Quỷ Dị Tu Tiên, Ta Có Một Tòa Ngũ Tạng Miếu

Chương 43: Quái xà gian lận!

Chương 43: Quái xà gian lận!
“Quái vụ phạm vi bao phủ, so trước đó lại rộng hơn nhiều.”
Đến chân núi Vân Hoa, Thương Lục không vội lên núi, mà là dừng lại quan sát một lát.
Quái vụ trong núi khiến hắn có cảm giác như một sinh vật sống, đang không ngừng thôn tính, lớn mạnh. Đặc biệt là trận mưa to đêm qua, càng khiến quái vụ trong núi tăng trưởng không ít.
Bí cảnh cũng có thể lớn mạnh sao? Thương Lục thực sự không rõ.
Bí cảnh thuộc về triều đình, là cơ mật của Vu Viện, người thường biết rất ít.
Thương Lục liếc nhìn những hương trấn dưới chân núi Vân Hoa, chúng cách quái vụ vẫn còn một khoảng cách, trong thời gian ngắn, quái vụ hẳn chưa thôn tính được chúng.
Chờ đến khi vu quan xác nhận sự tồn tại của bí cảnh, dẫn đến Vu Viện khai phá bí cảnh, tự nhiên sẽ di dời những hương trấn này đi nơi khác.
Nhìn xa một lát, Thương Lục thu hồi ánh mắt, điều chỉnh cây trúc từ kéo thành đẩy, hướng lên núi đi. Đồng thời, hắn chủ động rắc bột hùng hoàng từ xa trước khi đến gần quái vụ, phòng khi quái vụ lại mở rộng, nuốt mất đường lui của hắn.
Rất nhanh, Thương Lục đến trước quái vụ.
Sơn vụ thông thường, vòng ngoài đều mỏng manh, càng vào sâu, sương mù càng dày đặc. Nhưng quái vụ trên núi Vân Hoa lại khác, nó đậm đặc ngay từ đầu.
Phía ngoài lớp sương mù, dường như có một ranh giới rõ ràng. Nhìn từ xa thì không thấy, đến gần mới thấy rõ ràng.
Điều này tạo nên cảm giác kỳ quái, phảng phất như ranh giới sương mù là một cánh cửa ma quái, chia cắt thế giới bên trong và bên ngoài sương mù thành hai thế giới không liên hệ.
Sương mù rất đậm, dù thị lực của Thương Lục đã tăng lên, đứng bên ngoài, nhiều lắm cũng chỉ nhìn thấy được trong phạm vi mười bước. Vượt quá khoảng cách này, chỉ là một màn sương mù mông lung, không nhìn thấy gì cả.
Thương Lục đã từng trải qua tình huống như vậy, nên không thấy bất ngờ. Hơn nữa, trước đây hắn chỉ nhìn rõ được đồ vật trong phạm vi mười bước, giờ đã tiến bộ hơn nhiều rồi.
“Tam Nương, chúng ta vào thôi!”
Thương Lục vỗ vỗ túi đựng ô giấy dầu, đẩy cây trúc, nhanh chóng bước vào quái vụ.
Quái vụ đậm đặc, như một cái miệng rộng quỷ quyệt, trong nháy mắt nuốt chửng hắn. Chỉ còn lại trên mặt đất, một vệt bột phấn màu vỏ quýt tỏa ra mùi hắc.
Vào trong quái vụ, Thương Lục dừng lại quan sát tình hình.
Bột hùng hoàng rắc xuống đất, cả màu sắc lẫn mùi vị đều bình thường, không bị sương mù ảnh hưởng nhiều. Đương nhiên, đây cũng là loại liệu pháp hắn tin dùng.
Hơn nữa, khi rắc bột hùng hoàng, hắn còn dùng cây trúc cày rãnh trên đất, rắc bột hùng hoàng vào rãnh, tránh bị sương mù tản ra.
Tuy vậy, sau khi đi được vài bước, Thương Lục lại quay lại, theo dấu vết bột hùng hoàng mà trở về, quả nhiên đi ra khỏi quái vụ.
Đến lúc này, Thương Lục mới yên tâm.
Hắn lại vào trong quái vụ, một bên đẩy cây trúc cày rãnh rắc bột hùng hoàng, một bên thăm dò sâu vào trong quái vụ. Đồng thời, hắn cảnh giác quan sát xung quanh, tai cũng chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Kinh nghiệm trước đây cho Thương Lục biết, trong quái vụ đậm đặc, tai nghe còn nhạy hơn mắt nhìn. Rất nhiều khi, mắt chưa thấy được vật gì, tai đã nghe thấy tiếng động.
Lần này cũng vậy.
Thương Lục vừa đi được một đoạn trong sương mù, bên tai liền nghe thấy một loạt tiếng động xột xoạt.
Quái xà đến rồi!
Thương Lục lập tức quay người, theo tiếng động nhìn lại, quả nhiên trong sương mù dày đặc, thấy một bóng dáng dài, nhỏ, mơ hồ, thẳng tắp lao về phía hắn.
Đồng thời, Thương Lục còn nghe thấy tiếng ma sát của vảy, phát ra tiếng kêu quái dị chói tai:
“Ta cao! Ta cao!”
“Ta cao hơn!”
Thương Lục giàu kinh nghiệm, chưa đợi quái xà lao đến, đã giơ cao cây trúc lên đầu, che chắn.
Từ quái vụ bên trong, những con quái xà gào thét lao ra. Lúc đầu, chúng khí thế hùng hổ, muốn xé nát Thương Lục. Nhưng khi xem xét tình hình, thân hình chúng lập tức trì trệ.
Hai mắt tam giác của chúng không ngừng đánh giá Thương Lục và cây trúc thật dài trên đầu hắn.
Trong cái đầu nhỏ bé toàn là dấu chấm hỏi. Tựa hồ chúng nghĩ mãi không rõ tại sao lại có người cao như vậy, lại gầy như thế.
Chính như Thương Lục phán đoán, quái xà có chút trí thông minh, nhưng không cao. Chúng có thể phân biệt chiều cao con mồi, nhưng lại không phân biệt được con mồi đó cao thật hay giả.
"A —— "
Sau một hồi dò xét, quái xà cuối cùng cũng nhận ra, tên nhân loại trước mắt dù có vẻ quái dị, nhưng thực sự cao hơn nó.
Thế là, toàn thân nó run rẩy, phát ra tiếng kêu thảm chói tai. Vô số huyết vụ từ vảy phun ra, nhuộm cả sương mù xung quanh thành màu đỏ tươi.
Lập tức, "lạch cạch", nó rơi xuống đất, thân thể tan ra thành từng mảnh, hóa thành một bãi vảy rắn, xương cốt và thịt nát. Thật sự là bị "tức điên" mà chết.
Thương Lục tiến lại gần, tìm thấy một khối mật rắn màu xanh sẫm trong đống xác chết tanh hôi, dùng vỏ đao gắp nó ra.
Tam Nương lập tức tạo ra một cơn gió màu xanh lá, giúp hắn làm sạch máu, thịt nhão và những thứ bẩn thỉu trên mật rắn.
Sau khi làm sạch mật rắn, Thương Lục nuốt nó xuống, hiến tế cho tượng Tỳ Thần trong Ngũ Tạng Miếu, rồi tiếp tục tiến lên.
Đi được vài bước, hắn lại quay lại, dùng vỏ đao nhặt một vài chiếc vảy rắn còn nguyên vẹn, nhờ Tam Nương làm sạch rồi cất vào túi. Những chiếc vảy này rất cứng và sắc bén, hoàn toàn có thể dùng làm ám khí.
Tiếp tục đi sâu vào, Thương Lục lại gặp vài con quái xà khác, tất cả đều bị hắn giết bằng cách tương tự.
Cảm giác gian lận thật tuyệt!
Thương Lục cảm thấy, nhờ cây trúc dài này, hắn hoàn toàn có thể tiêu diệt hết quái xà trong quái vụ Vân Hoa sơn!
Trong lúc Thương Lục đang tìm kiếm mục tiêu, đột nhiên có tiếng động xột xoạt lớn từ bốn phía truyền đến.
Tình huống thế nào đây? Ta chẳng lẽ vô tình xông vào ổ rắn rồi sao?
Thương Lục hơi ngạc nhiên, nhưng không hề sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy rất tốt. Quái xà càng nhiều càng tốt, sẽ giúp hắn tiết kiệm thời gian.
Vừa nghĩ vậy, Thương Lục liền thấy trong màn sương mù dày đặc, vô số thân ảnh dài nhỏ đang lắc lư.
Tựa như một khu rừng thương, cảnh tượng vô cùng tráng lệ!
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cảnh tượng tráng lệ ấy trở nên khủng bố.
Trên trăm con quái xà dữ tợn đáng sợ, phun lưỡi, nhe răng, từ trong màn sương dày đặc chen chúc nhau lao ra.
Cảnh tượng này quỷ quyệt ly kỳ, khiến người kinh hãi!
Nhưng trong mắt Thương Lục, đó không phải cảnh tượng kinh khủng, mà là từng khối mật rắn đang bay về phía hắn.
Nhiều mật rắn như vậy, ăn xong, thị lực không biết sẽ tăng lên bao nhiêu? Mà mê vụ bảo vệ tượng Can Thần lại có thể bị xua tan bao nhiêu?
Thương Lục vô cùng kích động.
"Ta cao! Ta cao!"
Trên trăm con quái xà kêu gào om sòm từ bốn phía.
Để át đi tiếng kêu của chúng, Thương Lục phải ngậm một ngụm huyết khí, thi triển hổ hành pháp, gầm lên như hổ:
"Ta cao hơn! Các ngươi đều không cao bằng ta!"
Đồng thời, hắn lại dựng thẳng cây trúc lên cao.
Hắn chờ chúng bị tức chết rồi nhặt mật rắn.
Nhưng những con quái xà này không giống như những con trước đó, chúng không bị tức nổ.
Chúng nhìn chằm chằm Thương Lục và cây trúc, phát ra tiếng kêu chói tai, rồi nhanh chóng quấn lấy nhau, con sau cắn đuôi con trước, tạo thành một con "cự xà" quỷ dị!
Ngọa tào!
Thương Lục giật mình!
Gian lận! Con mẹ nó đây là gian lận!
Những con quái xà này, sao lại học được trò xấu này?!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
    Tải app để đọc truyện sớm nhất