Chương 17. Bắt Đầu Thăng Cấp
Tiểu Vũ hơi rụt người lại, dè dặt hỏi:
"Người chết nhiều như vậy cũng không tìm được hung thủ sao?"
Bá Phong nhịn không được nhìn xung quanh, sau đó nhỏ nhẹ nói:
"Vết cắt trên cổ quá bằng phẳng, căn bản không giống như là dùng lợi khí cắt, ngược lại giống như cái đầu tự mọc chân chạy đi."
Hàm răng Tiểu Vũ cũng bắt đầu run lên:
"Đừng. . . Đừng. . . Làm ta sợ a."
Nhậm Thanh trấn an nói:
"Nha môn khẳng định đã có những biện pháp tương ứng, huống hồ không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, tiếp tục gây án tránh không được sẽ lộ ra dấu vết."
"Xác thực là như vậy, ta cảm giác gần đây mấy vụ án cắt đầu đã ít đi."
"Bá lão ca, nhìn kĩ phía Tây khu, nếu xuất hiện thi thể không đầu liền nói cho ta."
"Không thành vấn đề, trong nha môn ta cũng nhận biết không ít bộ khoái."
Bá Phong đồng ý, chí ít trên phương diện quan hệ, Nhậm Thanh xa không bắt kịp.
"Ta đi ngủ trước, có chuyện gì sáng sớm ngày mai lại nói."
Nhậm Thanh đứng dậy hướng sương phòng đi đến, đồng thời mặt không đổi sắc mà nuốt mắt heo.
Bá Phong vừa hay nhìn thấy, vẻ mặt của hắn trở nên không thể tưởng tượng nổi:
"Nhậm nha sai mới vừa ăn cái gì, làm sao nhìn giống như là thịt tươi?"
Lý Hằng không cảm thấy kinh ngạc chút nào nói :
"Thật ra là mắt heo tương đối tươi mới,sau đó làm sạch hoàn toàn không còn máu cùng mùi tanh hôi, đưa vào miệng liền trui xuống bụng luôn."
Những người còn lại đều nhìn lại hắn với vẻ mặt cổ quái, Lý Hằng đỏ bừng mặt nói:
"Ta thấy nha sai mỗi ngày đều ăn, cho nên mới hiếu kỳ thôi."
Tiểu Vũ khinh bỉ mở miệng nói :
"Là nhãn lực của Thanh ca không tốt, đại phu nói ăn gì bổ đấy."
Lý Hằng còn muốn giải thích, nhưng thấy nhãn thần anh ruột Lý Miên nhìn tới có chút không được bình thường, hắn không khỏi khóc không ra nước mắt.
Về phần Nhậm Thanh vì sao cố ý hiển lộ ra nhãn lực không tốt, kỳ thật về sau tấn thăng bán thi cảnh, tránh không được việc phải che lấp trọng đồng.
Hắn đối với cái này không có biện pháp nào tốt hơn, lại không muốn gia nhập lính cai ngục quá sớm, ít nhất thực lực phải đạt tới trình độ có thể tự vệ.
So với hỏa công ngẫu nhiên gặp nguy hiểm, lính cai ngục lại chịu nguy hiểm quá lớn.
Nhậm Thanh thậm chí hoài nghi số lượng cấm khu ngoài thành hẳn là không ít.
Những hỏa công bị điều tới phố Hà Hưng của Tam Tương thành, bên ngoài thông báo là thôn trang gặp ôn dịch, kỳ thật rất có thể liên quan tới cấm khu, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
…
Ánh bình minh chiếu xuống.
Hỏa lò bốc lên khói đặc chầm chậm. Từ sau khi trải qua sự việc xác chết vùng dậy, ba người tiểu Vũ tình nguyện luân phiên trông coi suốt đêm cũng không muốn để lò tắt.
Huống hồ chỉ là mấy cỗ thi thể ngư dân chết đuối, bảy tám canh giờ có thể xử lý hoàn tất.
Bá Phong cũng dậy sớm, đặc biệt truyền thụ kinh nghiệm hỏa công cho ba người tiểu Vũ, bao gồm các loại tình huống quỷ dị, rồi việc tạm thời ứng biến như thế nào.
Cứ như vậy mấy ngày trôi qua.
Nhậm Thanh hầu như là ở trong phòng tu hành, ngẫu nhiên mới ra ngoài đi lại.
Dù hắn chuẩn bị tiêu hao thọ nguyên để tấn thăng nhưng không có nghĩa việc tu hành là vô dụng, ít nhất cũng để hắn tôi luyện tâm cảnh.
Nhậm Thanh hiện tại đã thiết lập một trình tự tu hành cho bản thân.
Đầu tiên là quan tưởng Vô Mục Pháp hai canh giờ.
Sau đó dùng côn bổng đập vào da thịt toàn thân, đánh đến lúc máu ứ đọng, có tác dụng khôi phục sách da người.
Hắn không dám dùng vật gì sắc nhọn chém lên người, nhưng mấy ngày trôi qua, làn da xác thực độ cứng cỏi tăng thêm một chút.
Nhậm Thanh cũng tìm được cách để che lấp hai mắt dị hoá.
Biện pháp chính là điều chỉnh biên độ khép của con mắt, thông qua việc nheo mắt để trăm trở một bộ phận tròng trắng mắt.
Ngôn hành cử chỉ biến hóa rất dễ gây sư chú ý đối với người quen, nhưng tướng mạo bất tri bất giác thay đổi lại khó mà phát giác.
Nhậm Thanh đã thử quan sát mấy ngày, phát hiện đúng là có tính khả thi, chí ít ngay cả tiểu Vũ cũng không ý thức được.
Đã chuẩn bị tốt những nỗi lo lắng về sau, Nhậm Thanh định lúc này sẽ bắt đầu tấn thăng Trọng Đồng Giả.
Nhưng trước tiên cần chuẩn bị nhiều mắt heo một chút để khôi phục thể lực, phòng có việc ngoài ý muốn xảy ra.
Nhậm Thanh đi vào hàng thịt của Trương đồ tể.
Hắn chú ý tới sắc mặt Trương đồ tể có vẻ rất khó coi, thân thể gầy đi trông thấy.
" Trương đại ca, ngươi làm sao vậy?"
Trương đồ tể xoa con mắt có vẻ hơi sưng đỏ, lắc đầu nói :
"Mây ngày nay không hiểu tại sao, chỉ cần mở mắt một lúc sau, liền sẽ sinh ra cảm giác nhói nhói."
"A Thanh, ta đã đến mấy y quán, vẫn không có tác dụng gì."
Nhậm Thanh nghe nói liền giật mình, hắn phát hiện mắt tần suất Trương đồ tể chớp cực nhanh, đồng thời tròng mắt có chút lồi ra.
"Trương đại ca, ta giúp ngươi xem một chút được chứ?"
"Cũng được."