Chương 4. Vận Dụng Vô Mục Pháp
Nhậm Thanh lật ra tờ thứ nhất, trong lòng liền sinh ra một cỗ xúc động muốn đưa tay móc mắt chính mình.
Hắn cố nén khó chịu, bắt đầu nhìn kỹ từng tờ một.
« Vô Mục Pháp » được ghi chép một cách cẩn thận, chữ viết vô cùng nắn nót tỉ mỉ, nhưng lại mang đến cho hắn một cảm giác giống như là giòi bọ đang nhúc nhích, muốn từ trên mặt giấy bò ra ngoài vậy.
Mà nửa bản đầu đều là viết hướng dẫn cách ăn mắt người sống như thế nào.
Nếu không phải hắn đã nhập môn Vô Mục Pháp, sợ rằng đã bị những dòng chữ này làm ảnh hưởng không nhỏ. Có thể nhìn ra được người sáng tác ra cuốn sách này, Bách Mục lão tăng có bao phần quỷ dị.
Lúc Nhậm Thanh xem hết « Vô Mục Pháp », quần áo toàn thân đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hai mắt đỏ lòm tựa như người mất ngủ mấy ngày.
Hắn đem thư tịch cất kỹ, ngẫm lại lại cảm thấy không an toàn, dứt khoát liền đem tấm gạch ở góc tường dưới gầm giường rút ra, giấu ở bên trong hốc tối.
Sau đó Nhậm Thanh nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện nghiền ngẫm lại nội dung vừa đọc trong sách.
Đầu tiên có thể xác định, mặc dù hắn thông qua tiêu hao thọ nguyên nắm giữ Vô Mục Pháp, nhưng trình độ cũng chỉ vẻn vẹn ở mức nhập môn.
Pháp môn tu hành Vô Mục Pháp này, chính là trong hắc ám vô biên, dị hóa hai mắt, từ đó đạt được lực lượng vượt xa tưởng tượng của con người.
Nhậm Thanh vốn cho rằng hắn đã tiếp nhận loại công pháp Âm Phủ quỷ dị này, nhưng nội dung của trang cuối cùng « Vô Mục Pháp » quá quỷ dị.
Muốn tăng tốc độ dị hóa, có thể ngậm mắt người trong miệng tại thời điểm tu hành, nhưng mà cái giá phải trả đó là toàn thân mọc ra con mắt.
Chuyện đáng mừng chính là Nhậm Thanh thông qua hệ thống biết được Vô Mục Pháp còn có 2 nhánh khác để lựa chọn.
Như vậy xem ra, hệ thống còn có thể mang đến tin tức ẩn tàng của công pháp.
Ví dụ như nói Độc Giác cùng Trọng Đồng.
Trên sách mặc dù ghi chép việc nuốt mắt sống có thể khôi phục thương thế, nhưng thọ nguyên cũng không hề tăng thêm, điều này e rằng ngay cả Bách Mục lão tăng người sáng tạo ra cuốn sách này cũng không ý thức được.
Trong lòng Nhậm Thanh sớm đã làm ra lựa chọn.
So sánh toàn thân mọc đầy con mắt hoặc là biến thành độc nhãn, xác thực Trọng Đồng vẫn dễ tiếp nhận hơn nhiều, chí ít miễn cưỡng cũng vẫn xem như người bình thường. . .
Nhậm Thanh trong lúc bất tri bất giác đã bắt đầu quen thuộc thiết lập quỷ dị này.
Tiếng gà gáy vang lên.
Hắn nhéo nhéo huyệt thái dương rồi từ trong nhà đi ra ngoài, ánh nắng ngày xuân nhẹ nhàng xua tán đi âm lãnh trên người hắn.
Một mùi cháy khét sinh ra do hỏa thiêu thi thể từ trong sân truyền đến.
Mấy ngày tiếp theo, trừ khi phố Đàm tiếp tục xuất hiện người chết, hỏa lô sẽ không thể dừng lại, dù sao cũng cần phải nhanh chóng làm sạch đình thi phòng.
Tiểu Vũ đang ngồi trong sân nhỏ đọc sách, dù sao trông giữ hỏa lò cũng chỉ cần hai người, vì thế ba người bọn hắn vẫn luân phiên thay nhau trông giữ.
"Thanh ca, ta thấy ngươi giữa trưa không ăn, đặc biệt lưu lại cho ngươi."
Tiểu Vũ buông quyển sách xuống, đem bánh bao đưa cho Nhậm Thanh.
Lúc hắn làm việc ở Hỏa Công Phòng khác, mỗi ngày ngoại trừ phải làm công việc nặng nề, bụng còn thường xuyên ăn không đủ no, cho nên từ trong nội tâm, hắn thật lòng cảm kích Nhậm Thanh.
"Hiện tại ta có việc phải ra ngoài một chuyến, không bao lâu sẽ trở lại."
Nhậm Thanh đi xem hỏa lò, thấy không có gì trở ngại mới dặn dò 3 người rồi đi ra ngoài.
Trên đường đi hắn gặp nha dịch muôn hình muôn vẻ, nhưng đa số đều bộ khoái tuần tra, chỉ có số ít là hỏa công.
Nhậm Thanh ra khỏi nha môn, sau đó đi thẳng đến hàng thịt, đã có thể thông qua nuốt con mắt sống để gia tăng thọ nguyên, tự nhiên phải nếm thử một phen.
Lúc đi trên đường phố đông đúc, hắn đối với thị lực của mình tăng thêm vài phần rõ ràng , dễ như trở bàn tay liền có thể phát hiện được những chi tiết trong ngày thường không thấy.
Vết bẩn trên người lão nhân bán mứt, thư sinh mới vừa uống rượu trở về bị móc túi tiền.
Thậm chí ngay cả những hạt phấn trên mặt phụ nữ, ngọn tóc trên đầu đều có thể thấy vô cùng rõ ràng.
Việc vận dụng Vô Mục Pháp đối với hắn dần trở nên quen thuộc hơn.
Ánh mắt hắn vô tình lướt qua tên ăn mày ở bên đường, nhịn không được mày nhăn lại.
Tên ăn mày này nhìn qua hơn ba mươi tuổi, khập khễnh đưa tay xin tiền bạc với người đi đường, biểu hiện trên mặt có chút thống khổ.
Nhậm Thanh chú ý tới tên ăn mày, chân của tên này so với người bình thường thì to gấp đôi, trên làn da của hắn mọc đầy những bọc mủ.
Nhiễm trùng nghiêm trọng như vậy, còn có thể hoạt động sao?
Bước chân hắn hơi ngừng lại đi tới, sau đó lấy ra chút bạc vụn, đặt ở trong cái bát mẻ của tên ăn mày.
"Đa tạ sai gia, sai gia sống lâu trăm tuổi. . ."
Tên ăn mày rối rít tạ ơn, Nhậm Thanh cầm tiền lẻ tựa như lơ đãng chạm vào đối phương, một loạt tin tức lập tức hiện trước mắt hắn.
【 Trần Nhị Cẩu 】
【 tuổi tác: Hai mươi tám 】
【 thọ nguyên: Mười ba năm 】
【 thuật: Thần Túc Kinh ( tàn) 】
Phần tin tức liên quan đến Thần Túc Kinh lập tức xuất hiện.