Chương 49: Con quái vật ẩn giấu
Giang Dược nhìn trưởng ban La phát cho Tam Cẩu một bát súp gà của tâm hồn, khiến cậu nhiệt huyết sôi trào cả lên, nhưng hắn lại xem thường, lập tức dội vào đầu một gáo nước lạnh.
"Trưởng ban La, ông có nói dễ nghe hơn chăng nữa cũng vô dụng. Chuyện liên quan đến trẻ vị thành niên, ông còn phải được sự đồng ý của người giám hộ mới được."
"Cậu Giang à, tôi phải phê bình cậu thôi, cậu phải đề cao thêm giác ngộ. Người tài ba như Tam Cẩu, vô cùng cần thiết cho nước nhà a!"
"Cần thiết mấy thì cũng phải chờ nó trưởng thành đã chứ? Thiếu có một đứa bé, không lẽ vận nước Đại Chương ta không thể khá lên nổi? Trưởng ban La, pháp luật nước ta có quy định rõ ràng, sử dụng lao động trẻ em là phạm pháp."
Không phải so nói huyên thuyên a, ai sợ ai.
"Anh hai..." Tam Cẩu yếu ớt bày tỏ ý muốn nói ra suy nghĩ của mình.
"Tam Cẩu em ngậm miệng! Bọn họ đây là lạm dụng lao động trẻ em." Giang Dược quát lớn.
"Cậu... cậu đúng là đồ gia trưởng phong kiến." Trưởng ban La tức giận mắng.
"Cha mẹ nó không có ở đây, coi như gia trưởng phong kiến tôi cũng nhận." Giang Dược cũng bắt đầu giở giọng lưu manh.
Hàn Dực Minh hoà giải: "Thôi nào thôi nào, lạc đề rồi. Hiện tại chúng ta vẫn đang thảo luận về chuỗi vụ án giết người mà."
Trưởng ban La cũng nhẫn nại tính tình giải thích: "Cậu Giang à, kỳ thật là cậu hiểu lầm. Tôi nhìn trúng Tam Cẩu, cũng là muốn toàn lực bồi dưỡng cậu ấy, chứ không phải muốn kéo cậu ấy đi làm lao động trẻ em, hai điều này rõ ràng khác biệt."
"Cũng giống như những bản án trước mắt này, vì sao Tam Cẩu có thể phân biệt ra được sự khác nhau giữa cùng một người chỉ cách nhau hai ba phút? Đây chính là thiên phú của cậu ấy a. Chúng tôi cần đào móc những thiên phú này, giúp cậu ấy mở ra tiềm lực vô hạn của mình."
"Mặc dù cậu là anh họ của Tam Cẩu, nhưng cậu không thể tự tư làm chủ vận mệnh của cậu ấy chứ? Cậu dựa vào đâu mà cho rằng việc cậu ấy tiếp nhận nền giáo dục tốt hơn là sai?"
"Đúng đấy cậu Giang, cậu không phải muốn rửa oan cho chủ nhiệm lớp Tôn Bân của cậu sao? Hiện tại cá nhân tôi tin tưởng những hung thủ này là vô tội, nhưng về mặt quy trình, chúng tôi vẫn không thể thả những người này. Vì sao? Bởi vì không có đủ lý do lẫn không đủ chứng cứ để chèo chống."
"Tình huống lúc này tràn ngập nguy cơ, mỗi một ngày đều có người chết đi, vụ án cưỡng gian giết người liên hoàn này, đã trở thành cơn ác mộng bên trong cục cảnh sát Tinh Thành. Năng lực của Tam Cẩu vừa vặn có thể mang lại sự giúp đỡ cực lớn đối với việc điều tra chuỗi vụ án này đó!"
Chuỗi vụ án cưỡng gian giết người đầy quỷ dị này, muốn nói người nóng gan nóng ruột nhất không phải trưởng ban La mà chính là Hàn Dực Minh.
Mỗi một hung thủ thoạt nhìn đều bắt được rất dễ dàng, nhưng càng như vậy, áp lực trong lòng ông lại càng lớn. Mấy ngày nay cảm giác như số giờ ông ngủ được cộng lại cũng chưa tới mười giờ.
Quá mức sốt ruột rồi.
Nếu như không phải ông đã lập công trong sự kiện Quỷ ăn tuổi lần trước, Hàn Dực Minh đoán chừng sớm đã bị người khác thay thế. Dù vậy, mỗi một ngày ông phải gánh lấy áp lực cực lớn. Cho nên khi ông biết được Tam Cẩu có loại năng lực đặc thù này, Hàn Dực Minh cực kỳ kích động.
Giang Dược đương nhiên rất rõ ràng bọn họ không thể tránh khỏi những chuyện thế này, không có khả năng chỉ lo thân mình. Nhất là khi khu dân cư của nhà hắn liên tiếp xuất hiện những vụ án quỷ dị này, hắn rất khó cam đoan người bị hại kế tiếp sẽ không phải là thân nhân của hắn.
Hắn tỏ thái độ phản đối kiên quyết như vậy, chẳng qua là có những nguyên nhân khác.
Thứ nhất, trưởng ban La để mắt tới Tam Cẩu, hắn lo lắng bọn họ chỉ là lợi dụng Tam Cẩu, qua sông đoạn cầu.
Thứ hai, tuy hai anh em có huyết mạch cùng chung một cội nguồn, nhưng dù sao Giang Dược cũng không phải người giám hộ của Tam Cẩu, việc này hắn không có khả năng làm chủ.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, hắn muốn cố ý làm giá.
Rất rõ ràng, bởi vì sự kiện Quỷ ăn tuổi, chú Hàn và trưởng ban La hiện tại đã xem hai anh em họ như đội viên chữa cháy ngoài biên chế.
Không phải Giang Dược không muốn xuất lực, nhưng chỉ làm mà không hưởng thì hiển nhiên không phải kế lâu dài.
Muốn ngựa chạy cũng phải cho nó ăn cỏ mới chạy tốt được chứ?
Nếu họ muốn tuyển dụng Tam Cẩu, vậy cũng nên đưa ra điều kiện khiến người khác thỏa mãn có đúng không?
Chứ còn tay không bắt sói thì ai chả biết?
"Cậu Giang, rốt cuộc cậu muốn thế nào thì cứ nói thẳng ra đi." Hàn Dực Minh thấy Giang Dược không tỏ thái độ gì, bèn không nhịn được thúc giục.
"Chú Hàn, mấy vụ án này, Tam Cẩu không phải là không thể hỗ trợ. Nhưng hỗ trợ cũng có mức độ thôi chứ, cũng không thể hỗ trợ không công mãi được a? Chính chú ngẫm thử lại xem, hai anh em tôi đã giúp chú bao nhiêu lần rồi? Chẳng lẽ sau này hễ gặp phải vấn đề khó khăn gì cứ mang đến nhà chúng tôi vậy sao?"
"Nói câu hơi khó nghe một chút, nhỡ đâu ngày nào đó không may dẫn quái vật về nhà, người nhà chúng tôi cũng phải gánh chịu nguy hiểm, có phải không? Ai trong các chú có thể cam đoan, có thể chịu trách nhiệm về vấn đề này?"
Đây cũng là lời nói thật, một chút cũng không thẹn với lòng.
Lão Hàn và trưởng ban La nhìn nhau, mặc dù không có phản ứng gì trên mặt, nhưng tận đáy lòng ít nhiều cũng có chút ngại ngùng.
Vụ việc Quỷ ăn tuổi, còn có oán linh nhà họ Tô, người ta đã không ràng buộc giúp họ quá nhiều. Trong khi bọn họ cứ có vấn đề gì lại đi tìm người ta, quả thật có chút không thể nào nói nổi.
Người ta cũng không phải ăn cơm nhà nước, không lĩnh một đồng lương bổng nào. Mắc gì cứ phải tốn công liều mạng vì họ như vậy?
"Cậu Giang, đây cũng là do chúng tôi không cân nhắc chu đáo. Cậu có yêu cầu gì, cứ việc nói đi. Kỳ thật trưởng ban La trước đó cũng đã nói, để bọn họ bồi dưỡng Tam Cẩu, kỳ thật chính là phúc lợi đó. Cậu thử suy nghĩ một chút, ban ngành đặc biệt, bao nhiêu người nằm mơ muốn vào còn không được. Bát cơm này còn rắn hơn cả sắt, phúc lợi tốt, địa vị cao, quyền hạn lớn..."
Giang Dược đương nhiên biết ban ngành đặc biệt có đãi ngộ tốt, địa vị cao, quyền hạn lớn. Vấn đề là, Tam Cẩu mới lớn bao nhiêu, sao có đủ trí tuệ lẫn kinh nghiệm để nắm giữ tốt những thứ này?
"Cậu Giang, chỉ cần cậu mở miệng, tôi có thể làm được, tuyệt không nuốt lời." Trưởng ban La lời ít mà ý nhiều.
"Cá nhân tôi không có bất cứ yêu cầu gì." Giang Dược đầu tiên loại trừ bản thân, tỏ vẻ chính mình chí công vô tư: "Tôi chỉ muốn nói vài điều."
"Cứ việc nói." Trưởng ban La và chú Hàn trăm miệng một lời.
"Đầu tiên, trước khi Tam Cẩu đủ mười tám tuổi, nhất định phải được đi học đàng hoàng tử tế. Dù các chú có coi trọng nó đến đâu, cũng chỉ có thể để nó làm đội viên dự bị, tuyệt đối không thể lừa gạt nó lên tiền tuyến mạo hiểm chịu chết. Bất cứ lúc nào cũng phải bảo đảm an nguy của nó. Quan trọng nhất chính là, nhất định phải có sự đồng ý của cha mẹ nó."
"Thứ hai, người khác tôi không xen vào, nhưng thầy Tôn chủ nhiệm lớp tôi nhất định phải lập tức được thả. Chú Hàn, đừng nói với tôi chú không có đủ quyền hạn hay chứng cớ gì gì đó. Chứng cứ ngoại phạm của thầy Tôn đã sớm có. Quy trình dù khó ra sao, các chú hãy tự nghĩ biện pháp."
"Thứ ba, tôi cũng phải tham dự toàn bộ hành trình điều tra vụ án này."
Ba điều này kỳ thật cũng không phải là yêu cầu quá phận gì cho cam. Nhất là điều thứ ba, cảnh sát Hàn và trưởng ban La thậm chí cầu còn không được.
Trưởng ban La đi đầu tỏ thái độ: "Điều thứ nhất và điều thứ ba, hiện tại tôi có thể đáp ứng ngay lập tức. Dù cho gặp phải nguy cơ sinh tử bất khả kháng, trưởng ban La tôi nhất định sẽ chết trước em họ của cậu."
Ban ngành đặc biệt chấp hành nhiệm vụ, rất khó bảo đảm lần nào cũng có thể toàn thân trở ra. Nhưng ông có thể cam đoan, nếu thật sự gặp phải nguy cơ bất khả kháng, nhất định sẽ toàn lực bảo hộ Tam Cẩu, tuyệt không để cậu ấy chết trước mình.
Cho dù trước sau đều phải chết, cũng phải để ông hi sinh trước đã.
Nói đến nước này, Giang Dược cũng chỉ có thể đành chấp nhận.
"Về điều thứ hai, Hàn Dực Minh tôi sẽ kiên quyết xin chỉ thị cấp trên. Chẳng may không được, cùng lắm thì tôi bỏ gánh không làm nữa!"
Cảnh sát Hàn luôn là người làm đâu chắc đó. Ngay cả ông đều buông ra những lời gay gắt này, Giang Dược cũng không còn gì để nói nữa.
Giữa đàn ông với nhau, không nhất thiết chuyện gì cũng phải nói rõ ràng minh mạch. Chỉ cần nói lướt qua, đôi bên ngầm hiểu lẫn nhau là đủ.
Chủ đề trở lại với vụ án.
Mấy ngày qua mặc dù Giang Dược cũng chỉ di chuyển qua lại từ nhà đến trường, từ trường về nhà, nhưng bất kể trong tiết học hay ngoài tiết học, hắn vẫn luôn suy nghĩ về những chuyện này. Kỳ thật hắn sớm đã có phán đoán trong lòng.
"Chú Hàn, trưởng ban La. Tôi có một suy đoán. Trải qua cân nhắc nhiều mặt, tôi khẳng định suy đoán này của tôi có khả năng rất cao là thật, lấy danh dự của chính mình."
"Xin rửa tai lắng nghe." Trưởng ban La đã sớm chờ đợi một màn này.
"Bắt đầu từ vụ án của thầy chủ nhiệm lớp Tôn Bân, tôi suy đoán, có một con quái vật đang ẩn núp trong bến cảng Tân Nguyệt, nó chẳng những có thể bắt chước hình dạng của người khác, ngay cả gen đồng dạng có thể phục chế. Bằng không thì những vụ án này căn bản không còn cách nào để giải thích."
Suy đoán này của Giang Dược quả nhiên là rất lớn mật, mặc dù trưởng ban La và cảnh sát Hàn cũng từng loáng thoáng có suy nghĩ đến phương hướng này, nhưng ngặt nỗi không có bất kỳ chứng cớ nào, tin tức không cân xứng, căn bản không thể suy diễn sâu thêm.
"Tôi xin nêu ra một vài lý do."
"Đầu tiên, trước đó Tam Cẩu cũng có nói, trong vòng hai ba phút nhìn thấy cùng một người xuất hiện ở hai vị trí khác biệt nhau, phương hướng trái ngược nhau. Sau đó lại đúng dịp người đó trở thành hung thủ của vụ án mới nhất. Đây là chứng cứ trực tiếp."
"Thứ hai, chứng cứ ngoại phạm của thầy Tôn vô cùng chắc chắn, chú Hàn chắc cũng công nhận điểm này chứ? Chú thử nghĩ xem, xuất hiện liên tục nhiều vụ án cưỡng gian giết người như vậy, chẳng lẽ hung thủ không hề có một chút năng lực phản trinh sát nào?"
"Hiện trường lưu lại nhiều chứng cứ như vậy, camera giám sát dễ dàng quay lại hết. Hoàn toàn có cảm giác giống như đang cố ý phạm tội, sau đó chờ các chú tới bắt."
"Nếu chỉ có một vụ, thì cũng có khả năng xuất hiện loại tội phạm ngu ngốc này đấy. Thế nhưng liên tục mấy vụ án, hung thủ đều là kẻ ngốc như vậy, nếu nói đều là trùng hợp, đánh chết tôi cũng không tin."
Những lý do này, hiển nhiên là có sức thuyết phục.
"Trưởng ban La, nếu như đây chỉ là vụ án cưỡng gian giết người bình thường, cùng lắm chỉ coi như vụ án hình sự mà thôi. Hiện tại ban ngành đặc biệt các ông đã tham gia, tôi tin tưởng các ông hẳn là đã chấp nhận suy đoán hung thủ gây án không phải người rồi chứ?"
Trưởng ban La cười khổ: "Cậu Giang, thật nhìn không ra là cậu mới mười tám tuổi. Rất nhiều tay già đời trong ngành của chúng tôi, so ra vẫn còn thua kém cậu một chút."
"Cậu Giang, vụ án này hiện tại do ban ngành đặc biệt liên thủ điều tra với cảnh sát chúng tôi." Cảnh sát Hàn vội vàng cường điệu.
Ông phát khổ trong lòng! Bởi vì ông bi ai phát hiện, cảnh sát các ông hiện tại càng lúc càng giống như lính chạy việc vặt cho ban ngành đặc biệt.
"Cảnh sát các anh thật là biết gây sự chú ý." Trưởng ban La trào phúng.
"Khả năng phỗng tay trên của ban ngành đặc biệt các anh cũng đâu kém cạnh gì. Vụ án Quỷ ăn tuổi, là do cảnh sát hay do ban ngành đặc biệt giải quyết a?" Lão Hàn không cam lòng yếu thế.
"Thực đúng là biết dát vàng lên mặt, đó toàn là công lao của cậu Giang."
"Đúng là của cậu Giang. Nhưng ai là người tìm ra được cậu Giang chứ?" Lão Hàn cười xòa nói.
"Các anh đứng ở tuyến đầu, là người tiếp xúc các loại chứng cứ đầu tiên, cho nên mới đụng phải cậu Giang trước thôi chứ có gì hay? Vàng thật như cậu Giang, cho dù có chôn sâu hơn đi nữa, sớm muộn gì cũng sẽ phát sáng. Anh chẳng qua là ăn may, nhanh chân đến trước thôi."
Giang Dược nhìn ngơ ngác, hai người này sao tự nhiên lại bắt đầu đấu võ mồm rồi?
"Hai vị, hai vị muốn đấu võ mồm, chờ hung phạm sa lưới rồi hẵng đấu. Cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng hung phạm đã nhắm được mục tiêu kế tiếp."
"Vẫn là cậu Giang biết đại cục! Không giống ai kia, tính tình khó ưa, lại còn không tự biết thân biết phận." Trưởng ban La tiếp tục ác miệng.
"Đúng, ai đó ỷ vào vị trí tốt, tích cực phỗng tay trên nhất." Cảnh sát Hàn một bước cũng không nhường.
"Tất cả im lặng! Có còn muốn điều tra vụ án nữa hay không?" Giang Dược nổi giận.
"Còn!" Hai lão dở hơi đồng thanh mở miệng.
"Video theo dõi, tôi cần tất cả video theo dõi. Bắt đầu từ lúc thầy Tôn đặt chân vào khu dân cư của tôi, đến tất cả quỹ tích hoạt động của tên hung thủ mới nhất."
"Hôm nay đã thu thập đủ." Lão Hàn vỗ vào chiếc máy tính bảng mang theo bên người.
"Chúng ta xem thử cả quá trình bọn họ đã từng tiếp xúc với những người nào, xem coi có sự trùng lặp gì hay không."
Đây cũng là một hướng suy nghĩ hoàn toàn mới, khiến trưởng ban La và cảnh sát Hàn bừng tỉnh. Trước đó, bọn họ không biết về tình huống Tam Cẩu vừa nói, không nắm giữ tin tức này, tự nhiên không có khả năng suy nghĩ theo hướng đó.
Bây giờ, họ đã biết hung thủ của vụ án mới nhất kia vậy mà trong vòng hai ba phút xuất hiện ở hai chỗ khác nhau, phương hướng khác nhau. Nói vậy suy đoán của Giang Dược dĩ nhiên càng có sức thuyết phục.
Nếu quả thật tồn tại một con quái vật có thể bắt chước tướng mạo của người khác, đồng thời có thể phục chế gen người đó, như vậy con quái vật này đã núp ở đâu, đã tiếp xúc mấy người Tôn Bân ở đâu, vào lúc nào?
Đây là một manh mối cực kỳ trọng yếu!
Đừng nhìn hai ông chú này lúc đấu võ mồm trông rất dở hơi, nhưng hễ đụng đến năng lực nghiệp vụ, quả thật không có chỗ nào có thể chê được.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, bọn họ đã chỉnh lý ra không ít manh mối.
Vậy mà thật sự có một người như vậy, đã từng gặp thoáng qua Tôn Bân, ngoài ra còn từng tiếp xúc với một hung thủ khác trong vòng năm mét.
"Tiểu Vương, nhìn tấm hình tôi vừa gửi cho cậu qua điện thoại. Tôi chỉ cho cậu năm phút đồng hồ, tìm ra tất cả tin tức của người này, rồi gửi lại liền cho tôi." Trưởng ban La đánh một cú điện thoại.
Kỳ thật phía cảnh sát Hàn cũng có thể xử lý việc này, nhưng trưởng ban La đến từ ban ngành đặc biệt, quyền hạn cao hơn, làm việc không có nhiều cố kỵ, hiệu suất sẽ cao hơn.
Chưa đầy năm phút sau, đã có điện thoại hồi âm.
"Trưởng ban La, tôi đã đối chiếu người trong hình với cơ sở dữ liệu của hệ thống cấp bậc cao nhất, nhưng căn bản là không tìm thấy bất cứ thứ gì!"
"Cậu nói sao cơ?" Trưởng ban La hoàn toàn không thể giấu nổi sự kinh ngạc của mình.