Quỷ Dị Cầu Sinh: Bắt Đầu Thu Hoạch Được Gấp Trăm Lần Cường Hóa

Chương 30: Thành ý

Chương 30: Thành ý
【Chúc mừng Tô Nguyên thủ sát Thụ Tinh, thu hoạch được danh hiệu vinh dự: Đốt Thụ Nhân】
"Tô Nguyên đại thần lại 'ăn mặn' rồi!"
"Mạnh mẽ a, nhóm chúng ta trốn ở phòng tối bên trong đốt củi để phòng quỷ dị, người ta thì đặt bên ngoài đốt Thụ Tinh."
"Đừng chua nữa, tranh thủ thời gian tự sát trùng sinh đi?"
"Ngươi cứ tới trước đi."
"Làm phiền một chút, ai còn có gỗ không, phiền phức giao dịch cho ít."
"Cầu giao dịch, có thể đốt là được."
"Ta cũng nhanh hết rồi!"
"Chịu đựng đi, cự ly hừng đông còn không đến 6 tiếng đồng hồ nữa."
Thế giới trong kênh nói chuyện phiếm, mọi người vẫn đang vì ngăn cản tóc dài quỷ mà phấn đấu.
Đối với bọn họ mà nói, đêm dài đằng đẵng, ngăn cản được sự tập kích của tóc dài quỷ, coi như đại công cáo thành!
Tô Nguyên thì không giống vậy, đêm nay hắn bận rộn nhiều việc hơn. Ấn mở trang danh hiệu vinh dự kia, Tô Nguyên đơn giản xem qua thuộc tính của Đốt Thụ Nhân:
Đốt Thụ Nhân, đối với quỷ dị loại Thụ Tinh uy hiếp +10, đối với quỷ dị loại Thụ Tinh tổn thương +10%. (Đốt cháy 30 con Thụ Tinh, xưng hào tiến giai thành Đốt Cháy Đại Sư, thuộc tính gấp bội.)
"Không tệ," hắn đem cầu sinh sổ tay thu lại, ánh mắt xuyên thấu qua nhà tranh, rơi vào góc tường, nơi đặt chiếc rương bảo vật hiếm có kia.
Gâu gâu!
Tiểu Môi Cầu đang ngậm chiếc lạp xưởng hun khói Tô Nguyên cho nó, đột nhiên quay đầu về phía nhà tranh, kêu hai tiếng.
Nó nhạy cảm cảm giác được điều gì đó, là cái gì đây?
Tô Nguyên nhìn nó một chút, chậm rãi ngồi xuống, đào một khối bùn trên mặt đất. Căn cứ theo cách làm tượng đất khôi lỗi trong đầu, chỉ hai ba lần hắn đã nặn ra hai con tượng đất nhỏ.
Tô Nguyên trước đó đã chú ý, tượng đất phổ thông sau khi chế tác xong, cấp bậc là thấp nhất, cấp độ F. Bất quá đồ vật nhỏ như vậy, vận chuyển đồ vật ngược lại là đủ dùng.
Tô Nguyên đặt chúng xuống đất, tượng đất nhỏ trong nháy mắt sống lại, nện bước những bước nhỏ, hướng nhà tranh chạy tới.
Ngược lại Linh Nhi không hiểu vì sao Tô Nguyên không tự đi lấy, mà lại thả tượng đất đi qua, "Chủ nhân? Hay là ta thay ngươi đi lấy nhé?"
Tô Nguyên lắc đầu, nói thật, lúc trước hắn đã hai lần không đủ coi trọng tính cảnh giác của Tiểu Môi Cầu. Lần này, nói gì cũng phải cẩn thận làm việc.
Tượng đất nhỏ vui vẻ chạy vào nhà tranh, dưới sự khống chế của Tô Nguyên, chúng đã thành công cầm lấy chiếc rương bảo vật hiếm có kia.
"Rất tốt," Tô Nguyên mỉm cười, khống chế chúng đi ra ngoài.
Ngay khi tượng đất nhỏ vừa chạy đến cửa nhà tranh,
Gâu, ô!
Tiểu Môi Cầu lần nữa hướng về phía bên kia gầm nhẹ.
Tô Nguyên vội vàng khống chế tượng đất nhỏ dừng lại. Chẳng lẽ lần này rương bảo vật lại có vấn đề?
Hắn rất tin vào bản lĩnh dò xét bảo rương của Tiểu Môi Cầu. Tô Nguyên không hề biết, chính Tiểu Môi Cầu cũng không tin vào điều này. Nó có dò xét được bảo rương đâu, lần trước vì đó là rương quỷ, không thuộc về bảo rương. Lần thứ hai thì do quỷ dị tự mình thò đầu ra.
"Tiểu Môi Cầu, cái rương bảo vật kia có vấn đề?"
Tô Nguyên quay đầu nhìn về phía Tiểu Môi Cầu đang gầm nhẹ bên cạnh. Linh Nhi cũng quay đầu nhìn về phía nó.
Tiểu Môi Cầu đột nhiên hướng phía bảo rương vọt tới!
Tô Nguyên thầm nghĩ: "Quả nhiên, bảo rương có vấn đề."
Chỉ là hắn không ngờ tới, Tiểu Môi Cầu lại chủ động vọt tới chỗ quỷ dị! Muốn trước khi nói về những chuyện phát sinh, nên được ngược dòng đến sự kiện nó dũng cảm nhào đầu vào quỷ nhân, cứu Tô Nguyên.
Về sau, Tô Nguyên đã tăng cường tính cảnh giác cho nó. Con hàng này dường như lại trở nên bó tay bó chân.
Ách.
Suy nghĩ của Tô Nguyên đột nhiên bị đánh gãy, cả người rối rắm. Tiểu Môi Cầu đúng là đã xông về phía rương bảo vật, nhưng mục tiêu của nó lại là một bụi cỏ đuôi chó ở cửa nhà tranh.
"Truy a truy, cái đuôi của bản uông ở đâu, truy a truy, gâu gâu cái đuôi ở chỗ này."
"Gâu! Chủ nhân giúp ta mang bụi cỏ này về trồng trong nhà đi."
"Ai?"
"Chủ nhân, các ngươi đừng đi mà!"
Tô Nguyên đem chiếc rương bảo vật hiếm có bỏ vào nhẫn trữ vật, không để ý tới con chó ngốc kia, mang theo Linh Nhi đi về.
Đi không bao xa, Tiểu Môi Cầu đã đuổi kịp.
Trên đường trở về phòng tối, Tô Nguyên luôn cảm giác có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt kia núp trong bóng tối, mịt mờ, lạnh giá, ác độc.
Trong đầu hắn hiện ra con chuột quỷ dị kia. Chẳng lẽ là nó?
Tiểu Môi Cầu đang nằm trên mặt đất híp mắt ngủ, Linh Nhi bị Tô Nguyên đưa về trong quỷ khế.
Tô Nguyên đi tới trước cửa sổ, nhìn ra phía ngoài. Đêm đen như mực, tựa như hồng thủy dã thú.
"Vẫn là tích lũy chưa đủ!"
Tô Nguyên móc Quỷ Tướng Khế ra, mặc dù có thể thu hoạch quỷ bộc làm trợ lực, nhưng phương pháp thu hoạch quỷ bộc không dễ dàng như trong tưởng tượng.
Linh Nhi là bị hắn lừa gạt tới, nhưng gặp phải những quỷ dị khác, sẽ không dễ dàng như vậy. Giống như đêm nay, trong loại tình cảnh đó, hắn căn bản không có cơ hội hoàn thành khế ước.
"Vẫn là tích lũy quá ít, thủ đoạn không đủ nhiều."
Hắn lấy giấy vàng đỏ như mực từ trong không gian trữ vật ra. Tô Nguyên đại khái nhìn một lượt, những vật liệu để vẽ phù này, nhiều nhất ủng hộ hắn hoàn thành 10 tấm phù triện.
"Ngũ Lôi Phù Triện, ta nhất định phải vẽ thành!"
Tinh thần lực tăng lên, Tô Nguyên tự tin hơn trước không ít!
Hắn trải giấy vàng ra, sau khi mài mực đỏ, cầm bút lông lên, bắt đầu dựa theo phương pháp trong đầu để câu họa.
"Xong rồi!"
Trên mặt Tô Nguyên lộ ra nụ cười hài lòng.
"Quá khó khăn!"
Ngũ Lôi Phù tuy là phù triện cơ bản nhất, nhưng uy lực nó có thể sinh ra lại vô cùng mạnh mẽ. Chủ yếu là sau khi nó triệu hoán Ngũ Lôi, không dễ dàng trúng mục tiêu, vì thế nó mới biến thành phù triện cơ bản nhất.
Tô Nguyên nhìn thông tin của Ngũ Lôi Phù Triện:
Ngũ Lôi Phù Triện
Trừ Tà: 100
Sét Đánh: 200
Có thể triệu hoán năm đạo lôi điện, đối với quỷ dị sinh ra hiệu quả thiêu đốt và tê liệt.
Khi Tô Nguyên nhìn thấy thuộc tính của Ngũ Lôi Phù Triện, trong lòng trực tiếp nở hoa.
Bất quá, hắn càng muốn nhìn xem kết quả sau khi cường hóa gấp trăm lần.
Không cần nghĩ, Tô Nguyên trực tiếp cường hóa thuộc tính Sét Đánh.
Ngũ Lôi Phù Triện
Trừ Tà: 100
Sét Đánh: 20000
Có thể triệu hoán năm đạo thiên lôi, thiên lôi chấn nhiếp vô số yêu tà, quỷ dị sẽ bị thiên lôi trực tiếp mẫn diệt.
"Đừng đùa chứ, thiên lôi đều đi ra rồi?!"
Hai mắt Tô Nguyên tỏa sáng.
Hắn hít sâu một hơi, đem chín tờ giấy vàng còn lại toàn bộ chế tác thành Ngũ Lôi Phù Triện, và cường hóa toàn bộ.
Tô Nguyên mở cầu sinh sổ tay ra, chuẩn bị tìm xem có giao dịch mực đỏ hay không, tiện thể xem có thể giao dịch được nhiều vật liệu đặc thù không.
Việc chế tác tượng đất khôi lỗi cần vật liệu đặc thù để cường hóa, có khả năng tạo ra khôi lỗi cường lực cấp cao.
Tô Nguyên xem thông tin giao dịch, không có giao dịch mực đỏ nào, xem ra vẫn phải tìm Liễu Y Y.
Còn về vật liệu đặc thù, Tô Nguyên cũng không phát hiện, nhưng ngược lại có không ít giao dịch Tịch Tà Khoáng. Nhưng phẩm chất Tịch Tà Khoáng của bọn họ quá thấp. Giống như Tịch Tà Khoáng cấp hoàn mỹ giao dịch từ Liễu Y Y trước đó, căn bản không thể so sánh được.
Tô Nguyên vô cùng không muốn tìm người phụ nữ gọi mình đạo trưởng kia, nhưng vì vật liệu phẩm chất cao, thôi vậy.
Bất quá, giờ này chắc cô ta đang vùi đầu đốt củi, ngăn cản tóc dài quỷ xâm lấn nhỉ?
Ngay khi hắn do dự có nên hỏi thăm hay không, Liễu Y Y gửi thông tin tới.
"Đạo trưởng, ta sắp không được rồi."
"?"
"Đạo trưởng, người ở đây thì tốt quá!"
"Ngươi không có gỗ sao? Ta có thể giao dịch cho ngươi."
Tô Nguyên nghĩ có lẽ có thể dùng mấy khối vật liệu gỗ để đổi Tịch Tà Khoáng hoặc mực đỏ trong tay đối phương.
"Không phải, tóc dài quỷ đã bị linh hỏa phù của đạo trưởng thiêu chết rồi."
"Ồ, vậy thì tiếc quá."
"Nhưng mà, ta ngã bệnh rồi."
"Ngã bệnh?"
Tô Nguyên dò hỏi: "Bệnh gì?"
"Bị cảm, khó chịu muốn chết, ta cảm giác mình sắp không xong rồi."
"Ngươi còn có mực đỏ và Tịch Tà Khoáng phẩm chất cao không?"
"Đạo trưởng, người ta sắp chết rồi, ngươi chỉ quan tâm mấy thứ vật ngoài thân này thôi sao?"
"Cảm mạo không chết được."
"Oa a a a! Sẽ chết, ta như vậy, căn bản không qua nổi đêm mai đâu. Ô ô ô!"
Tô Nguyên cảm thấy cô ta hiểu nhầm rồi.
"Ta có thể chữa cảm mạo."
"Thật sao, vậy thì tốt quá! Ta được cứu rồi!"
Liễu Y Y cảm thấy mình lại sống thêm được rồi! "Ta thật sự quá cơ trí, nói chuyện với đại thần quả nhiên là không gì không thể!"
Tô Nguyên nhìn lời của cô ta, sờ cằm, trả lời: "Ngươi có sống được hay không, còn phải xem thành ý của ngươi."
"Thành ý?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Y Y đỏ lên, tim đập nhanh. "Đạo trưởng, ngươi thật đáng ghét, người ta còn chưa chuẩn bị gì cả."
Mặt Tô Nguyên tối sầm: "Ngươi không có Tịch Tà Khoáng và mực đỏ?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất