Chu Phàm cười khổ không thôi, hắn cảm thấy lòng dạ của hai vị “phụ mẫu” này hơi lớn. Vừa rồi, hắn suýt chút nữa đã bị bóp cổ chết, nhưng sau khi bọn họ giải quyết xong liền điềm nhiên như không có việc gì, xoay người bỏ đi nấu cơm.
Cũng không biết có phải là do quan điểm của người cổ đại có chút khác biệt hay không nữa...
Chu Phàm sờ lên cổ mình, hắn có thể sờ thấy vết ngón tay chúng ta hằn trên cổ.
Chu Phàm hơi biến sắc, chuyện vừa rồi không phải là ảo giác nhưng Âm Quỷ đó rốt cuộc là gì?
Chẳng lẽ trong bóng tối thực sự tồn tại thứ gì đó kỳ quái sao?
Trước khi xuyên qua đến đây, Chu Phàm là một người không tin vào ma quỷ thần linh. Hắn đã điều tra rất nhiều nghi án, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy quỷ. Hiện tại hắn lại có chút hoài nghi, có lẽ thế giới này...
Chu Phàm lại nhìn đến góc tối trong nhà mà ngọn đèn không thể chiếu tới. Hắn nhìn rất chăm chú.
Hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu, thân thể không còn phản ứng rùng mình kia nữa, dường như thứ kinh khủng trong bóng tối đó đã rời khỏi rồi.
Đầu Chu Phàm có chút hỗn loạn, hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Một lát sau, mẫu thân Quế Phượng đi tới. Bà cười nói:
- Phàm nhi, chúng ta đi ăn cơm.
Quế Phượng lập tức đưa tay muốn đỡ Chu Phàm đứng dậy.
- Mẹ, ta tự đi được mà.
Chu Phàm lắc đầu, có chút khó chịu khi gọi đối phương là “mẹ” nhưng hắn biết đây là điều không thể tránh khỏi.
Vả lại, dù sao hắn cũng đang dùng thân thể của chủ nhân trước, không cần biết nguyên nhân là gì, vậy sau này cha mẹ của tiền thân cũng chính là cha mẹ của hắn.
Sau khi Chu Phàm nghĩ như vậy, liền tự mình đứng lên.
Quế Phượng đứng bên cạnh nhìn, cao hứng nói:
- Xem ra Phàm nhi đã đỡ hơn rồi, vậy ta và cha ngươi cũng không cần lo lắng về chuyện ngày mai nữa.
Chuyện ngày mai?
Chu Phàm hỏi:
- Mẹ, ngày mai có chuyện gì à?
Quế Phượng nói:
- Là chuyện búi tóc. Lúc đầu chúng ta còn tưởng phải đỡ ngươi đi, nhưng hôm nay ngươi đã có thể tự mình đứng dậy thì chắc là không sao nữa rồi.
Búi tóc?
Chu Phàm muốn hỏi lại nhưng lại bị Quế Phượng đẩy xuống ngồi vào bàn ăn cơm.
Nhà của Chu gia quay lưng về phía bắc, mặt hướng về phía nam, được hai bức tường đất ngăn cách thành ba gian phòng nhỏ. Gian phòng ở phía đông là phòng ngủ của Chu Phàm, phía tây là phòng ngủ của cha mẹ, còn gian ở giữa thì dùng làm phòng khách đơn sơ, nho nhỏ, bình thường dùng để ăn cơm hoặc chiêu đãi khách.
Ba ngày trước toàn là mẫu thân Quế Phượng bưng cơm nước đến trước giường cho Chu Phàm ăn, khi đó Chu Phàm chẳng khác gì một đống bột nhão, chỉ ăn trong vô thức, cũng không có bao nhiêu cảm giác.
Hiện tại, xem như là lần đầu tiên hắn ăn cơm cùng cha mẹ.
Trên mặt bàn vuông vức chỉ có một cái bát lớn đựng rau xanh trộn cùng một ít thịt băm.
Chu Phàm chỉ hơi liếc qua mâm thức ăn rồi dời ánh mắt đi, sự chú ý đặt lên cây đèn ở trên bàn.
Cây đèn dầu làm bằng sứ đen, bên trên bốc lên một ngọn lửa nhàn nhạt, dầu để thắp đèn đương nhiên không phải là dầu hỏa mà là mỡ động vật hoặc là dầu thực vật, về phần rốt cuộc là loại nào thì Chu Phàm cũng không biết.
Chuẩn xác mà nói, thứ hấp dẫn sự chú ý của Chu Phàm chính là tấm phù lục bị cây đèn dầu đè lên ở bên dưới.
Phù lục được bôi một lớp mực đỏ thẫm, những nét vẽ nghuệch ngoạc, nhìn qua rất là đặc biệt.
Những phù lục bằng giấy vàng ở kiếp trước cũng không được coi là phổ biến, nhưng chúng cũng không phải là đồ vật quý giá gì. Chỉ là Chu Phàm lại không thể dời mắt khỏi nó, hắn luôn cảm thấy tấm phù lục ấy có gì đó hấp dẫn ánh mắt hắn.
Hắn chợt phát hiện những phù tuyến (nét vẽ trên phù) xiêu xiêu vẹo vẹo kia dường như đang chuyển động. Chúng nhúc nhích giống như những con côn trùng màu đỏ, thuận theo ngọn đèn dầu, bò lên trên.
Chẳng lẽ mắt hắn có vấn đề?
Cho dù là thế, Chu Phàm cũng không muốn chớp mắt.
Bỗng nhiên một bàn tay to rộng che khuất tầm nhìn của Chu Phàm.
Chu Phàm chớp mắt, lấy lại tinh thần, hắn cảm thấy mắt mình khô rát, đau nhức.
- Đây là Tiểu Đăng Phù, không thể nhìn loạn, nếu không sẽ bị mù mắt.
Chu Nhất Mộc rút bàn tay về, cầm đũa, bưng bát cơm, nghiêm túc nói với Chu Phàm.
Tiểu Đăng Phù?
Chu Phàm vẫn không nhịn được liếc một cái, sau đó vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Quế Phượng xới một bát cơm đưa tới trước mặt Chu Phàm, đau lòng nói:
- Cái đứa nhỏ này, bị bệnh có mấy ngày, sao cái gì cũng quên hết thế này?
Chu Phàm lúng túng cười vài tiếng. Hắn không biết giải thích thế nào cho phải, nhất thời ngay cả chuyện liên quan đến Tiểu Đăng Phù cũng không dám hỏi.
Chu Nhất Mộc gắp một ít rau đặt vào bát cơm ngô rồi và một miếng to vào trong miệng, nuốt xuống, sau đó mới không nhanh không chậm nói:
- Không phải Trương đại phu đã nói rồi à? Đầu của hắn bị thương, có khả năng sẽ quên đi tất cả mọi chuyện, có lẽ qua một thời gian ngắn nữa sẽ nhớ lại.