“Tên của Tĩnh Trần ở giáo phường ti là Thệ Thủy, hai mươi lăm năm trước đậu hoa khôi, đây là bài thơ đối năm đó nàng viết.”
Yến Tam Hợp thầm kinh ngạc.
Hoa khôi Thệ Thủy;
Ni cô Tĩnh Trần.
Hai thân phận này thật sự khác nhau một trời một vực!
Yến Tam Hợp ngẩng đầu: “Còn nghe ngóng được gì nữa không?”
Tạ Tri Phi lười biếng chống cằm: “Hiện tại chỉ có vậy thôi.”
Vậy cũng tốt rồi.
Chỉ cần xác định được thân phận thì dễ xử lý, sợ gì tốn thêm chút bạc chứ.
Khóe miệng Yến Tam Hợp nhếch lên một đường cong.
“Biết được thân phận rồi thì việc còn lại dễ xử lý hơn nhiều.” Tạ Tri Phi híp mắt
Dù Binh Mã Ti Ngũ thành không điều tra được gì, thì Cẩm Y Vệ cũng sẽ có cách, nhiều lắm là ba ngày, hắn đảm bảo sẽ tra rõ ràng tám đời tổ tông nhà Thệ Thủy.
Nhưng…
Trong lòng Tam gia khó chịu.
Không những khó chịu mà còn rất ngứa, những chỗ ngứa đó không có ai gãi nên không hết ngứa được.
Nghĩ đến đây, đôi mắt hoa đào của Tạ Tam gia hờ hững liếc Yến Tam Hợp một cái.
Bàn tay đặt trên bàn của Yến Tam Hợp hơi siết lại.
“Trên đời này người đẹp rất nhiều, người vừa đẹp vừa thông minh rất ít, vừa đẹp vừa thông minh lại có hai lúm đồng tiền lại càng hiếm, chẳng khác gì lông phượng vảy rồng cả.”
Úi cha!
Đệt!
Tạ Tri Phi cười sung sướng: “Yến Tam Hợp, ngươi đang nói sự thật gì thế.”
Rõ ràng là đang dỗ hắn.
Yến Tam Hợp nói tiếp: “Mất mấy ngày?”
Tạ Tri Phi chỉ cười không nói, đứng dậy đi ra ngoài.
Yến Tam Hợp toan gọi lại thì thấy bàn tay sau lưng hắn đang đắc ý vẫy tay với nàng.
Năm ngày?
“Yến cô nương, nàng hài lòng chưa?”
Âm thanh mang theo ý cười của nam nhân tản ra theo làn gió đêm, Yến cô nương cúi đầu im lặng.
Hít vào;
Thở ra.
Hít vào;
Thở ra.
Lý Bất Ngôn tức cười: “Người làm trò gì thế?”
“Mất mặt.” Giọng Yến Tam Hợp nhỏ như muỗi kêu: “Ta chưa dỗ dành nam nhân bao giờ.”
Nhìn phản ứng chậm chạp này, còn không nhìn ra người ta là cố ý hay sao?
Lý Bất Ngôn gõ bàn: “Ngẩng đầu lên, nghe ta kể chuyện ở giáo phường ti này. Chuyện tuy không dài nhưng thú vị.”
Yến Tam Hợp nghe xong, thì nào còn nhớ chuyện mất mặt của bản thân nữa: “Ngươi có nói cho bọn hắn bài thơ đó do nương ngươi viết không?”
“Cũng chẳng phải nương ta viết, mà do một người vĩ đại ở thế giới của nương ta sáng tác.”
Lý Bất Ngôn ung dung: “Ta thấy tiểu nương tử kia đáng thương nên tặng bài thơ đó cho nàng.”
“Hay cho một Lý Đại Hiệp thâm tàng bất lộ.” Yến Tam Hợp nghi hoặc: “Vì sao Thái Tôn lại muốn nâng đỡ Trúc Hương?”
“Bọn Tam gia không nói, ta cũng chẳng hỏi, có lẽ là muốn đấu với Hán Vương chăng!”
“Người đó không phải kẻ tự nhiên đi đấu với người ta đâu.” Yến Tam Hợp lắc đầu, không nghĩ chuyện đó nữa: “Bất Ngôn, mang quyển trục lại đây.”
“Còn xem à!”
“Vừa nãy mới xem lướt thôi, giờ ta muốn xem kỹ lại.”
Lý Bất Ngôn mang quyển trục đến, Yến Tam Hợp vừa định mở ra thì nàng đã nói: “Đúng rồi, Tam Hợp, tiểu Bùi gia đang ở trong phủ đấy.”
Yến Tam Hợp sửng sốt, từ ngày hắn đến Tạ phủ cầu hôn đến nay, nàng vẫn chưa gặp lại hắn.
Hắn và Tạ lão tam dính nhau như hình với bóng, hắn đang ở Tạ phủ nhưng thà rằng đợi ở bên ngoài chứ không đến Tĩnh Tư Cư, là thấy áy náy sao?”
“Ta liếc mắt cái là biết rồi.” Lý Bất Ngôn ngồi xổm xuống trước mặt Yến Tam Hợp.
“Nhìn có vẻ nói năng vô liêm sỉ, nóng nảy, nhưng tính tình ngay thẳng, ấm áp, việc của Tĩnh Trần và Thái Tôn chưa ai lo bằng hắn.”
“Ta biết.” Biểu cảm của Yến Tam Hợp sâu như màn đêm: “Nên ta mới chủ động gọi hắn là Bùi Minh Đình.”
Làm bạn của hắn!
……
Tạ Tri Phi đi tới Tĩnh Tư Cư, từ xa đã thấy Bùi tổ tông đã đứng bên đường đợi hắn.
Thái dương chợt nhức nhức, đau đến mức muốn nhéo một cái thật mạnh.
Hắn bước tới, khẽ nói: “Mọi việc đã giải thích rõ rồi, tiếp theo chúng ta giúp nàng điều tra Thệ Thủy, ta hứa với nàng năm ngày là xong.”
“Ngươi dám nói năm ngày ư.” Tiểu Bùi gia nghĩ tới Yến Tam Hợp phải chờ đằng đẵng năm ngày, bèn muốn mắng người: “Với bản lĩnh của Tạ ngũ thập ngươi, hai ngày là đủ rồi.”
“Tổ tông ơi, Tĩnh Trần nếu là một ni cô bình thường, ngày mai ta sẽ điều tra rõ ràng từng người một trong mộ phần nhà nàng.”
Tạ Tri Phi: “Người này là quan kỹ, chắc chắn là gia đình tội thần, đây là chuyện lớn, không thể im hơi lặng tiếng được.”
“Đi, đi, đi.”
Tiểu Bùi gia vỗ vỗ hắn: “Tóm lại, lấy cho ta ít điểm tâm.”
Tạ Tri Phi hất tay hắn ra: “Về, hay ngủ với ta?”
“Về!”
“Muộn thế này rồi mà?”
“Bây giờ khác xưa rồi, phụ mẫu quản chặt lắm!”
“Ta tiễn ngươi.”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, ra đến cửa thì bỗng đụng phải một người.
Tạ Bất Hoặc nhìn thấy bọn hắn thì cũng ngây ra, rồi cười nói: “Chả trách ta và Ôn Ngọc tìm mãi, hóa ra tam đệ đã về rồi.”
Tạ Tri Phi “Ừ” một tiếng.
“Tiểu Bùi gia về sao?”
“Liên quan chó thì đến ngươi!”
“Không có ai nên tiểu Bùi gia không thèm diễn kịch nữa ư?”
“Nói đúng rồi đấy.”
Bùi Tiếu không muốn phí lời với hạng người này: “Ngũ thập, không tiễn, ta về đây!”
“Tiểu Bùi gia dừng bước.”
Tiểu Bùi gia nghe thấy giọng nói này thì điên tiết rống lên: “Ngươi là ai mà bắt ta dừng bước.”
Nhị gia không hề tức giận, vẫn mỉm cười: “Ta chỉ muốn hỏi tiểu Bùi gia, ngươi thấy bài thơ của Trúc Hương cô nương thế nào?”
“Thơ nàng hay dở như nào ông đây không biết, ông đây chỉ biết tên nhóc nhà ngươi không có ý tốt gì gì.”
Nói xong, tiểu Bùi gia đùng đùng bỏ đi.
Tạ Bất Hoặc nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt chợt trở nên cô độc lạnh lẽo, đột nhiên nhắc lại chuyện cũ: “Tam đệ, năm đó ta chỉ khiến ngươi dầm mưa một lần, hắn lại hận ta chừng ấy năm, đúng là thù dai thật!”
“Hắn là người như vậy.” Tạ Tri Phi thấp giọng cười, cười đến giãn cả lông mày.
“Nhị ca đừng chấp trách với hắn, sau này có gặp thì cách xa nhau một chút, đừng có lượn lờ trước mặt khiến người ta thấy chán ghét nữa.”
Tạ Bất Hoặc nheo mắt: “Hắn chán ghét, hay tam đệ thấy chán ghét?”
“Hắn là ta, ta cũng là hắn.” Trạ Tri Phi ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, hờ hửng nói: “Nhị ca say rồi nên nói hơi nhiều nhỉ, huynh nghỉ ngơi sớm đi.”
“Tam đệ, ngươi cảm thấy bài thơ của hoa khôi đó thế nào?”
Hôm nay Tạ nhị gia không biết có phải do uống nhiều rượu hay không, mà vừa nói nhiều vừa không biết điều.
Tạ Tri Phi cười gằn, nhìn thẳng mặt hắn.
Nam nhân có rất nhiều loại, nhưng nam nhân Tạ gia chỉ có một loại…
Trong ngoài bất nhất, đó là câu dành riêng cho nam nhân Tạ gia.
Nhưng cái vị trước mặt này đã đẩy mức độ bất nhất đó lên đến mức cực điểm.
Đâu chỉ có chuyện bị dầm mưa, “đứa trẻ hư” bị Đỗ Y Vân đập ngã bằng một viên gạch, chính là bạn thân nhất thời niên thiếu của Tạ nhị gia.
Đằng sau những chuyện nguy hiểm Tạ Tam gia hắn gặp phải, đều có bóng dáng của người này.
Hắn giống một con chuột âm thầm nấp trong hang, không dám đường đường chính chính ló mặt ra ngoài, chỉ thích lén lút ra khỏi hang lúc trời tối.
Mà Tạ Tam gia lại ghét nhất loại người này.
“Ta th ô tục, không hiểu được.”
Tạ Tri Phi nói xong, bình tĩnh thu lại ánh mắt, bình tĩnh quay người bỏ đi, để lại một mình Nhị gia đứng đó.
Ô Hành bước ra từ chỗ tối.
“Nhị gia, về nghỉ thôi.”
Tạ Nhi Lập không nhúc nhích, kéo vai Ô Hành: “Ngươi chắc chắn bài thơ đó là do Lý Bất Ngôn dạy Trúc Hương ư?”
Ô Hành gật đầu.
“Gia, tiểu nhân thấy rất rõ ràng, Lý Bất Ngôn dạy Trúc Hương cô nương từng từ một.”