngưng tụ tinh toàn, sản sinh khí cảm, sáu tuổi thành kỵ sĩ thị đồng, mười tuổi thăng chức kỵ sĩ hỗ trợ, mười bốn tuổi chém tướng đoạt cờ, mười lăm tuổi tiến vào kỵ sĩ điện tài quyết kỵ sĩ đoàn, mười sáu tuổi thăng chức kỵ sĩ điện thập đại quyết định kỵ sĩ, nhân tuyển cho chức Võ Thánh tương lai của đế quốc, có thể tiếp được một thương của ta, ngươi đã có thể kiêu ngạo, bất quá, điều này cũng không khiến ta bỏ qua cho kẻ man rợ cuồng đồ làm ô nhục vinh quang hoàng thất đế quốc như ngươi! Ngươi nhất định phải chết mới có thể rửa sạch tội ác!
Kim giáp thiếu niên từng bước một tới gần, mang trên mặt tuyệt đối kiêu ngạo cùng tự hào, chậm rãi mở miệng tuyên dương quá trình trưởng thành chói lọi của mình, từng chút đả kích tin tưởng của Tôn Phi.
- Ta nhổ vào, muốn cùng lão tử so xuất thân?
Tôn Phi khinh thường nở nụ cười:
- Lão tử sinh non 2 tháng ở trạm y tế xã, ba tuổi đi nhà trẻ, sáu tuổi học tiểu học, mười hai tuổi thì sơ trung, mười sáu tuổi vào cao trung, mười tám tuổi lên đại học, mỗi năm đều nằm trong top 3, hàng ngũ cán bộ ưu tú, mười chín năm qua luôn là như vậy, mỗi lần họp phụ huynh đều được cô giáo khen ngợi, kể cả đến khi bết bát đại học cũng chỉ nợ mười trình…
Tôn Phi nước miếng bay tứ tung nói một tràng, biểu tình trên mặt so với kim giáp thiếu niên càng thêm cao quý:
- Như thế đấy, ngươi so nổi không?
Tuy rằng hoàn toàn không biết đối phương đang nói cái gì, nhưng nghe có vẻ cũng rất lợi hại, nhưng kim giáp thiếu niên kỵ sĩ vẫn là bị Tôn Phi hoàn toàn chọc giận.
- Hảo, hôm nay cho ngươi cơ hội đánh một trận công bình, để cho đám man rợ các ngươi hiểu được, ngôi vị hoàng thất của đế quốc không phải đám man di các ngươi có thể trộn lẫn vào, ta chỉ cần một ngón tay út, cũng có thể dập chết ngươi.
Kim giáp kỵ sĩ thiếu niên thân hóa thành một đạo ngân sắc quang diễm, phóng lên cao, chỉ mấy lóe đã xuất hiện lại trên đỉnh núi, ngạo nghễ sừng sững, gió thổi bất động, như một pho tượng Chiến Thần ngạo thị.
- Ha ha ha, hảo, bổn vương liền xem ngươi làm thế nào dùng ngón tay nhỏ!
Toàn thân Tôn Phi tức thì dấy lên chiến ý như thiêu đốt, sôi trào không thể ngăn chặn, từ lúc hắn xuyên qua đại lục Azeroth trở thành Hương Ba Vương tới nay, bốn cao thủ trước đó hắn gặp qua gồm Nhất Kiếm, bạch phát lão giả cùng Zenit quân thần Arshavin đều không có một ai xuất ra một kích khủng bố như thiếu niên kỵ sĩ cuồng ngạo này, một đối thủ như vậy triệt để kích phát chiến ý tiềm ẩn trong huyết quản Tôn Phi, hắn cười to một tiếng, tuy trên người không bùng phát đấu khí quang diễm, nhưng đồng dạng chỉ mấy lóe, thân thể Tôn Phi như phá không mà nháy mắt hiện ra trên đỉnh núi phía bắc đối diện.
Hai đỉnh núi song song đứng sừng sững.
Đỉnh phía nam, kim giáp thiên tài thiếu niên, Hoàng Kim Kỵ Sĩ, một thân thực lực không hề giữ lại bùng phát.
Ngân sắc duệ kim đấu khí chói mắt bọc lấy thân hình thon dài của hắn, không ngừng mà khuếch trương tăng cường, giống như là vĩnh viễn không ngừng lại, nhìn qua mờ ảo vô cùng, giống như sa mỏng, nhưng lại phát ra trận trận tiếng vang, phảng phất có ngàn vạn đao kiếm chém giết hò reo, một con phi điểu chẳng may bay lại gần, đột nhiên gào thét, nổ thành huyết vụ, là bị kim đấu khí trảm nát.
Đỉnh ngọn núi phía bắc, Tôn Phi chậm rãi quát một tiếng.
Trong nháy mắt, trên người của hắn tràn ngập quang diễm đủ mọi màu sắc, theo từng đợt ma pháp dao động mênh mông, trên người của hắn không biết từ đâu xuất hiện một bộ khôi giáp kì dị, nhìn không hề có cảm giác trầm trọng, gắt gao dán trên người, Tôn Phi, làm Tôn vóc dáng thon dài cao lớn của hắn, mỗi một cái bộ vị trên khôi giáp đều khắc đồ án ma pháp huyền bí, lóe ra lên từng tia khí tức tôn quý, giống như không phải vật chết, mà là một bộ phận huyết nhục trên cơ thể.
Hai đại cường giả không hề giữ lại thực lực, làm đám người phía dưới nghẹn họng nhìn trân trối.
Đám Cech, Torres cùng Oleguer nhìn không chớp mắt trên không, mặc dù đối thủ là một trong thập đại tài quyết kỵ sĩ của kỵ sĩ điện, có uy danh vô thượng, nhưng trong lòng bọn hắn đã sớm tin tưởng tuyệt đối vào quốc vương bệ hạ bách chiến bách thắng, cho tới nay, thực lực Tôn Phi biểu hiện ra, chỉ khiến bọn hắn nói được bằng mấy chữ: sâu không thể dò, đối với bọn hắn mà nói, có lẽ hôm nay chính là một đại cơ hội để chứng kiến thực lực chân chính của quốc vương bệ hạ.
Phía đối diện cách đó không xa, hơn một trăm kim khôi kim giáp kỵ sĩ cũng nhìn không chớp mắt hai đỉnh núi, giống như đám Cech, bọn hắn cũng tuyệt đối tin tưởng thủ lĩnh của mình, bất quá ở phía cuối đội ngũ, một lão giả nổi bật với chòm râu dê cưỡi trên con ngựa gầy ốm híp con mắt lại, khẽ lóe lên một tia u quang, không biết suy nghĩ cái gì.
Cùng lúc đó, đoàn người thương hội Soros cũng ngước mắt ngóng nhìn, trong đội ngũ quân viễn chinh Hương Ba, trưởng công chúa là lần đầu tiên vén bức rèm trên cỗ xe ma pháp, cùng Angela và tiểu la lỵ Ji Ma chăm chú nhìn lên đỉnh núi.
...
...
Đế đô St. Petersburg.
Bên trong một thành lũy thật lớn cao vút tầng mây, một nam tử hai mắt như điện, hai hàng lông mày như đao vươn người đứng dậy, đi đến phía cửa sổ bằng đá, ánh mắt xuyên qua bầu trời u ám, tựa hồ thấy được cái gì đó:
- Là ai có thể làm cho Sutton toàn lực dốc hết đấu khí đây? Thật khiến cho người ta tò mò a!
Cùng lúc đó, một vài cường giả tại đế đô cơ hồ đều cảm nhận được khí tức quen thuộc bùng phát tại phương xa.
- Hử! Sutton tựa hồ là gặp được đối thủ...
- Ha ha, mặt nước bình yên không thể rèn nên thủy thủ vĩ đại, để cho tiểu tử kiêu ngạo kia gặp chút trắc trở cũng tốt...
- Là ai? Đang cùng tiểu quỷ đáng ghét kia đối nghịch? Hắc hắc, tốt nhất giết hắn!
Từng luồng tinh thần dao động trôi lướt qua.
Đế đô St. Petersburg trăm tuổi, niềm kiêu ngạo của đế quốc Zenit, đại thành thị được xưng là “thành lũy không thể công phá”, đã không có nắng vàng cùng hoa tươi, không biết vì cái gì liên tiếp nửa tháng đều là trời u ám, mỗi một thị dân đều cảm nhận được một cỗ áp lực cùng bất an trước nay chưa từng có.
...
...
- Hương Ba Vương, hi vọng thực lực của ngươi, không để cho ta thất vọng!
Hoàng Kim Kỵ Sĩ cười ngạo nghễ, trường thương trong tay bỗng nhiên chấn động, vài đạo ngân sắc đấu khí lần nữa huyễn hóa trên không trung mộy thanh trường thương, chợt lóe phóng thẳng tới Tôn Phi, không khí giống như bị xé nứt, tiếng động ầm vang dữ bạo phát.
Thương thương!
Tôn Phi hai đấm đánh ra, thanh âm giống như kim loại va chạm vang lên.
Hai tay của hắn đang xỏ một đôi lượng kim sắc trang bị cấp sáu của thế giới Diablo, tên là “Thái Thản thực chiến chi cự quyền thủ sáo”, mặt trên khắc chi chít đồ án thần diệu, tầng tầng lớp lớp móc câu giống như long lân bảo vệ hai cánh tay hắn, so với thần binh lợi khí, quyền kình của người man rợ xuyên thấu qua quyền sáo này có thể tăng trưởng gấp đôi biên độ, kình khí khủng bố trực tiếp đập tan không khí, trường thương huyễn hóa từ duệ kim đấu khí còn chưa kịp tiến đến trước người Tôn Phi đã bị oanh phá thành mảnh nhỏ!
- Hương Ba Vương, xuất ra vũ khí của ngươi, nếu không ngươi không là đối thủ của ta!
Hoàng Kim Kỵ Sĩ hét lớn một tiếng, lăng không nhảy lên, người trên không trung, hai tay nắm chặt, trường thương trong tay ông ông ông kịch liệt rung động, hóa thành vô số ảo ảnh, lăng không hướng Tôn Phi phóng tới, khí tức khủng bố, đi như tia chớp, tiếng rít chói tai, giống như vô số thần binh lợi khí không thể chống đỡ lấy thế mưa rền gió dữ mà bao phủ lấy Tôn Phi.
- Vũ khí của bổn vương chính là song quyền!
Tôn Phi cười ha ha, song quyền không nhanh không chậm, từng quyền từng quyền lăng không đánh ra, khoan thai như không chút sức mạnh, nhưng ảo ảnh trường thương đầy trời kia lại tựa tuyết rơi vào bát nước sôi, không thể tới gần hắn trong phạm vi năm thước.
Hoàng Kim Kỵ Sĩ biến sắc, khẽ quát một tiếng, đột nhiên một tay bắt lấy phần chuôi trường thương, thân ảnh như chớp hóa thành một đạo ngân sắc quang diễm chọc thẳng tới phòng ngự của Tôn Phi, mũi thương bởi vì ma sát cao mà đánh lên đốm lửa, cuối cùng hóa thành hỏa diễm cực nóng, hướng thẳng trái tim Tôn Phi!