“Nói bừa.” Tạ Tri Phi thở dài.
“Ánh mắt cha ta nhìn người chưa bao giờ sai, ông nói tốt thì chắc chắn là tốt, trên thư phòng cha ta đến bây giờ còn treo một bộ chữ Thể Sấu Kim.”
Nhắc tới thể Sấu Kim, chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng Hạ ma ma cũng chẳng còn.
Năm đó nếu không phải là nét chữ Sấu Kim và bài thơ kia, thì vị trí hoa khôi chính là của nàng rồi.
Nếu nàng có được vị trí hoa khôi, như vậy người được các thư sinh tranh nhau gặp là nàng. Giờ này hôm nay người được chuộc ra, cũng có thể là nàng.
“Tốt gì chứ, ả ta chỉ là một kỹ nữ giả vờ giả vịt.”
Dạ dày Hạ ma ma dậy sóng, sự tức giận và chua xót dồn nén nửa đời người chợt dâng lên, ngay cả giọng nói cũng thay đổi.
"Ngươi nói cho cha ngươi, nàng ta toàn là giả vờ cả thôi, ngay cả đêm đầu chảy máu của nàng, đều nương nó là giả, ta mới là hàng thật giá thật!”
Cuối cùng cũng tới rồi.
Tay Tạ Tri Phi cầm chung rượu hơi run rẩy, dứt khoát đặt chung rượu xuống, tay đặt trên đầu Hạ ma ma, nhẹ nhàng xoa vài cái.
“Thì ra trong lòng ma ma chứa một bụng oán khí, muốn nói với ta một chút không?”
Trong miệng Hạ ma ma có mùi rượu, trong mắt có ánh nước, đôi mắt dùng nhiều son phấn hơn nữa cũng không che được ánh mắt già nua gắt gao nhìn Tạ Tri Phi.
Trên thế gian này đại đa số nam nhân dịu dàng đều là giả bộ, mà nhân phẩm và phần thiện lương trong xương cốt kia thì lại không giả vờ được.
Cho dù Hạ ma ma say như chết, cũng phân biệt được ai thiện lương, ai là giả vờ.
Nam nhân trước mắt này, trong mắt hắn không có tình dục, không có khinh thường, lại có một chút thương hại và đồng tình.
Hạ ma ma nước mắt tràn mi: “Các ngươi không phải muốn biết ma ma ta là thiên kim tiểu thư nhà ai sao?”
Tạ Tri Phi nhìn bà, dịu dàng nói: "Không muốn nói thì đừng nói.”
“Muốn nói!”
Nếu không nói, chính nàng cũng sắp không nhớ rõ, hóa ra nàng cũng từng đứng ở trên đỉnh mây xanh.
Hạ ma ma: "Ma ma là con gái của Phó Lăng Quảng Bình Hầu, tên một chữ Bảo.”
Tạ Tri Phi cả kinh thiếu chút nữa kêu lên.
Quảng Bình Hầu?
Nàng thế mà lại là nữ nhi của Quảng Bình Hầu?
Hạ ma ma rất đắc ý, trên mặt Tạ Tri Phi lộ ra vẻ kinh hãi.
Quảng Bình Hầu là cụ cố của nàng.
Ông cố xuất thân võ tướng, từng đi theo Thái Tổ hoàng đế nam chinh bắc chiến, sau khi bình định thiên hạ, được luận công hành thưởng phong làm Quảng Bình Hầu.
Tước vị thế gia ba đời, đến thế hệ phụ thân nàng, phủ Quảng Bình Hầu thực ra đã vô cùng nghèo túng.
Phụ thân nàng là một sắc quỷ, thời điểm thịnh vượng nhất trong phủ, ước chừng có mười hai vị di nương tướng mạo xinh đẹp, nhân tình bên ngoài càng nhiều vô số kể.
Thê thiếp thành đàn, thế nhưng dưới gối lại chỉ có một đứa con trai, còn là một đứa con ngốc.
Con trai ngốc tên là Phó Nguyên, là em trai song sinh của nàng, nương thân của nàng là Lục di nương.
Lúc Lục di nương mang thai bảy tháng, biết được mình mang thai song sinh, không hề muốn liều chết liều sống sinh ra một đứa con trai ngốc.
Mà nữ nhi sinh ra sớm một khắc đồng hồ lại khỏe mạnh bình thường, không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp, còn thông minh lanh lợi.
Lục di nương hận muốn chết, một kẻ ngốc không đủ để cho nàng từ thiếp thành chính thê.
“Ngươi có biết nỗi hận của một nữ nhân, đáng sợ bao nhiêu không?” Hạ ma ma cười khanh khách.
“Giết ta ngại không có máu, róc thịt ta ngại không thấy thịt, còn không thể quang minh chính đại đánh mắng, cũng chỉ có thể dùng búp bê nhỏ, viết sinh nhật bát tự dán lên, mỗi ngày đều đâm kim lên. Đâm đầy con này lại đổi qua con khác.”
Vẻ mặt Tạ Tri Phi dần dần nặng nề.
“Mạng ta cứng nên vượt qua được.”
Không chỉ cố gắng vượt qua, mà đích mẫu thấy nàng thông minh, mang nàng theo bên người dạy dỗ, còn mời tiên sinh dạy nàng cầm kỳ thư họa.
Phủ Quảng Bình hầu tuy rằng nghèo túng, nhưng vẫn còn có đáng giá, điều đáng giá nhất chính là trong phủ tám đóa hoa vàng, mỗi một đóa đều mọc thật kiều diễm.
Đích mẫu tính toán rất khá, nam nhân không có thì không phải còn có tiểu thư sao, chỉ cần tám đóa hoa vàng này gả tốt, Hầu phủ sẽ có ngày lên được thôi.
Câu chuyện phía sau, Tạ Tri Phi không cần nghe cũng biết kết quả.
Tám đóa hoa vàng gả hết năm đóa, cuối cùng chẳng có ai được chết tử tế.
Phó đại tiểu thư khó sinh mà chết, một xác hai mạng.
Phó nhị tiểu thư gả đến phía nam, tư thông với thị vệ, bị ném xuống ao.
Phó tam tiểu thư bị bệnh lạ, gả đến nhà chồng chưa được mấy năm đã mất.
Phó tứ tiểu thư và tiểu thúc có gian tình, sau khi bị người phát hiện thì nhảy sông tự sát.
Phó Ngũ tiểu thư gả cho võ tướng, tiểu thư yêu kiều cuối cùng chết dưới nắm đấm của nam nhân.
Kỳ quặc nhất chính là đứa con trai ngốc của Phó Lăng kia, mùng một tháng giêng theo người nhà đi miếu dâng hương, kết quả đi lạc, chẳng tìm ra được.
Phó gia vì thế còn cố ý mời cao tăng đến hóa giải.
Kết quả cao tăng bấm ngón tay tính toán, nói là nghiệp giết chóc của tổ tiên quá nặng, nhân quả báo ứng đến trên người đời sau, còn nói báo ứng này chỉ vừa mới bắt đầu đâu.
Cao tăng bên này vừa dứt lời, người xét nhà bên kia đã tới.
Thì ra Phó Hầu gia này vì muốn bù lỗ trống trong phủ, nên đã thông đồng với người của Binh bộ quản lý kho lúa, đổi gạo tốt thành gạo trần, lén lút mang ra bên ngoài buôn bán.”
Nghe nói vào ngày xét nhà, Phó Lăng uống nửa cân rượu trắng, xách theo một thanh đao vọt tới nội trạch, giết hết mười hai di nương ngoại trừ chính thê.
Cùng chết, còn có hai nữ nhi nhỏ nhất.
Vị Hạ ma ma trước mắt này hẳn là trốn ở dưới giường đích mẫu, mới tránh được một kiếp.
Giết người xong, Phó Lăng tự cho mình một đao, kết thúc cuộc đời hoang đường của hắn; Chính thê của hắn thì nuốt vàng tự sát trong ngục.
Chuyện của Phó gia năm đó ồn ào huyên náo, mọi người khắp thành Tứ Cửu đều biết, thế cho nên bao nhiêu năm trôi qua, vẫn còn có người bàn luận chuyện nhà bọn họ.
“Ta mười bốn tuổi vào giáo phường ti, bị ma ma dạy dỗ hai năm.” Hai tay Hạ ma ma chống má, cúi đầu nở nụ cười: “Ma ma nói, con là tiểu nương tử xinh đẹp nhất, cũng thông minh nhất mà ma ma từng thấy; nói tương lai con chắc chắn có thể trở thành hoa khôi, nổi tiếng một thời.”
Mười bốn tuổi vào giáo phường ti;
Dạy dỗ hai năm, mười sáu tuổi tham gia cuộc thi hoa khôi;
Như vậy Hạ ma ma năm nay hẳn là bốn mươi mốt, nhỏ hơn Thệ Thủy bốn tuổi.
Tạ Tri Phi sợ bà cứ nói mãi chuyện trước kia, vì vậy hỏi: "Ngươi đẹp hơn Thệ Thủy, lại trẻ trung, sao lại thua bà ta?”
"Ngươi biết lai lịch của Thệ Thủy kia không?” Hạ ma ma vẻ mặt thần bí hạ thấp giọng: “Phụ thân ả là thầy của tiền thái tử, đúng là dòng dõi thư hương!"
“Trách không được phụ thân ta nói thân phận nàng quý trọng.” Trên mặt Tạ Tri Phi lộ ra vẻ kinh hãi, thổn thức nói: "Thì ra là có thân phận như vậy.”
"Quý trọng cái rắm, vào giáo phường ti còn không phải đều là kỹ nứ sao, có ai cao quý hơn ai chứ?” Hạ ma ma mắng thoải mái, lại nói: "Ngươi có biết người chọn hoa khôi nhiều nhất là ai không?”
“Người nào?”
“Một đám người đọc sách vừa chua vừa thối, trong túi không có mấy lượng bạc, ánh mắt đều mọc trên đỉnh đầu, ta nhổ, toàn là đồ nghèo kiết xác.”
Tạ Tri Phi thuận theo ngữ khí của bà nói: "Vậy thì người làm bảng nhãn thật ấm ức.”
“Ai nói không phải chứ!”
Lần đầu tiên có người ấm ức cho bà, Hạ ma ma chỉ cảm thấy nam nhân trước mặt là ngàn tốt vạn tốt, hận không thể móc tìm ra cho hắn.
"Ta không chỉ ấm ức về điều đó, ở phía dưới đó có biết bao nhiêu đồ tôn đồ tử của ả ngươi biết không?”
Đồng tử Tạ Tri Phi chợt co rụt lại, hắn và Yến Tam Hợp đều xem nhẹ một chuyện.