Chương 92: Sự cải tạo thần kỳ của hang đá ngầm.
Ở phía sâu bên trong, đội trưởng quốc vương vệ đội Peter-Cech đang để trần thân trên, lộ ra một mảnh cường tráng, đầy vết đao kiếm giống như nham thạch đang nứt ra vậy, phần bên dưới hắn mặc một chiếc quần theo kiểu dáng Tôn Phi thiết kế, đó là kiểu quần thịnh hành nhất ở Hương Ba Thành, tay mang theo một cây thiết chùy nặng khoảng năm trăm cân múa may trên không trung như một trận gió vậy, thổ hoàng sắc đấu khí điên cuồng từ người phát ra, toàn thân của Cech như một thanh vũ khí hình người, trong tiếng rầm vang không dứt, thanh thiết chùy không ngừng nện xuống từng hàng rào sắt vốn là cửa nhà tù trước kia, tiến hành phá bỏ.
Lúc này Cech đã hoàn toàn hấp thụ được “Người khổng lồ xanh dược tề” còn sót lại trong cơ thể, chút màu xanh còn lại bên ngoài đã biến mất, cả người cũng thay đổi từ trạng thái suy kiệt trở thành tinh lực mười phần, một thân cơ thể cường tráng, trừ bỏ lực lượng cơ thể, trải qua một thời gian chịu khó tu luyện, thổ hệ đấu khí đã muốn khôi phục được mức gần nhị tinh cấp đỉnh ngày xưa, có thể trong mười ngày ngắn ngủi đã khôi phục được như thế, chủ yếu là bởi vì hắn nguyên vốn là thực lực này. Ngày xưa Cech nổi danh với phép hoành tỏa kiếm pháp kín không kẽ hở, được mệnh danh là đệ nhất nhân trong lĩnh vực phòng thủ nhị tinh cấp, năng lực phòng ngự có thể nói nhất tuyệt, hơn nữa ở phương diện quân đội cũng rất có tài năng, cho nên Cech khôi phục, đối với Tôn Phi mà nói là có thêm một cái đầu lĩnh quân sự ngoài Brooke.
Thân thể mập mạp của giám ngục quan Oleguer đi tới đi lui trong đám người.
Tựa hồ là nhận thấy Cech để mình trần ra trận đầy cuốn hút, giám ngục quan cũng cởi áo, một khi có hòn đá quá lớn hoặc có mảnh thép quá nặng không thể nào di chuyển được vị trí, Oleguer sẽ cười ha hả làm thân hình béo tròn rung lên mấy cái, tự mình lâm trận giúp đỡ, chứng tỏ sức mạnh to lớn của bản thân sau khi được “Người khổng lồ xanh dược tề” cải tạo.
Cũng giống như Tôn Phi, gã này cũng là người thích khoe khoang.
Khi nghe thấy tiếng bọn binh lính bàn luận tán dương, Oleguer có vẻ dương dương tự đắc, chắc cũng một phần nhờ động lực của hư vinh, lúc này đấu khí của gã vẫn chỉ duy trì ở nhất tinh cấp tiêu chuẩn, nhưng sức mạnh của cơ thể thì lại điên cuồng vô mà tăng lên mức nhị tinh, tựa hồ như đem dược lực của “Người khổng lồ xanh dược tề” toàn bộ phát huy tới phương diện cải tạo thân thể, trên thân Oleguer cũng toát ra vài phần dữ tợn trong khí tức, cái bụng mỡ cũng biến thành sáu múi, chỉ trong vòng nửa tháng, hình tượng một tên mập mạp sợ hãi rụt rè đã biến mất.
Từ nơi xa xa chứng kiến cảnh tên béo mập sợ chết tham tài giờ lại cùng với binh lính làm thành một đám, chiếm được sự kính trọng của binh lính, Tôn Phi cảm thấy kinh ngạc, cũng cảm thấy rất vừa lòng, tên mập chết bầm Oleguer này lãng tử hồi đầu, chạy cũng quá con mẹ nó nhanh đi? Đúng là tên tiểu tử thối tuyệt nhất thể gian!
- Bệ hạ Alexander!
- Bệ hạ!
Nhìn thấy Tôn Phi đến, đám binh lính hiện lên sắc mặt tôn sùng, vội vàng quay người quỳ xuống hành lễ, Tôn Phi bước chậm rãi mỉm cười chào hỏi với từng binh sĩ một, trải qua một thời gian dài tiếp xúc, đến bây giờ hắn có thể gọi tên chính xác từng người, chuyện này cũng là một thủ đoạn nhỏ của Tôn Phi làm lung lạc lòng người, một đám binh nhỏ nhoi mà được quốc vương của một nước nhớ đến tên của mình, sẽ cảm động mà sục sôi nhiệt huyết.
Công việc cải tạo Thiết ngục thủy lao đang được khẩn trương tiến hành.
Lần này Tôn Phi mang đến bản vẽ đúc của giai đoạn thứ hai, giao cho các sư phụ thợ rèn phó đang bận rộn làm việc.
Hương Ba Thành có hơn ba mươi thợ rèn, trong đó người có kỹ thuật đúc tốt nhất, thành thục nhất chính là một trung niên tên là Samuel, hắn có một bộ tóc ngắn màu đen chỉa thẳng lên trời giống như những cây kim thép, đại đa số thời điểm trầm mặc ít lời, ổn trọng giống như cự thạch, cho nên mọi người thích gọi hắn là “Nham thạch”, tính cách tuy có hơi trầm, nhưng thái độ vô cùng trượng nghĩa, cũng rất nhiệt tình, thuộc loại người bên ngoài lạnh lùng bên trong tình cảm.
Bên cạnh Thiết lô nóng rực, Samuel cần thận xem xét bức đồ án trên da thú mà quốc vương mang đến, lông mày nhíu lên thành một đoàn, dừng lại một chút, bắt đầu suy nghĩ, hắn khi thì kinh hỉ khi thì mê mang, sắc mặt liên tục biến hóa.
Tôn Phi ở một bên nhìn thấy hắn diễn cảm thú vị, liền nhịn không được đến bên bản vẽ giảng giải qua cho gã, vừa giảng vừa cẩn thận căn dặn những vấn đề nhỏ cần chú ý trong các khâu của quá trình, Samuel luôn trầm mặc, trong phương diện nhận thức các vấn đề có liên quan đến đúc gã có một khả năng phi thường, nhiều chỗ nghe là hiểu ngay, một lát sau, lông mày cũng dãn ra, hình như đã tỉnh ngộ, gật đầu nói giọng cam đoan nói:
- Bệ hạ xin người yên tâm, thiết khí này, chúng thần có thể tạo ra trong vòng mười ngày.
Tôn Phi mỉm cười nói:
- Vất vả cho mọi người rồi, thời gian cấp bách, nhiệm vụ nặng nề, các ngươi cần hỗ trợ hay yêu cầu cứ nói với Oleguer, hắn sẽ đáp ứng cho các ngươi.
Nghe được lời nói của bệ hạ, đám thợ rèn đều hoan hô.
Cẩn thận kiểm tra toàn bộ hang đá ngầm một lần, căn cứ vào tình hình thực tế, thì bản thiết kế có một số lỗi nhỏ cần sửa chữa, Tôn Phi gọi hai người Cech và Oleguer, hướng quốc vương hành cung đại điện đã được chuẩn bị hết từ sớm đi đến.
Hắn có chuyện cần giao phó cho hai người.
Có điều khi Tôn Phi đi qua Thiết lô, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Thực ra Samuel cùng đám thợ rèn Hương Ba Thành muốn đúc một đúc mấy thứ thiết khí cỡ lớn thì tương đối dễ dàng, về phần một ít bánh răng, đinh ốc và những bộ phận nhỏ tinh xảo lắp ráp khác, trước đó Tôn Phi sớm đã giao cho thợ rèn nữ Fara ở thế giới Diablo hoàn thành rồi, hẳn là sẽ không có vấn đề gì, đến lúc đó sẽ nghĩ biện pháp đem mấy thứ đó từ thế giới Diablo đổi mang ra.
Nhưng muốn đem đồ vật từ thế giới Diablo ra thế giới bên ngoài, cần một số lượng vàng rất lớn, nếu như có thể đem Fara giống như Elena đi vào thế giới thật thì tốt hơn. Như vậy chẳng những giảm được một số lượng lớn tiền vàng, lại có thể để cho “Nham thạch” Samuel học được một số kỹ thuật rèn của Fara, chuyện này đối với Hương Ba Thành hiện tại mà nói, trừ bỏ cần tăng thêm cao thủ thì nhóm thợ thủ công tay nghề cao là ưu tiên thứ nhất, tốt nhất là có thể làm cho mỹ nữ thợ rèn Fara mau chóng bồi dưỡng cho Hương Ba Thành những nhân tài.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Tôn Phi rồi vụt tắt, trong nháy mắt hắn đã liên tưởng đến nhiều việc, ảnh hưởng trực tiếp đến các quyết định trong thời gian sắp tới, kế hoạch tốt thế này nhất định phải thử xem thế nào.
Ba người bước đi rất nhanh vào trong không gian bên trong thạch thất, đây là vì quốc vương bệ hạ mà chuẩn bị một hành cung lâm thời.
Tôn Phi đưa một lọ “Người khổng lồ dược tề xanh” giao cho Cech, làm theo phương pháp lần trước, lại một lần nữa pha loãng vào nước, để cho binh lính uống vào.
Trước mắt một trăm binh lính này là lực lượng bí ẩn của Hương Ba Thành, sau giai đoạn thứ nhất phục hạ dược thủy, cơ thể của bọn họ đã được cải tạo không sai biệt lắm, đã đến lúc có thể nhận lần thứ hai cải tạo. Điều đáng tiếc chính là đám người như Cech hay Brooke, bởi vì ở lần đầu tiên uống vào một lượng lớn, vì thế mà toàn bộ tiềm lực đều đã được kích phát, bởi vậy nếu có dùng thêm “Người khổng lồ xanh dược tề”, cũng không co hiệu quả gì, muốn tiếp tục tăng thực lực của bọn họ, Tôn Phi cần phải có những biện pháp khác.
Cech cầm lọ “Người khổng lồ xanh dược tề” chuẩn bị rời khỏi, Tôn Phi chợt nghĩ tới điều gì.
Hắn đột nhiên gọi Cech:
- Đúng rồi, Peter, mấy thợ rèn bên trong kia, nếu có người nào trung thành đáng tin cậy, ngươi có thể cho bọn họ uống dược tề đã được pha loãng, ta nghĩ, cần cho thể lực của bọn họ tăng giống như tiêu chuẩn của binh lính, nhiệm vụ đúc kế tiếp, có lẽ sẽ hoàn thành nhanh hơn một chút.
Cech trong mắt lộ ra nét mững rỡ, khom người nhận lệnh bước đi.
Trong đại sảnh chỉ còn hai người là Tôn Phi và Oleguer.
Tôn Phi đánh giá Oleguer từ trên xuống dưới, tầm mắt ở lại trên cơ bụng tên béo sợ chết trong một giây, đến khi thấy Oleguer đứng thẳng bất an, chân tay bứt rứt, lúc này mới hài lòng gật đầu nói”
- Không tồi, ngươi làm tốt lắm, quả là phi thường… Oleguer ngươi là người thông minh, biết ta đang nói cái gì, đúng không?
Oleguer liên tục gật đầu.
Gã đương nhiên là hiểu câu “quả là phi thường” của bệ hạ là chỉ cái gì.
Trước mắt, kết cấu quyền lực nội bộ của Hương Ba Thành một lần phải xây dựng lại, tiền nhiệm truyền lệnh quan Barzel thành tù nhân trốn tại mang tội phản quốc, đồng đảng của Barzel trừ bỏ quân pháp quan Conca bị bệ hạ đích thân đánh chết ở đầu thành, những kẻ khác cho đến nay bị hai đại cự đầu Best và Brooke dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn đối phó, một lưới là có thể bắt hết. Nếu như nhất định nhắc đến tên một người trốn thoát được thì đó chính là Oleguer, trên người của gã có khắc dấu vết của nhất hệ Barzel, từng nối giáo cho giặc, làm không ít chuyện xấu, gã vốn là một kẻ xấu tuyệt đối không thể trốn thoát, nhưng vì bệ hạ ghi công cho trận chiến trên cầu đá, nên mới lấy uy danh của chính mình bảo vệ cái mạng chó của gã. Bệ hạ luôn luôn hy vọng Oleguer có thể hối cải làm người mới, dùng hành động thực tế để cải thiện mối quan hệ và cách nhìn của mọi người về gã, mong cho dân Hương Ba Thành có thể bỏ qua, dung nhập gã vào trong tập thể Hương Ba Thành, nếu không, thì dù có được sự ủng hộ của quốc vương, thì sự tồn tại của Oleguer cũng chỉ là một sự nhục nhã, là nguyên nhân sâu xa của nguồn gốc gây ra những cuộc nội chiến ở Hương Ba Thành.
Oleguer đối với nỗi khổ tâm của bệ hạ Alexander sớm đã thấu hiểu được, gã là tên mập mạp thông minh tuyệt đỉnh, ít nhất ở phương diện đối nhân xử thế, tuyệt đối là nhân tài, tự nhiên biết được nên như thế nào để nhận đươc chấp thuận của những người chính trực như Brooke, chính vì thế trong thời gian này gã cố làm tốt từng sự kiện, cũng làm không ít việc tốt, cuối cùng cũng có hiệu quả, đa số người trong Hương Ba Thành đã đáp lại câu chào của gã.
- Oleguer cảm tạ đại ân hạ tái tạo của bệ hạ!
Nghĩ đến đây, trong lòng Oleguer đã tràn ngập cảm động.
Lần này gã quỳ xuống đất, dùng một đại lễ theo tiêu chuẩn để cúi lạy, không một từ ngữ hoa lệ chau chuốt, cũng không hôn ủng da của Tôn Phi.
Cũng chính ở thời khắc này, trong tim hắn có một mảnh bình yên,, trong phút chốc hắn cuối cùng cũng hiểu được, chỉ có đứng thẳng cái eo, ở trước mặt bệ hạ cúi xuống, mới chính là sự tôn trọng, mới chính là có giá trị, trái với những thứ bình thường tùy ý cúi xuống trước mặt vị quốc vương này, không phải là biểu thị của sự vinh quang mà chỉ là một biểu hiện của một loại vũ nhục.