Chương 18. Bắt Đầu Dị Hóa
Trương đồ tể tìm cái băng ghế ngồi xuống, Nhậm Thanh vội vàng xích lại gần quan sát.
Hắn dùng ngón tay ấn lên mí mắt, cái trán Trương đồ tể lập tức đổ mồ hôi lạnh, hắn không nhịn được kêu rên lên.
"Đau. . ."
Trên mặt Nhậm Thanh nghi hoặc, trên bảng thông tin cũng không có bất kỳ khác thường gì. . .
Không đúng! ! !
Trước đó Trương đồ tể rõ ràng còn mười lăm năm thọ nguyên, hiện tại đã ít đi ba năm.
Tuyệt không có khả năng sinh trọng bệnh, dù sao mù mắt đối với thọ nguyên ảnh hưởng cũng không lớn, không có khả năng giảm nhiều như vậy.
Trương đồ tể lo lắng hỏi:
"Thế nào A Thanh, có phải rất nghiêm trọng hay không?"
"Không có chuyện gì, hẳn là do máu dính vào tay lúc chặt thịt dẫn tới nhiễm trùng mắt, nghỉ ngơi thật tốt là được."
Nhậm Thanh trên miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại ẩn ẩn đoán được việc này khả năng cùng Bách Nhãn Giả có quan hệ.
Bạch Nhãn Giả mai danh ẩn tích mấy ngày chỉ sợ đã đến Tây khu, chuẩn bị giải quyết người đã từng quen biết như Trương đồ tể, để tránh lộ ra dấu vết.
"Vậy là tốt rồi, lo lắng sợ hãi lâu như vậy, ngay cả uống rượu cũng không ngon."
Trương đồ tể thở ra một hơi nhẹ nhàng, hắn đã đến trình độ nhắm mắt mặt kệ, nếu không cũng sẽ không tin tưởng một kẻ không có chút y thuật nào như Nhậm Thanh.
Nhậm Thanh ý thức được Bạch Nhãn Giả rất có thể đang âm thầm quan sát hàng thịt liền không tiếp tục hỏi thăm Trương đồ tể, sợ đối phương sẽ sinh sát tâm.
Hắn để không gây sự chú ý liền dứt khoát mua mấy cái đầu heo cùng các loại khác, trở lại hỏa công đường lại lấy mắt ra, còn thịt heo thì cho mấy người tiểu Vũ uống rượu.
Nhậm Thanh cầm theo túi đầu heo rời khỏi hàng thịt, đi lại trên đường phố.
Hắn càng nghĩ càng nghĩ càng không thích hợp, câu nói của Bá Phong không ngừng quanh quẩn trong đầu , nhịn không được mà suy nghĩ tỷ mỉ hơn.
"Vết cắt ở cổ quá bằng phẳng, căn bản cũng không giống lợi khí cắt, ngược lại giống như đầu tự mọc chân chạy đi."
Nhậm Thanh bước chân hơi trì độn, chẳng lẽ hắn có chỗ nhầm lẫn?
Thi thể không có đầu, không phải bởi vì Bách Nhãn Giả cẩn thận, mà là đối phương có thể làm cho đầu người chết chủ động rời khỏi thân thể. . .
Đều là người tu hành Vô Mục Pháp, Nhậm Thanh biết rõ nhất định phải diệt bỏ Bách Nhãn Giả, nếu không sớm muộn hắn cũng sẽ tìm tới mình.
Nhậm Thanh an định tâm thần, về tới hỏa công đường.
Hắn đem mắt heo lấy ra, thủ heo cùng thịt còn lại giao cho Bá Phong xử lý, sau đó đi tới chỗ Triệu thư lại một chuyến để tìm hiểu tin tức.
Triệu thư lại tuy ngoài mặt lạnh lùng, nhưng lại rất dễ nói chuyện.
Mà Triệu thư lại đối với Nhậm Thanh cũng có vài phần hiểu biết, biết rõ đối phương trong ngục đã mở miệng đã cứu được mấy chục mạng người, không khỏi sinh lòng hảo cảm.
Nhậm Thanh bỏ ra nhiều thời gian tìm đọc những hồ sơ liên quan đến vụ án không đầu và những tin tức ghi chép thăm dò sơ bộ phía trên.
Căn cứ vào tin tức bộ khoái, mấy ngày trước khi chết, những người kia đều nháy mắt rất nhanh sau đó là đầu đau nhức kịch liệt.
Triệu thư lại chú ý tới Nhậm Thanh rất nhập thần, nhịn không được hỏi:
"Nhậm Thanh ngươi tại sao lại quan tâm đến vụ án không đầu này như vậy?"
"Triệu đại nhân, ngươi không phát hiện, ngoại trừ Tây khu, tất cả các vụ án không đầu đều liên tiếp phát sinh sao?"
Nhậm Thanh nhìn hồ sơ vài lần, sau đó đưa cho Triệu thư lại:
"Hôm qua nghe Bá Phong nói tới vụ án này, ta cảm giác được kiểu gì cũng sẽ đến phiên Tây khu, nên muốn chuẩn bị trước một bước."
Triệu thư lại ra vẻ nhẹ nhõm nói :
"Ngươi yên tâm, lính cai ngục đã nhúng tay vào vụ án này, hung thủ kia nhất định trốn không thoát."
"Để phòng vạn nhất, để phòng vạn nhất."
Nhậm Thanh không muốn đem hi vọng đều đặt trên người lính cai ngục, dựa theo tính tình những tên này, rất có thể sẽ dùng Trương đồ tể để dụ Bách Nhãn Giả.
Hắn cùng Triệu thư lại nói chuyện phiếm vài câu sau đó liền quay trở về hỏa công đường.
Nhậm Thanh quyết định mau chóng đột phá bán thi cảnh, chỉ có đạt tới Trọng Đồng Giả, hắn mới có khả năng tìm ra Bách Nhãn Giả trong Tam Tương thành.
Trước lúc bế quan, hắn đem công việc giao cho Bá Phong xử lý.
Bá Phong rất im lặng, rõ ràng hắn tới phố Đàm chính là vì không muốn làm quản sự, hiện tại sao hắn có cảm giác so với lúc trước càng bận rộn hơn.
Nhậm Thanh khoang chân ngồi xếp bằng trong phòng.
Hắn đầu tiên đem vấn đề tu hành lần nữa ngẫm lại một phen, đảm bảo không bỏ sót chút chi tiết nào.
Đợi tới thời điểm đem khuya, Nhậm Thanh mới bắt đầu quan tưởng Vô Mục Pháp lần cuối cùng ở Quân Nhân cảnh.
Hắn muốn nhìn xem trong bóng tối đến cùng là tồn tại cái gì, cũng là để tâm cảnh không lưu lại lỗ hổng, nếu không có thể sẽ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Phải biết rằng những thuật pháp này vốn mang theo quỷ dị phong hiểm
Bóng tối quen thuộc dần bao trùm quanh thân, tiếng quái dị từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Tiếng bước chân ngày một tới gần, Nhậm Thanh không sợ hãi mà gắt gao nhìn chằm chằm, trên mặt còn mang theo ý cười.
Đợi đến khi hắc ám tản ra, một bóng đen cổ quái từ đó đi ra.
Khi bóng đen càng thêm tiếp cận Nhậm Thanh, hai người liền biến thành hình dạng tương đồng, thậm chí biểu cảm cũng y như đúc.
Nhậm Thanh tự lẩm bẩm:
"Nhìn thẳng sợ hãi mà không sợ, thì ra đây chính là Trọng Đồng Giả."
Pháp môn tấn thăng Trọng Đồng Giả đã tìm tới, chỉ cần đợi một thời gian, dù dựa vào bản thân tu hành, hắn cũng có thể đạt tới bán thi cảnh.
"Nhưng mà ai bảo thứ ta thiếu nhất chính là thời gian."
Nhậm Thanh không chút do dự hủy bỏ quan tưởng.
Bảng thông tin hiện ra, bắt đầu dị hoá.