Chương 8. Điều Động Hỏa Công Đường
Nhậm Thanh há to miệng không thể tưởng tượng nổi, bởi vì vật kia, hắn càng nhìn càng cảm thấy giống da người?
Da người sống? ! !
Quả nhiên là một cái thế giới quỷ dị.
Sau khi thân ảnh lính cai ngục biến mất, Nhậm Thanh tiếp tục nằm trên đất một hồi lâu mới nâng thân thể mệt mỏi không chịu nổi trở lại hỏa công đường.
Hai ngày tiếp theo, hỏa lò chưa từng dừng lại, vẫn một mực thiêu đốt thi thể.
Đến lúc ba bộ thi thể cuối cùng hóa thành tro tàn, tro cốt trong lò đã đóng thành một tầng dày, trong đó còn chút xương cặn và mảnh vỡ.
Tro cốt bị lấy đi, cũng không biết rõ nha môn muốn dùng làm cái gì.
Trong lúc này, thành tây có vẻ tương đối bình tĩnh, phố Đàm càng không phát sinh thêm mạng người nào.
Nhưng ở khu vực khác của nha môn, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hỏa công mang thi thể ra vào.
Căn cứ vào tin tức Nhậm Thanh nghe được, thành đông đã chết hơn mười người, mà điểm kì dị là những thi thể này đều chết không có đầu, còn xác chết thì đều giữ ở tư thế đang quỳ lạy.
Hắn có cảm giác đây là cách hành sự của một tên Bách Nhãn.
Nếu như Nhậm Thanh là tên Bách Nhãn kia, khẳng định khi gây án sẽ tận lực tránh khu vực thành tây, sau đó cắt đầu là để tránh bị phát hiện việc mắt người đã bị móc đi.
Cách làm việc như thế thì cho dù là pháp môn « Vô Mục Pháp » rơi vào trên tay nha môn, cũng khó mà lần ra giấu vết.
Nhậm Thanh mấy ngày nay bận rộn coi quản hỏa lò, cộng thêm việc đang nghiên cứu tìm tòi con đường tu hành, vì thế tần suất tới hàng thịt cũng giảm mạnh.
Ngoại trừ tìm hiểu tin tức Vô Mục Pháp ở bên ngoài, hắn chú ý tới trong nha môn cũng không yên bình, tuy nhiên hắn cũng chẳng còn thời gian để đi đào sâu hơn nữa.
Mà khi hắn bế quan cũng thu hoạch được không ít.
Nhậm Thanh đã có thể tự nhiên tiến vào trạng thái quan tưởng Vô Mục Pháp, có điều thời gian chỉ giới hạn trong vòng một canh giờ.
Nếu là vượt qua một canh giờ, hắc ám trong mắt hắn sẽ trở nên kinh khủng, còn có thể sinh ra dục vọng muốn móc mắt.
Nhậm Thanh cũng tìm được quy luật ăn mắt heo sống để gia tăng thọ nguyên, khoảng chừng cách ba canh giờ nuốt vào một cái mắt heo là thích hợp nhất.
Cứ như vậy, mỗi ngày hắn có thể gia tăng thêm thọ nguyên bốn năm ngày.
Tiến triển mặc dù có chút chậm chạp, nhưng ít ra không cần lo lắng thọ nguyên gần hết.
Hiện tại bộ dáng Nhậm Thanh đã không còn vẻ bệnh tật như trước, khí huyết sung mãn hơn nhiều.
Chỉ có điều, ánh mắt ba người tiểu Vũ nhìn hắn càng ngày càng cổ quái.
Đam mê ăn mắt heo sống, còn có một ngày phải ăn mấy lần. . .
Nhậm Thanh nghiên cứu xong Vô Mục Pháp, vừa muốn tiến đến diễn võ trường trong nha môn nhìn xem, coi như không thể tìm manh mối thuật pháp thì học tập thêm một chút ngoại công phòng thân cũng tốt.
Nhưng đột nhiên phiền phức lại tìm tới cửa.
Mới vừa thiêu hết đống xác kia xong không được bao lâu, thật vất vả mới được nhàn rỗi, Nhậm Thanh lại bị gọi đi công thẩm đường.
Cũng không phải là sự việc nửa đêm chuyển thi thể bị bại lộ, chủ yếu bởi vì Huyện lệnh hạ lệnh triệu tập nha dịch, toàn bộ nha dịch khu Tây cũng bị kinh động.
Theo Nhậm Thanh phán đoán, kinh động lớn như thế ắt hẳn không khỏi có liên quan tới những việc quỷ dị trong thành.
Phòng nghị sự bên trong công thẩm đường diện tích không lớn, bên trong xếp đầy ghế, tất cả các quản sự của hỏa công đường Tam Tương thành đều ngồi ở đây.
Tuổi của bọn hắn hầu hết đều trên ba mươi, không ít người đầu đã hai thứ tóc, duy chỉ riêng Nhậm Thanh ngay cả hai mươi còn chưa đến.
Trong phòng yên tĩnh im ắng, Nhậm Thanh ngồi ở gần cửa ra vào, thừa cơ quan sát mỗi người.
Cũng không lâu lắm, thư lại sắc mặt khó coi đi đến.
Thư lại họ Triệu này, được phân công làm thư lại ở khu Tây nha môn, bề ngoài của hắn nhìn càng giống một cái thương nhân hơn.
"Nói ngắn gọn, các ngươi chắc là cũng đã biết một chút chuyện ở khu Đông rồi chứ?"
Nhậm Thanh nhìn quanh, biểu lộ của những nha dịch khác cũng trở nên khó coi, duy chỉ có hắn đầu đầy sương mù.
Triệu thư lại tiếp tục nói:
"Bên trong đã thành cấm khu, đợi sau khi lính cai ngục xử lý xong xuôi các loại việc trong đó, các ngươi sẽ phải phụ trách việc thanh lý nhà giam, mỗi đường cử ra năm người, tìm người nhanh nhẹn một chút."
Bọn nha dịch nhao nhao bằng lòng, mặc dù không cần bản thân mình bất chấp nguy hiểm đi vào, nhưng thủ hạ mà chết thì cũng có thể mất đi uy tín, vậy phải chọn người nhanh nhẹn một chút.
Nhậm Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra bốn người phố Đàm khẳng định thoát không khỏi, mỗi đường cử ra năm người mà bọn hắn chỉ có bốn mà thôi.
Nhưng mà hắn sinh lòng hiếu kì, nhà giam có việc gì mà lại điều động nhiều người như vậy, còn có cấm khu là cái gì?
Chẳng lẽ lại liên quan đến Quỷ Thần. . .
"Đợi sau khi tiến vào nhà lao, nhớ là không được để lộ chút da thịt nào, đồng thời còn phải đem bên trong quét dọn sạch sẽ,một chút mảnh vụn cũng không được lưu lại."
Triệu thư lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói những điểm cần phải chú ý, đám nha dịch lắng nghe cực kì nghiêm túc, thậm chí còn có người cúi đầu ghi chép.
Bầu không khí trong phòng càng ngày càng nặng nề.
Nhậm Thanh có thể thấy rõ ràng sợ hãi trong mắt đám nha dịch.
Theo đạo lý thì bọn hắn tiếp xúc qua với nhiều người chết, tổng cộng thì cũng đã xử lý hơn ngàn cái thi thể, làm sao lại có vẻ thất thố như vậy?