Chương 48: Nhỡ đâu hung thủ cũng không phải là con người?
"Tinh Tinh, đến nhà sao còn không vào? Ồ? Vị này là?" Một người phụ nữ trung niên đẩy cửa bước ra, chiều cao không khác mấy so với Hàn Tinh Tinh, vận một bộ nữ trang tương đối nghiêm túc lại hết sức vừa vặn, mơ hồ tỏa ra loại khí thế của người bề trên lâu dài ngồi ở chức cao.
"A?! Mẹ, sao mẹ lại ở nhà? Mẹ về nhà sớm cũng không báo trước với con một tiếng!"
Hàn Tinh Tinh trợn tròn mắt tại chỗ, nghĩ đến những lời vừa rồi, sẽ không phải bị mẹ nghe hết cả rồi chứ?
"Chào dì, cháu là Giang Dược, là bạn học của Tinh Tinh, sợ cô ấy đi một mình không an toàn, mới tiễn cô ấy đến tận đây." Giang Dược trái lại hào phóng tự nhiên.
Chàng trai trẻ phong độ đẹp trai, ở đâu cũng đều có ưu thế.
Dù cho mẹ Hàn Tinh Tinh là cán bộ cấp cao của Tinh Thành, cho dù là trưởng bối, nhìn thấy một Giang Dược nho nhã lễ độ, anh tuấn ưa nhìn, cũng không khỏi nghiêm túc đánh giá một phen, gương mặt lập tức tỏ ý cười đầy khách khí.
"À! Ra là cháu Giang! Nếu đã đến, chi bằng cháu vô nhà ngồi một chút?"
"Lần sau đi dì, hôm nay nhà cháu thật có việc." Giang Dược nào có tâm tư lưu lại? Hắn nhấn thang máy, khoát tay chào mẹ con Hàn Tinh Tinh rồi trực tiếp bước vào thang máy.
Mặc dù hắn biết cha mẹ Hàn Tinh Tinh là cán bộ cấp cao của Tinh Thành, nhưng Giang Dược cũng không hề e sợ. Hắn thản nhiên đi xuống lầu, đứng ven đường dự định gọi taxi, thì bất chợt điện thoại vang lên.
"Tinh Tinh, còn có chuyện gì nữa à?"
"Vừa rồi em còn chưa nói xong đây, không phải anh hỏi em đo lường thể chất ưu tú đến mức nào sao?"
"Đúng thế."
"Anh biết, trong năm Người giác tỉnh đầu tiên của lớp chúng ta, thành tích của ai ưu tú nhất không?"
"Em?" Giang Dược vô thức nói.
Xét địa vị, vẫn là gia cảnh của Hàn Tinh Tinh có địa vị cao nhất trong số năm Người giác tỉnh, nếu nói vụng trộm sớm chuẩn bị, đoán chừng cũng là Tinh Tinh chuẩn bị đầy đủ nhất.
"Vốn phải là em." Hàn Tinh Tinh yếu ớt thở dài một hơi.
"Thế nhưng lớp chúng ta xuất hiện một con ngựa ô siêu cấp, tố chất thân thể cường hóa 50%, hù dọa toàn bộ lãnh đạo của trường. Ngoại trừ con ngựa ô này, thành tích của em nằm trong top mấy người đứng đầu toàn trường, mà cũng chỉ tăng lên khoảng chừng 30% thôi."
"Ngựa ô? Ai vậy?"
"Bạn ngồi cùng bàn anh đó." Hàn Tinh Tinh buồn bực bĩu môi nói: "Cô nàng Lý Nguyệt này, một mực giả heo ăn thịt hổ."
Lý Nguyệt?
Cái tên này khiến Giang Dược cảm thấy có chút giật mình.
Lúc trước Lý Nguyệt lọt vào danh sách, hắn đã hơi có chút ngoài ý muốn, bây giờ Hàn Tinh Tinh còn nói cô ấy là ngựa ô siêu cấp, Giang Dược nhất thời không tiêu hóa được.
Cường hóa 50%!
Phải biết, hắn là người sở hữu hệ thống, kẻ được Trí linh chọn trúng, tân tân khổ khổ xả thân ôm oán linh, chịu nước tiểu công kích, mệt gần chết mới đạt được phần thưởng như thế.
Vậy mà Lý Nguyệt vừa xuất đầu lộ diện thì đã tự mang sẵn 50% cường hóa?
"Chẳng lẽ ngồi cùng bàn với anh chàng học giỏi thì sẽ được buff may mắn hay sao?" Hàn Tinh Tinh nói thầm một mình trong điện thoại.
Nói thật, việc Lý Nguyệt trở thành Người giác tỉnh có tiềm lực mạnh nhất toàn trường hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hàn Tinh Tinh, thậm chí trước giờ cô chưa từng nghĩ Lý Nguyệt sẽ có tên trong danh sách Người giác tỉnh.
Chỉ là một nữ sinh mờ nhạt không hề có một chút tiếng tăm gì hết a.
Hàn Tinh Tinh thậm chí còn từng hoài nghi, có phải kết quả đo lường thể chất của Lý Nguyệt và Giang Dược bị đánh tráo cho nhau hay không.
Nếu như vị trí của Lý Nguyệt là Giang Dược, vậy mới phù hợp với logic của Hàn Tinh Tinh. ...
Lúc Giang Dược về đến nhà, sớm đã qua giờ cơm tối.
"Cái thằng này, biết rõ cả nhà cô út tới, cũng không biết về nhà phụ chị tiếp đón. Lại còn đi uống bia rượu gì với ai nữa? Em nhìn mình xem, thân là học sinh mà uống tới như vậy..." Chị gái Giang Ảnh không nhịn được phải lải nhải vài câu.
Cô út trái lại cười nói: "Ảnh à, em con cũng gần tròn mười tám, thanh niên con trai uống chút bia rượu, con càm ràm cái gì? Dược nhà ta về sau phải làm chuyện lớn."
Cô dượng tìm nơi nương tựa cháu trai cháu gái, ít nhiều có chút thẹn thùng, thái độ hơi có vẻ gò bó.
"Cô, dượng, tới đây cô dượng cứ coi như là về nhà. Cha mẹ con đều vắng mặt, về sau cô dượng chính là trưởng bối trong nhà. Tuyệt đối đừng xem mình là người ngoài a."
Giang Dược vừa nói dứt lời, cô út đã mặt mày rạng rỡ.
"Dược à, cái miệng con thật biết dỗ người, dỗ mà lòng cô út ngọt lịm luôn. Tam Cẩu, ráng học tập anh hai nhiều một chút."
Tam Cẩu buồn bực dạ một tiếng, cảm giác bản thân cũng không còn là đứa cháu được cô út cưng nhất nhà nữa.
"Dược à, Tinh Thành xem ra cũng không yên ổn, sáng hôm nay cô dượng đến, nhìn thấy xe cảnh sát ra ra vào vào. Hình như khu dân cư cũng đã có người chết?" Dượng xen vào một câu.
"Lại có người chết?" Giang Dược nghi hoặc nhìn về phía chị Giang Ảnh.
"Ừ, lại chết thêm một người. Diêm Vương có phải đánh rơi sách Sinh Tử trong khu dân cư của chúng ta hay không nhỉ? Đây là tiết tấu mỗi ngày một người a." Giang Ảnh nhắc tới chuyện này, cũng thấy tâm phiền ý loạn.
"Vẫn là cô gái trẻ tuổi?"
"Đúng, hai mươi tuổi, tòa nhà số mười ba, nghe nói là đi làm ở một cửa hàng bách hóa, hung thủ đã lọt lưới."
Vẫn là tình tiết này, vẫn là tiết tấu đó.
Giang Dược nghe mà choáng.
Cốc cốc cốc!
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Tam Cẩu hiện tại nghiễm nhiên thành bảo tiêu gia đình tận tụy, tiến đến mắt mèo liếc ra ngoài một cái.
"Anh hai, là cảnh sát Hàn, còn có vị trưởng ban họ La nọ."
"Nhìn cẩn thận một chút, có gì dị thường không?" Liền xem như người quen, đêm hôm khuya khoắt đến gõ cửa, Giang Dược hiện tại cũng không thể tin được.
Không đợi Tam Cẩu trả lời, Hàn Dực Minh đã gọi điện tới.
"Đến cửa nhà còn gọi điện thoại gì a?" Giang Dược đẩy cửa ra.
Hàn Dực Minh nhìn hướng vào phòng một chút, gặp phòng đầy người, cũng không tiện vào cửa quấy rầy.
"Cậu Giang, có tiện ra nói vài câu được không?"
"Đi." Giang Dược thả túi sách xuống.
"Mời em họ cậu đi cùng luôn nhé." Hàn Dực Minh khách khí khác với bình thường, cười cười với Tam Cẩu.
Tam Cẩu lập tức cảm thấy hình tượng Hàn Dực Minh cao lớn vĩ ngạn hơn nhiều.
"Cảnh sát Hàn, tên tôi là Giang Đồng, tên ở nhà là Tam Cẩu." Tam Cẩu như lên cơn, chủ động đưa tay.
"Tốt, xin chào Tam Cẩu!" Hàn Dực Minh rất long trọng bắt tay Tam Cẩu, lắc lắc.
Gặp Giang Dược có chút không yên lòng người nhà, Hàn Dực Minh cười nói: "Không đi xa, chúng ta xuống dưới lầu nói luôn."
Lần này không phải xe cảnh sát nữa, mà là một chiếc xe thương vụ MPV, không gian bên trong tương đối rộng rãi.
"Cậu Giang, khu dân cư các cậu lại có thêm một vụ hung án giết người, hẳn cậu cũng nghe qua rồi chứ?" Đầu Hàn Dực Minh đều sắp nổ tung.
"Vừa nghe xong, chú Hàn, nói ngắn gọn đi."
"Ừm, đây là hung thủ, chúng tôi đã bắt được. Vẫn là những lời cậu không thích nghe kia, video theo dõi, chứng cứ hiện trường ăn khớp..."
Hàn Dực Minh nói, đưa điện thoại di động tới, hung thủ của vụ án lần này đã được biểu hiện sẵn trên màn hình.
Giang Dược liếc một chút, là một khuôn mặt xa lạ.
"Ồ?" Tam Cẩu trái lại tỏ vẻ kinh ngạc: "Em từng gặp qua người này."
"Anh hai, anh còn nhớ tối hôm qua cũng vào tầm này, lúc ấy còn có mặt cả nhà Tiểu Y, chúng ta đi từ bên ngoài về khu dân cư, tại lối ra vào nhỏ bên cạnh cổng lớn, em có nói đã gặp qua một người hai lần hay không?"
"Chính là người này?" Giang Dược giật mình.
"Đúng a! Chính là người này! Anh hai, sáng hôm nay chúng ta còn nhắc lại đó, anh còn nói, có thể là một người ngụy trang thành người khác đi phạm tội, anh vẫn còn nhớ chứ?"
Chuyện này ấn tượng sâu sắc như vậy, Giang Dược làm sao có thể quên được?
"Tam Cẩu, ngụy trang một người, cho dù là ngụy trang giống y đúc, thì những thứ như vân tay, lông tóc, dịch thể, là không thể ngụy trang được." Hàn Dực Minh nhắc nhở.
"Thế nhưng anh hai tôi có nói, nhỡ đâu kẻ ngụy trang vốn dĩ không phải người thì sao?"
Tam Cẩu vừa nói xong lời này, không khí hiện trường lập tức ngưng trọng, Hàn Dực Minh và trưởng ban La nhìn nhau, hai mắt khó có thể che đậy vẻ kinh ngạc.
"Cậu Giang, đây thật sự là phỏng đoán của cậu sao?"
"Vẫn là câu nói cũ, tư duy hình thức ban đầu, nếu như không thể giải thích được những việc này, vậy thì nhất định phải đổi mạch suy nghĩ khác, bằng không vĩnh viễn sẽ bị nắm mũi dẫn đi. Chú Hàn, có vẻ bản án của thầy Tôn hai ngày trước vẫn chưa dạy đủ cho chú a, giờ này mà vẫn còn làm việc theo lý lẽ cứng nhắc?"
"Chuyện đã đến nước này, chú không thể xem như những vụ án tương tự ấy đều là trùng hợp cả chứ? Mỗi một hung thủ tội ác cùng cực, đều lưu lại nhiều chứng cứ rõ ràng, dễ dàng chờ các chú tới bắt như vậy, rồi sau khi bị bắt ai cũng đều liều mạng kêu oan?"
Trưởng ban La bỗng nhiên cười quái dị, mở miệng: "Anh Hàn, thừa nhận rồi chứ? Tôi vẫn luôn bảo các anh là đám ăn hại, hiện tại còn phủ nhận sao? Những bản án này, sớm nên giao cho ban ngành đặc biệt của chúng tôi xử lý."
"Tam Cẩu, tôi xin tự giới thiệu, tôi họ La. Lần trước đã thất kính."
Trưởng ban La bỗng nhiên vươn tay với Tam Cẩu, lại khiến Tam Cẩu được coi trọng mà kính sợ. Về phần trưởng ban La nói lần trước, tự nhiên là lần đi căn cứ ẩn núp của ban ngành đặc biệt, lúc ấy trưởng ban La không hề chú ý mảy may tới một đứa trẻ oắt con như Tam Cẩu.
"Cậu Giang này, đêm qua, ở chỗ của trưởng ban La đã phát sinh một việc quái lạ, thi thể của người chết họ Tô kia rạng sáng bỗng nhiên vô cớ tự bốc cháy, tại chỗ đốt thành tro bụi. Hôm nay lúc chúng tôi đến nhà cô bé Diệp Y điều tra, mới biết được các cậu đã tiêu diệt con hung linh ấy. Thật không hổ là cậu!"
Hàn Dực Minh tận lực giải thích bằng giọng điệu bình tĩnh, mặc dù nội tâm ông đến bây giờ vẫn còn chưa kịp hoàn toàn tiêu hóa tin tức này.
Giang Dược giật mình, hóa ra có chuyện như vậy.
Hắn còn đang thắc mắc tại sao loại người kiêu căng ngạo mạn như trưởng ban La lại khách khí với Tam Cẩu đến thế.
Khi không mà tỏ ra ân cần, khẳng định đang có mưu đồ.
Tất nhiên là thiên phú cặp mắt âm dương trời ban của Tam Cẩu đã bị trưởng ban La nhớ thương.
"Trưởng ban La, Tam Cẩu mới mười hai tuổi, còn chưa tốt nghiệp tiểu học, ông không nghĩ đến chuyện tuyển dụng trẻ vị thanh niên đấy chứ?" Giang Dược không đợi trưởng ban La mở miệng, trước tiên chặn đầu ông ta.
"Mười hai tuổi thì thế nào? Cậu Giang, cậu đây là thành kiến a. Cổ nhân mười hai tuổi không ít người đã phong hầu bái tướng. Em họ cậu dáng vẻ đường đường, trời sinh bất phàm, không nên ngày ngày ở nhà, khác gì kẻ đầu đường xó chợ. Nhất là thời khắc mấu chốt này, càng hẳn nên được tiếp nhận sự bồi dưỡng tốt hơn."
Tam Cẩu nghe lời này, lập tức tỏ ra kích động.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ!
Tam Cẩu bình sinh lần đầu được người khác coi trọng như thế. Người có thân phận như vậy, thưởng thức cậu tới loại trình độ này, nếu nói Tam Cẩu không kích động là giả.
Mặc dù Tam Cẩu mới mười hai tuổi, lại vừa vặn đúng vào giai đoạn nhiệt huyết sôi trào.
Các thiếu niên nhiệt huyết đóng vai nhân vật chính trong truyện tranh, hầu như đều cất bước từ độ tuổi này!
Tam Cẩu cảm thấy, giờ cũng là lúc đến phiên anh hùng Tam Cẩu ta đây ra sân!