Trong thủy tạ.
Tôn Phù đầu đầy mồ hôi vọt tới: "Vương gia, Vương gia!”
Khóe miệng Triệu Ngạn Tấn hiện lên ý cười: "Mỹ nhân của ta đoạt hoa khôi rồi sao?”
Tôn Phù lấy tờ giấy trong lòng ra: "Vương gia, ngài xem cái này đi.”
“Đây là thứ gì?”
“Thơ của cô nương Trúc Hương làm.”
“Xem gì mà xem, có gì đáng xem?” Triệu Ngạn Tấn không kiên nhẫn.
Tôn Phù đau khổ: “Vương gia, các thư sinh bên ngoài đều vì bài thơ này mà náo loạn lên hết.”
“Đưa cho ta xem.”
Đổng Tiếu nhận lấy tờ giấy, vừa xem, vừa đọc.
" Bắc quốc phong quang,Nghìn dặm băng ngưng,Vạn dặm tuyết rơi. Ngắm Trường thành sau trước,Duy màu trắng xoá,Trên dưới sông lớn, Ngừng bặt dòng khơi...”
Một chữ cuối cùng rơi xuống, trong thủy tạ lặng ngắt như tờ.
Triệu Ngạn Tấn kinh ngạc nhìn Đổng Tiếu, đáy lòng dâng lên một cỗ chí khí hào hùng, hận không thể uống say điên cuồng ca ba ngày ba đêm.
Lúc phụ thân còn trẻ đã trông coi đất Bắc, có thể nói là ông lớn lên từng ngày trong gió tuyết đất Bắc.
Sau khi lớn lên, lại theo phụ thân vào sinh ra tử trên lưng ngựa, đánh Thát Đát, chiến Hung Nô, bình định giang sơn.
Hắn tận mắt nhìn thấy vẻ đẹp của giang sơn này, cũng biết cảm giác kỳ diệu kia.
Ai nói nhân vật phong lưu kiến công lập nghiệp, không thể là hắn?
Hắn có điểm nào kém với tên Thái tử vừa béo vừa què kia?
Không!
Giang sơn này phải là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.
“Bá Nhân.”
“Vương gia!”
“Kỳ nữ như thế, bản vương có nên lấy hay không? Ngươi nói đi!”
“Hồi bẩm vương gia.” Đổng Tiếu khó nén kích động: “Nhất định phải lấy, nếu không Vương gia sẽ tiếc nuối cả đời.”
“Được!” Triệu Ngạn Tấn hét lớn một tiếng: “Tôn Phù, người này bản vương buộc phải có được, nếu ngươi lại thất thủ thì cầm đầu đến gặp ta.”
“Tiểu nhân, tiểu nhân đi làm ngay.”
……
“Thơ hay, từ hay!”
Tạ Nhi Lập vẫn luôn lạnh nhạt lại bất chấp hoàng thái tôn ở bên cạnh, nhấc bút lên viết bài thơ kia lên quyển trục.
Viết xong, hắn bèn ném bút, cất tiếng cười to: "Thơ này là thiên cổ tuyệt xướng, ta phải say một hồi vì nó, điện hạ, hạ quan cáo từ.”
“Mộ Bạch cứ đi đi!”
Triệu Diệc Thời bình tĩnh khiến cho Tạ Nhi Lập hơi hoài nghi tuổi tác của vị Thái Tôn điện hạ này, một bài thơ hay thế mà hắn lại chẳng hề kích động.
Tạ Nhi Lập cũng không biết, sau khi hắn rời đi, Triệu Diệc Thời đi tới trước quyển trục, cúi đầu xem hồi lâu.
Trong đôi mắt đen kịt, lóe lên ánh sáng rúng động mà chẳng ai phát hiện ra được.
“Thẩm Trùng?”
“Điện hạ.”
Hắn giơ tay lên, chỉ về phía Thủy Tạ ở bờ bên kia: “Bản điện hạ lại muốn tranh giành với hoàng thúc.”
Thẩm Trùng nhíu mày: "Điện hạ, Hán vương hùng hổ như vậy, e là không phải chuyện dễ.”
“Ta không thể để một kỳ nữ bị người như thế chà đạp được.” Triệu Diệc Thời mỉm cười: "Ngươi đi hỏi thăm xem Trúc Hương cô nương ra đề gì.”
“Vâng!”
……
Trong giáo phường ti giờ phút này, bất kể là thư sinh tửu điếm, hay là quan lại trong đình đài lầu các, lúc này đều đang bận rộn làm một việc: Làm thơ!
Hoa khôi không thể nghi ngờ chính là Trúc Hương.
Trúc Hương cô nương lấy "Tương tư" làm đề tài, mời người hữu duyên cùng đêm xuân một khắc.
Mỹ nhân thiên hạ biết bao nhiêu, tài nữ thiên hạ biết bao nhiêu, tâm tư của các nam nhân đều giống nhau cả:
Lão tử viết không ra từ trâu bò, nhưng lão tử chắc chắn phải ngủ được tiểu nương tử viết thơ từ trâu bò kia.
Lý đại hiệp trở lại bàn vuông, cười híp mắt: "Ơ, hai vị gia không rung động à?”
Tiểu Bùi gia: "Ngươi nói tiếng người đấy à? Ta là người có oan gia rồi!”
Tam gia: "Ngươi nói tiếng người đấy à, ta là người hiểu chuyện.”
Không tồi, có định lực!
Lý đại hiệp ngồi xuống ghế: “Tam gia, xong việc rồi, chúng ta làm chính sự đi, đừng ngồi nữa.”
“Không vội.” Tạ tam gia: "Chờ Chu Thanh trở về, chúng ta có thể dẹp đường hồi phủ rồi.”
“Chưa làm gì mà đã dẹp đường hồi phủ rồi ư?” Lý Bất Ngôn: "Cứ như vậy trở về, thì sao báo cáo kết quả công tác với tiểu thư được!”
Tạ Tri Phi cho nàng một cái biểu tình "Tam gia ta làm việc, có thể không có kết quả công tác sao", ngón tay đặt bên chung trà của nàng.
Lý Bất Ngôn nhìn Tạ Tri Phi, ánh mắt sáng lên.
Ơ, xem ra là đã nghe ngóng được cái gì rồi!
Ánh mắt vừa sáng lên còn chưa có tối xuống, Chu Thanh và Hoàng Kỳ đã chạy tới, hai người đều đổ đầy mồ hôi.
Tạ Tri Phi đứng phắt dậy, dùng ánh mắt hỏi: Được chưa?
Chu Thanh vỗ vỗ ngực: Thành công!
“Hồi phủ!”
“Ấy!” Lý Bất Ngôn đuổi theo Chu Thanh, thấp giọng hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?”
Chu Thanh: "Trộm đồ.”
Lý Bất Ngôn: "…”
Ta chỉ ra phía sau màn giúp cô nương người ta làm thơ một chút, sao quay lại Tam gia và Tiểu Bùi gia đã làm trộm rồi?
Nửa canh giờ sau.
Lầu các của tiểu lâu tầng ba có hai tỳ nữ thanh tú đi lên.
Một trong số họ đặt đèn lồ ng xuống, móc chìa khóa ra, chuẩn bị mở khóa cửa.
"Kỳ quái, sao khóa này lại bị mở thế này?”
“Không thể nào, nơi này đầu có cất vàng bạc châu báu gì, ai tới trộm đồ chơi này thế.”
Trong phòng là thơ tranh của các hoa khôi từng mùa, cũng giữ lại một tí văn thơ hay của văn nhân thôi.
“Mau vào xem có mất thứ gì không?”
“Mất thì sao chứ, trừ hôm nay trở nên, ai còn nhớ thơ gì từ gì nữa, đều nhớ đến người thôi!”
“Thật không ngờ Trúc Hương lại có bản lĩnh đó.”
“Ngươi không thấy Lan Hinh đâu, mặt nàng ta tái mét, tức giận đến khóc luôn đó.”
"Tài nghệ không bằng người, khóc thì có ích lợi gì, mau đặt hộp xuống, chúng ta đi xem Trúc Hương cuối cùng chọn ai?”
“Đi mau, đi mau…”
……
Trong Tĩnh Tư Cư.
Yến Tam hợp trông sao, trông trăng, cuối cùng cũng trông được người trở về.
“Thế nào, nghe ngóng được gì chưa?”
Tạ Tri Phi ngồi xuống trước mặt cô, tay nâng cằm không nói lời nào, hai mắt chớp một cái, lại chớp một cái.
Bộ dáng này…
Không phải là say rượu chứ?
Yến Tam Hợp hơi kinh hãi quay mặt, dùng ánh mắt hỏi Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn nhìn tư thế của Tam gia, cười gằn nói: "Rượu thì không uống bao nhiêu, nhưng tiểu thư vẫn nên nói một câu dỗ dành đi.”
Trải qua một lần thấy bộ dạng say rượu của Tam gia, Yến Tam Hợp không chút hoài nghi lời Lý Bất Ngôn nói.
Nàng hắng giọng một cái: "Tam gia, vất vả rồi.”
Gương mặt Tam gia nghiêm trang, dùng ánh mắt lên án Yến Tam Hợp quá qua loa.
Yến Tam Hợp vội vàng nhìn Lý Bất Ngôn: Không đủ sao?
Lý Bất Ngôn liếc Tạ tam gia: Ừ, không đủ, tiếp tục dỗ.
Yến Tam Hợp im lặng một hồi, lại tối nghĩa mở miệng: "Tiểu… Tiểu Bùi gia đâu?”
Tạ Tri Phi trợn tròn mắt.
Đây không phải dỗ hắn, đây là muốn chọc hắn tức chết mà!
Một giây;
hai giây;
Ba giây;
Yến Tam Hợp bị hắn nhìn chằm chằm đến không thể hô hấp, vì thế lại nặn ra một câu: "Tổn bao nhiêu bạc, ta bù cho người!”
“Thôi thôi thôi!” Tạ tam gia bất đắc dĩ thở dài: “Yến cô nương, ngươi có khát không, có đói không, có mệt không?”
Thì ra, hắn muốn ta dỗ dành hắn như vậy?
Sao không nói sớm!
“Tạ Tri Phi, ngươi có khát không, có đói không, có mệt không? Ba người kia…. đâu?”
“À?”
Yến Tam Hợp chờ đến hơn nửa đêm, kiên nhẫn gì gì đã hết sạch, còn “à?”
Ngay khi cô biến sắc, trừng mắt, lông mày dựng thẳng, nam nhân trước mặt đột nhiên ho khan một tiếng.
Chu Thanh, mang đồ đến đây, Lý đại hiệp, đem nến lại gần một chút.
Chu Thanh tiến lên, đẩy cuộn trục dài trong tay lên bàn, sau đó tay nhẹ nhàng đẩy ra.
Yến Tam Hợp nhìn lướt qua: “Đây là chữ của Tĩnh Trần.”