Trước khi Tiêu Hề Hề tiếp tục cầu xin, Lạc Thanh Hàn nói tiếp.
“Chuyện này liên quan sức khỏe của nàng, không thể thương lượng.”
Tiêu Hề Hề tức thì héo úa, cả tóc ngốc trên đầu cũng xẹp xuống như cây non mất nước, trông rất đáng thương.
Lạc Thanh Hàn “Ta sẽ phái người đi điều tra tung tích của Ôn Cựu Thành, nếu có tin gì, ta sẽ báo với nàng.”
Tiêu Hề Hề vội nói “Vậy chàng phải nhanh lên, thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi cho đại sư huynh và nhị sư huynh.”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu hôn lên trán nàng, lông mi dài và dày hơi cụp xuống, che đi tia sáng tối tăm thoáng qua trong mắt hắn.
Hắn thấp giọng đáp “Ta biết.”
Biết Lạc Thanh Hàn sẽ phái người đi tìm hai vị sư huynh, Tiêu Hề Hề yên tâm đôi chút, không còn lo lắng như trước.
Nàng quay sang hỏi chuyện nước Thiên Đảo.
“Tiểu sư đệ và Tam công chúa không phải đã về nước Thiên Đảo rồi sao? Sao nước Thiên Đảo còn xuất binh?”
Đầu ngón tay của Lạc Thanh Hàn quấn một lọn tóc của nàng, chậm rãi nói.
“Tính toán thời gian thì Sở Kiếm và Y Mỹ hẳn là vừa đến thành Vạn Hải. Nhưng nước Thiên Đảo trước đó đã phái đội tàu thuyền đi. Điều này chứng tỏ nước Thiên Đảo đã nhận được tin Y Mỹ và Y Châu gặp nạn. Nói cách khác, có người đã lên kế hoạch những chuyện này. Mục đích là khiến Đại Thịnh và nước Thiên Đảo đánh nhau.”
Không cần nghĩ cũng biết, người bày mưu những chuyện này nhất định là Quản Doanh, đằng sau Quản Doanh chính là Thiên Môn.
Nói cách khác, chính Thiên Môn là người cố ý ly gián quan hệ giữa Đại Thịnh và nước Thiên Đảo.
Tiêu Hề Hề cau mày nói “Ta vốn tưởng Tam công chúa có thể ngăn chặn cuộc chiến này, nhưng không ngờ vẫn chậm một bước.”
Lạc Thanh Hàn nói “Cũng chưa chắc.”
Tiêu Hề Hề khó hiểu nhìn hắn “Ý chàng là sao?”
Lạc Thanh Hàn “Trước khi Sở Kiếm đi, ta đã sai người đưa cho y một khoản tiền, xem như lộ phí xuống phía nam, ngoài ra, ta còn đưa y một túi gấm.”
Tiêu Hề Hề túm tay áo hắn, hỏi “Chàng cho đệ ấy bao nhiêu tiền?”
Lạc Thanh Hàn “……”
Lạc Thanh Hàn “Không phải nàng nên hỏi ta bỏ gì trong túi gấm à?”
Tiêu Hề Hề đắc chí nói “Dù ta không hỏi, chàng nhất định cũng sẽ nói ta biết trong túi gấm có gì, nhưng nếu ta không hỏi, chàng nhất định sẽ không nói đã đưa sư đệ bao nhiêu tiền, trường hợp này ta đương nhiên phải hỏi tiền.”
Lạc Thanh Hàn nhéo má nàng “Nàng luôn có một đống lý lẽ lệch lạc.”
Tiêu Hề Hề thúc giục “Nói nhanh đi.”
Lạc Thanh Hàn “Ta đưa y năm trăm lượng bạc.”
Lúc này, trong mắt Tiêu Hề Hề lộ rõ bốn chữ to đùng — ghen tị thèm muốn!
Nàng cũng muốn có nhiều tiền như vậy!
Lạc Thanh Hàn cầm dĩa bánh đậu đỏ trên bàn bên cạnh lên.
Hắn đưa bánh đậu đỏ sang “Tiền thì tạm thời không có, nhưng có một dĩa đồ ăn, nàng muốn ăn không?”
Tất nhiên là Tiêu Hề Hề muốn!
Nàng không chút do dự cầm bánh đậu đỏ, ăn một cách thích thú.
Lạc Thanh Hàn “Còn muốn biết trong túi gấm có gì không?”
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói “Muốn chứ.”
Lạc Thanh Hàn “Hôn ta một cái, ta sẽ ……”
Hắn chưa kịp nói hết câu, Tiêu Hề Hề đã sáp tới chụt một cái lên môi hắn, sau đó tiếp tục ăn bánh đậu đỏ của mình.
Lạc Thanh Hàn sờ môi, sờ được chút vụn bánh đậu đỏ.
Là nàng vừa để lại.
Lạc Thanh Hàn lè đầu lưỡi liếm nhẹ môi dưới, còn nếm được mùi bánh đậu đỏ, rất ngọt.
Mệt mỏi cả ngày dường như tan biến trong nụ hôn này.
Hắn nhìn Hề Hề đang ăn bánh đậu đỏ, chậm rãi nói.
“Ta để một tờ giấy trong túi gấm.”
Tiêu Hề Hề bĩu môi “Ta phát hiện chàng giống hệt sư phụ của ta, toàn thích nhét giấy vào túi gấm, có phải chàng cũng viết gì đó trên giấy không?”
Lạc Thanh Hàn vòng tay qua eo nàng, cúi đầu ghé sát tai, nói nhỏ vào tai nàng.
“Ta viết một câu lên tờ giấy, nàng đoán xem là gì?”
Hơi thở của hắn phả vào tai Hề Hề làm nàng thấy ngứa ngáy.
Nàng bất giác né tránh “Ta không đoán.”
Sáng sớm hôm sau, Vĩnh An Bá Tiêu Lăng Phong dẫn đầu đội quân hai mươi ngàn người hùng hổ rời Thịnh Kinh, chuẩn bị gia nhập hai mươi ngàn quân ở quận Minh Đài, sau đó đến thành Vạn Hải chống quân xâm lược của nước Thiên Đảo.
Lúc này, bầu không khí ở thành Vạn Hải rất căng thẳng.
Đặc biệt ở gần cảng có rất nhiều tàu của nước Thiên Đảo đang cập bến. Các tàu thuyền này đều là tướng sĩ của nước Thiên Đảo, trên người trang bị vũ khí đầy đủ, đến đây với ý đồ xấu.
Quan binh địa phương ở thành Vạn Hải đã có hai cuộc đối đầu ngắn ngủi với nước Thiên Đảo, cả hai lần nước Thiên Đảo đều chiếm thế thượng phong.
Tuy nước Thiên Đảo là một nước nhỏ, nhưng lại nằm trên biển, người dân từ nam nữ già trẻ đều rất quen thuộc với biển, bọn họ có kinh nghiệm giao chiến trên biển nhiều hơn các quan binh ở thành Vạn Hải.
Huyện lệnh địa phương của thành Vạn Hải biết mình không thể chiếm ưu thế nên chỉ đành cố hết sức trì hoãn tình hình cho đến khi quân tiếp viện đến, sau đó bọn họ mới có thể lật ngược tình thế bằng lợi thế về quân số.
Trong bầu không khí căng thẳng này, một nhóm người nhân lúc nửa đêm không ai chú ý, lặng lẽ rời cảng thành Vạn Hải trên một chiếc thuyền nhỏ.
Nhóm người này không ai khác chính là Sở Kiếm và sứ đoàn của nước Thiên Đảo do Tam công chúa dẫn đầu.
Các thành viên trong sứ đoàn cật lực chèo thuyền, mái chèo khuấy nước tạo ra tiếng động nhỏ.
Khi thuyền chuẩn bị tiếp cận hạm đội của nước Thiên Đảo, thì bị lính canh đứng ở mũi tàu phát hiện, lập tức thổi còi báo hiệu.
Tất cả các tàu thuyền đều báo động, trên tàu liên tục có tiếng bước chân và tiếng hô hoán.
Sau đó, một tấm lưới đánh cá khổng lồ từ trên trời rơi xuống, bao phủ hoàn toàn chiếc thuyền của Tam công chúa và Sở Kiếm.
Để tránh làm Tam công chúa bị thương, Sở Kiếm nhanh chóng kéo Tam công chúa vào lòng, ôm lấy nàng, dùng lưng chặn tấm lưới đánh cá hôi hám đang rơi xuống.
Khi bị bắt lên con tàu lớn, tướng sĩ của nước Thiên Đảo mới nhận ra người mà bọn họ bắt được lại là Tam công chúa đã mất tích!
Bọn họ vội gỡ lưới đánh cá, đồng loạt quỳ xuống cầu xin Tam công chúa thứ tội.
Nếu là trước đây, Y Mỹ sẽ tức giận ném hết đám mù này xuống biển!
Nhưng bây giờ nàng còn có việc quan trọng hơn phải làm, không có thời gian lãng phí với đám người này.
Nàng lên tiếng hỏi “Ai sai các ngươi xuất binh đánh Đại Thịnh?”
Tướng quân cao to khỏe mạnh bước tới, cung kính trả lời.
“Bẩm công chúa điện hạ, là lệnh của Quốc sư đại nhân.”
Y Mỹ cau mày “Tại sao Quốc sư lại nhúng tay vào chuyện của quân đội?”
Tuy Quốc sư ở nước Thiên Đảo có uy danh rất cao, nhưng hiếm khi can thiệp vào chính sự, đặc biệt là chuyện quân đội, ông chưa từng hỏi tới.
Tướng quân nói rõ ràng.
“Hoàng thượng biết Tam công chúa và tiểu hoàng tử gặp nạn ở thành Thịnh Kinh, chịu không nổi đả kích nên ngã bệnh. Hiện giờ mọi chuyện trong triều đều do Quốc sư đại nhân tiếp quản. Quốc sư đại nhân nói Tam công chúa và tiểu hoàng tử gặp nạn có liên quan mật thiết đến Hoàng đế Đại Thịnh nên đã phái quân đến Đại Thịnh buộc Hoàng đế Đại Thịnh cho một câu trả lời thỏa đáng.”
———
呆毛 – tóc ngốc, là một chỏm tóc vểnh lên.