Một khúc thập diện mai phục, đàn đến rung động tâm can.
Phương Lệnh đặt đàn tỳ bà xuống, ngồi vào bàn.
Mà giờ phút này trong lòng Bùi đại nhân đã ôm Phương Phỉ, bên người Tạ Tri Phi là Hạ mama đang dựa vào, Phương Lệnh chỉ có thể dựa sát vào bên cạnh Yến Tam Hợp “giả trai” mà thôi.
Mấy năm nay, đôi tay của các nàng vạn người gối, nhưng đôi mắt cũng xem được cả vạn người.
Tên giả trai này tuy rằng mỗi lời nói cử chỉ đều giống nam nhân, nhưng mùi thơm trên người lại là mùi thơm của nữ tử.
Là một cô nương.
Phương Lệnh nào biết, cô nương này không phải là người bình thường. Nàng vừa vào hang Tiêu Hồn, vừa nhìn trần thế này, trong lòng đã tính xong hết.
"Tam gia, tiểu Bùi gia, chỉ uống rượu như vậy thôi thì chán lắm, hay chúng ta chơi trò gì đi?”
Bùi Tiếu sợ tới mức thiếu chút nữa ném quạt: Hiếm lạ nha, bà đồng còn biết chơi trò chơi nữa?
Tạ Tri Phi chậm rãi khoanh tay, nhìn cô cưng chiều nói: "Muốn chơi gì, cứ nói.”
Gặp dịp thì chơi có hơi quá;
Dùng vẻ mặt cưng chiều nhìn ta thế này cũng hơi quá.
Yến Tam Hợp bưng chung trà lên, uống một ngụm trà, che giấu sự lúng túng.
“Bất Ngôn có dạy ta một trò chơi, gọi là thật hay thách.”
“Dô, nghe tên thú vị đó.”
Tạ Tri Phi vui vẻ một xướng một họa với nàng, họa xong còn đá đá chân Tiểu Bùi gia bên cạnh: Mau hùa theo.
Tiểu Bùi gia vội nói: "Nhanh, nhanh, nói nghe thử đi.”
Được hỏi xong, Yến Tam Hợp mở miệng nói: "Sáu người chúng ta ném xúc xắc, so lớn nhỏ, lớn nhất thắng, nhỏ nhất thua, người thua thì chọn nói thật hay thử thách.”
Lời này vừa dứt, ngay cả Hạ ma ma cũng thấy hứng thú.
Phương Lệnh cười quyến rũ nói: "Vậy… thế nào là lời thật lòng, thế nào là thách thức?”
Yến Tam Hợp nâng cằm Phương Lệnh lên, học theo Tam gia: “Lệnh nhi, nam tử ngươi thích nhất tên là gì?”
Phương Lệnh ngẩn ra.
Yến Tam Hợp: "Muốn trả lời thì phải nói thật, không muốn trả lời thì phải chịu trừng phạt.”
Mặt Phương Lệnh đỏ bừng: “Yến công tử, trừng phạt như thế nào?”
Yến Tam Hợp: "Đơn giản thôi, để Yến công tử hôn một cái coi như là trừng phạt.”
Phương Lệnh khẽ đấm bàn tay trắng nõn qua: “Ai da, Yến công tử, ngươi xấu quá!”
Yến Tam Hợp cũng hoàn toàn bất chấp: “Lệnh nhi, ngươi có từng nghe một câu, nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu không!"
Phương Lệnh giả bộ vừa xấu hổ, vừa rúc vào trong ngực Yến Tam Hợp.
Tạ Tri Phi lại đưa chân đá Bùi Tiếu: nàng học trò này ở đâu thế?
Bùi Minh Đình: Ngươi đó!
Tạ Tri Phi:???
So với Yến Tam Hợp "Phong lưu", thứ khiến Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu càng khiếp sợ hơn, chính là bản thân trò chơi này.
Nếu như chi phí mạo hiểm quá cao, các nàng chắc chắn sẽ chọn nói thật.
Lời thật lòng có thể nói lời khách sáo, có thể giống như vô tình tìm hiểu vài thứ bọn họ muốn tìm hiểu, nhưng phải xem kỹ xảo hỏi như thế nào nữa.
Bùi Tiếu đá lại Tạ Tri Phi một cái: Lấy tuyệt chiêu của ông chủ sòng bạc ra đi.
Tạ Tri Phi: Còn cần ngươi nói chắc.
Sáu người ném xúc xắc.
Vòng 1:
Tiểu Bùi gia vận may tốt, ném sáu.
Tam gia xui xẻo, ném một.
Tiểu Bùi gia tức giận muốn hộc máu, thầm nghĩ chúng ta đến trên người đối phương có bao nhiêu nốt ruồi cũng biết rõ ràng, còn cần ngươi hỏi ta, ta hỏi ngươi sao?
Hỏi hắn thích ai?
Chỉ có đại cô nương tiểu tức phụ mới thích hắn.
Hỏi nữ nhân đâu tiên của hắn là ai?
Người ta vẫn còn trinh đó.
Hỏi hắn đã hôn ai chưa?
Khi còn bé huynh đệ hai người ngủ chung một cái giường, từng hôn đầu ngón chân của Tiểu Bùi gia.
Yến Tam Hợp dùng đũa gõ gõ chung rượu, “keng” một tiếng: “Tiểu Bùi gia, muốn hỏi gì?”
Tiểu Bùi gia vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày: “Chuyện đó… chuyện mất mặt nhất ngươi từng làm?”
Chỉ thế thôi sao?
Chỉ thế thôi sao?
Chỉ thế thôi sao?
Ba người Hạ ma ma vốn muốn xem kịch vui, vừa nghe lời này, thì cổ lập tức rụt xuống ba tấc.
Lại là "keng" một tiếng, Yến Tam Hợp lại hỏi: "Ngươi muốn Tam gia mạo hiểm cái gì?”
Tiểu Bùi gia nháy mắt với Tạ Tri Phi: Huynh đệ, xin lỗi, không tàn nhẫn một chút, thì các nàng sẽ không nói thật đâu.
“Đơn giản, quỳ xuống học tiếng chó sủa.”
Lời này vừa dứt, cổ ba người Hạ ma ma lại dài ra, sáu con mắt lập tức sáng lên.
Yến Tam Hợp gõ chung rượu: "Tạ Tri Phi, ngươi chọn lời thật lòng hay mạo hiểm?”
Tạ Tri Phi im lặng Yến Tam Hợp: “Ta chọn lời thật lòng.”
Yến Tam Hợp: "Như vậy, chuyện mất mặt nhất ngươi từng làm là…”
“Khi còn bé, khoảng bốn năm tuổi, ngủ trưa bị đái dầm, tiểu xong thì chỉ vào người bên cạnh nói không phải ta đái, mà là người đó.” Tạ Tri Phi tự giễu cười: "Cha đi xuống thưởng ta một cái tát, kêu ta nhìn đũng quần của mình. Người nào đó vừa thấy ta bị đánh, còn vui vẻ mắng ta không biết xấu hổ.”
Ba người Hạ ma ma: "..." Trời ạ, Tạ đại nhân anh tuấn, khi còn bé cũng đái dầm ư?
Tiểu Bùi gia: "..." Lúc nhỏ ta với Ngũ Thập còn có vụ này à?
Yến Tam Hợp: "..." Về sau không thể nhìn thẳng ngươi nữa, Tam gia à!
Tạ Tri Phi nhìn khóe miệng Yến Tam Hợp hơi nhếch lên, đôi mắt đen trong suốt không che giấu được sự đau đớn.
Sự thật của câu chuyện không phải như vậy.
Người thật sự đái dầm là nàng, cũng ở trong tháng ma quỷ này, không biết vì bị kinh hãi gì mà tè dầm ba ngày.
Hắn ở bên cạnh vỗ tay cười nhạo, cha đi lên thưởng cho hắn một cái tát, nha đầu kia vốn nước mắt lưng tròng, vừa thấy hắn bị đánh thì chợt nở nụ cười, còn thổi ra một cái bọt nước mũi.
Lúc đó hắn hơi bị chê cái người kia, thầm nghĩ ta đường đường là tiểu Trịnh gia tại sao lại gặp phải một tiểu tổ tông như vậy? Có thể đổi cho hắn một người khác không?
Mọi người thấy vẻ mặt Tạ đại nhân có hơi bất ổn, cảm thấy hắn hắn là đang ngượng.
Hạ ma ma vội cười nói: "Nào, chúng ta chơi tiếp nào.”
Phương Lệnh: "Đúng, đúng, đúng, chơi tiếp đi!”
Thiên Phương Phỉ cười khúc khích vài tiếng, vô tư hỏi: "Tạ đại nhân bây giờ còn đái dầm không?”
Tạ Tri Phi lạnh lẽo nhìn nàng: “Bổn đại nhân bây giờ chỉ có khiến người khác đái ra quần thôi.”
Yến Tam Hợp ngẩn ra: "..." Lời này có ý gì?
Mấy người còn lại nhìn Tạ Tri Phi: "..." Ừ, với dáng người và diện mạo của Tam gia, quả thực có bản lĩnh này.
Vòng thứ hai bắt đầu, Tạ tam gia thua được ném trước.
Lần đầu, vì không để cho các ngươi nổi lòng nghi ngờ, Tam gia ta mới nhường cho các ngươi, sau đó sẽ không khách khí nữa, Tam gia ném một cái đã được sáu nút.
Hạ ma ma xui xẻo, ném một nút.
Tam gia cười gian xảo: "Hạ ma ma, cha ta nói nơi này của các ngươi vốn dĩ có một hoa khôi tên là Thệ Thủy, không chỉ thi từ ca phú có xuất sắc, vẻ ngoài còn là một tuyệt sắc nhân gian, ngươi có đố kỵ với người ta không?”
Ánh Yến Tam Hợp tỏa sáng: Hỏi hay lắm, dò đường trước?
Nàng gõ chung rượu: "Tam gia, ngươi muốn Hạ ma ma mạo hiểm cái gì?"
Tạ Tri Phi làm bộ suy nghĩ một lát: "Đơn giản, uống bình Trúc Diệp Thanh này đi.”
Tàn nhẫn đấy!
Trúc Diệp Thanh rất nặng, uống hết một bình thì chắc chắn sẽ say.
Yến Tam Hợp lại gõ chung rượu: “Hạ ma ma, ngươi còn thật hay thách?”
Hạ ma ma cười khanh khách: "Yến công tử, ta chọn lời thật lòng.”
Yến Tam Hợp: "Câu trả lời của ngươi là gì?"
Hạ ma ma quyến rũ nhìn Tạ Tri Phi, thẳng lưng.
"Năm đó nàng là hoa khôi, ta là Bảng Nhãn, Vũ và Cầm ta đều đánh ngang tay với nàng, nàng thắng ở thi thư, vì sao ta phải ghen tị với nàng?”
May mắn là gì?
Đó chính là may mắn!
Ánh mắt ba người đồng loạt sáng lên.
Nếu Hạ ma ma và Tĩnh Trần cùng tranh hoa khôi trong một năm, vậy thì chuyện tiếp theo sẽ có hi vọng rồi!