Chương 5. Gom Mắt Heo
【 Do Thiên Tàn đạo nhân sáng chế, phương pháp tu luyện thì cần tại khi trẻ nhỏ, khi xương cốt đang phát triển, đem hai chân cắt đứt tận gốc, ăn vào thuốc dẫn đặt biệt, ba năm không chết là có thể mọc ra chân mới. 】
Hô hấp Nhậm Thanh hơi có vẻ dồn dập lên, hắn tạm thời không tiếp tục đi tới hàng thịt mà dạo vài vòng trong khu thành tây.
Rất nhanh hắn liền đưa ra một suy luận kinh người.
Ngoài tên ăn mày bên đường, trong khu thành tây này vẫn còn vô số những tên khác đều là tàn tật ở chân, rõ ràng đều là người tu luyện Thần Túc Kinh.
Nhậm Thanh liền ý thức được bản thân hắn đã nhận thức sai lầm.
Công pháp trong thế giới này đều là những công pháp quỷ dị , tư chất để nhập môn lại không yêu cầu cao, vì thế mạng người trong thế giới này sẽ không đáng mấy đồng, sẽ luôn có kẻ chết vì tu luyện hoặc là biến thành đồ tu luyện của kẻ khác.
Đối với rất nhiều thế lực mà nói, đem công pháp truyền xuống sẽ luôn có lợi mà không có hại, thậm chí có thể nhờ vào đó khống chế được rất nhiều vũ lực.
Nhìn bề ngoài, Tam Tương trấn có phần sóng yên biển lặng, kì thực bên trong mạch nước ngầm lại ẩn dấu không biết ẩn giấu biết bao tu sĩ.
Nhậm Thanh hít vào một ngụm khí lạnh, phấn khích khi phát hiện ra khả năng siêu phàm của mình không còn xót lại chút nào.
Hắn một lần nữa trở lại phố Đàm, đi vào hàng thịt gần nha môn nhất.
Người bán hàng là một tên đàn ông cường tráng, mặc tạp dề dính đầy mỡ, hắn đang mài con dao mổ lợn của mình, quang mang phản xạ ra khiến người ta không rét mà run.
Nhậm Thanh vừa định mở miệng, tên đồ tể đã chủ động nói:
"Thì ra là A Thanh, đã mấy ngày không gặp, còn tưởng rằng ngươi gặp phải việc gì. . ."
"Trời, cái miệng thối của ta lại nói bừa, hôm nay cắt thêm cho ngươi hai lạng thịt."
Nhậm Thanh cười ngượng ngùng. Đời trước của thân thể này tính cách vô cùng quái gở, ngay cả nha môn cũng không có mấy người nhận ra, sao lại có quan hệ với người bán hàng này.
Hắn cẩn thận từ trong miệng của tên đồ tể tìm ra tin tức liên quan.
Tên đồ tể họ Trương, chủ yếu vẫn là người quen biết của đại ca hắn, trước khi chết đại ca còn đặc biệt dặn dò để Trương đồ tể hỗ trợ trông nom Nhậm Thanh, cũng xem như là có người bầu bạn với hắn.
"Trương đại ca, gần đây ta ra ngoài làm việc ban đêm liền nhìn có chút không rõ, ngươi có thể lấy cho ta chút mắt heo để bồi bổ không?"
"Không có vấn đề, nếu ngươi muốn, sau này ta cũng sẽ giữ lại cho ngươi."
Trương đồ tể một lời liền đáp ứng, đầu heo thi thoảng sẽ có người mua để ăn, còn mắt heo bình thường đều là ném cho chó hoang trên đường.
Hắn trước giúp Nhậm Thanh chặt mấy cân thịt, sau đó dùng giấy dầu bọc lại tiếp theo dùng dao khoét cặp mắt heo ra.
"A Thanh, nếu là đoạn thời gian trước ngươi tới hỏi, chỉ sợ là chỗ của ta thật đúng là không tìm ra nổi mắt heo."
Trương đồ tể cười nói:
"Có người đặc biệt tiêu tiền bạc mua mắt heo, ngươi nói có khờ hay không?"
Con ngươi Nhậm Thanh lập tức phóng đại, hắn đưa tay ngăn lại Trương đồ tể:
"Trương đại ca, ngươi đem mắt heo còn thừa cho ta là được, không cần đặc biệt móc ra đâu, như vậy sẽ làm hỏng đi cái đầu heo."
"Còn có, việc ta đến lấy mắt heo ngươi cũng đừng cho người khác biết. . ."
Trương đồ tể không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ cho rằng Nhậm Thanh sợ bị người phát hiện sẽ mất mặt nên cũng nhanh chóng đáp ứng.
Còn Nhậm Thanh đã ý thức được người đem « Vô Mục Pháp » truyền cho chủ cửa hàng sách vẫn còn đang ở trong Tam Tương thành, và hắn cũng đang bắt đầu đi săn mắt người.
Trương đồ tể đem nửa cân mắt heo dùng giấy dầu gói kỹ, hai tay xoa xoa trên tạp dề rồi mới đưa cho Nhậm Thanh.
"A Thanh, tiền bạc cũng không cần."
"Như vậy sao được, Trương đại ca khách khí."
Nhậm Thanh cười cự tuyệt, hắn lấy ra chút tiền nhét mạnh vào trong tay Trương đồ tể, đồng thời vô tình cố ý đụng đối phương một cái.
Lượng tin tức biểu hiện Trương đồ tể còn mười lăm năm thọ nguyên, cũng không nắm giữ bất luận công pháp gì, xác thực không có quan hệ gì với Vô Mục Pháp.
Nhậm Thanh nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại có chút kiêng kị.
Hắn từ bên trong « Vô Mục Pháp » có thể nhìn ra, Bách Mục lão tăng đối với mắt người rất tôn sùng.
Chỉ sợ nếu thường xuyên tu luyện, một khi tu sĩ Vô Mục Pháp thử qua mắt người, rất có thể sẽ hãm sâu trong cảm giác đó mà không cách nào tự kềm chế.
Hiện tại muốn nghiệm chứng cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm hiểu phía trong Tam Tương thành gần đây có người bị đào đi hai mắt hay không, liền có thể rõ ràng.
Nhưng mà quan hệ xã hội của hắn trong nha môn có hạn, hiện tại cũng không thể hỏi han ra tin tức gì.
Nhậm Thanh tìm một nhà bán mì để ăn no bụng. Mắt nhìn thấy trời dần dần tối, hắn liền đứng dậy quay trở về nha môn.
Bên trong hỏa công đường vẫn phiêu tán ra từng sợi khói trắng, xem ra ba người Lý Miên đã bắt đầu hỏa thiêu một nhóm thi thể mới.
Nhậm Thanh lên tiếng chào, sau đó mang theo thùng nước giếng tiến vào phòng.
Hắn trước tiên đem mắt heo ngâm ở trong nước để rửa trôi máu, tránh việc kinh tởm không thể nuốt vào được.
Tiếp theo hắn ngồi tại trên giường, nhắm mắt lâm vào minh tưởng.
Nửa nén hương sau.
Nhậm Thanh thở dài mở to mắt, hắn nắm vuốt huyệt thái dương trầm mặc không nói, hồi lâu mới nhịn không được lẩm bẩm.
"Xem ra đi đường tắt cũng là có tai hại, chậm chạp không cách nào tiến vào trạng thái tu hành."
Dưới tình huống bình thường, trong bốn mươi chín ngày nuốt vào con mắt, sẽ chỉ nhìn thấy hắc ám, sau đó sẽ quan tưởng cực kỳ dễ dàng.
Nhưng Nhậm Thanh lại hoàn toàn tương phản, quá trình hắn nắm giữ Vô Mục Pháp cực kì ngắn ngủi, cho nên mới tìm không thấy phương hướng
Mà tâm tình càng lo lắng, càng là dễ dàng ảnh hưởng tới trạng thái.
Nhậm Thanh dứt khoát thử xem nuốt mắt lợn có thể kéo dài tuổi thọ hay không, nói không chừng có thể tìm ra phương hướng.