Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1053: Long mạch

Những gì Huyền Cơ Tử nói dần trùng khớp với những gì Ôn Cựu Thành nói.

“Một nước lớn mạnh như vậy, quốc vận chắc chắn phải cực kỳ thịnh vượng, sao có thể dễ dàng hủy hoại được?”

Tiêu Hề Hề đột nhiên nói “Chỉ cần có thể cắt đứt long mạch thì có thể hủy hoại quốc vận!”

Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành đồng thời nhìn nàng.

Tiêu Hề Hề sai người mang bản đồ của Đại Thịnh tới.

Bản đồ được trải lên bàn.

Ba người đứng quanh bàn.

Bản đồ hơi ngả vàng, những đường tượng trưng cho núi sông uốn khúc nhấp nhô, hội tụ thành một dòng sông hùng vĩ.

Đây là toàn bộ lãnh thổ giang sơn của Đại Thịnh

Trong đó ẩn chứa long mạch tượng trưng cho quốc vận.

Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra long mạch ở đâu?

Hai người không khỏi nhìn sang Hề Hề.

Tiêu Hề Hề nhìn bản đồ ngẩn người, hồi lâu mới có động thái.

Nàng duỗi ngón trỏ thon dài trắng trẻo, xuyên qua một nửa bản đồ, nhẹ nhàng chỉ xuống ba chữ quận Trần Lưu.

“Đây là phần đuôi của long mạch.”

Đầu ngón tay của nàng rời khỏi quận Trần Lưu, chậm rãi di chuyển sang bên trái, vẽ một hình bán nguyệt lớn trên bản đồ, cuối cùng dừng lại ở núi Hóa Phúc.

“Đây là phần giữa của long mạch.”

Ngón tay nàng lại di chuyển, uốn khúc dọc theo dòng sông, dừng ở ba chữ thành Thịnh Kinh.

“Đây là phần đầu của long mạch.”

Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành không hiểu.

“Làm sao muội biết đây là những nơi của long mạch?”

Cổ họng Tiêu Hề Hề hơi khô khốc, khiến giọng của nàng nghe hơi khàn khàn.

“Ba nơi này từng xảy ra thảm án diệt môn, rất nhiều người đã bị tàn sát dã man, sau khi chết còn bị thiêu rụi cả thi thể. Oán niệm của những người chết oan hình thành từ đó, ba nơi này chắc chắn là nơi âm tà nhất.

Chôn tà vật vào nơi âm tà không chỉ có thể hoàn thiện thuật đổi mệnh, còn có thể lợi dụng máu tươi và oán niệm của những người chết oan làm ô nhiễm long mạch, khiến long mạch không thể hoạt động bình thường.

Hai huynh không nhận ra sao? Nối những nơi này lại với nhau chính là hình thái của thất tinh Bắc Đẩu. Mà sao Tử Vi nằm trên đỉnh của thất tinh Bắc Đẩu, cũng chính là thành Thịnh Kinh. Ngay từ đầu thiên tượng đã cho chúng ta biết đây chính là long mạch.”

Khi còn ở Huyền Môn, từng có rất nhiều lần nàng ngẩn ngơ nhìn sao Tử Vi trên trời, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới đó thực chất là một lời nhắc nhở.

Nếu nàng có thể sớm liên tưởng tới quan hệ giữa hai người, có lẽ Lạc Thanh Hàn đã không hôn mê.

Sự tự trách dâng trào mạnh mẽ trong lòng nàng, khiến nàng lần đầu tiên cảm thấy chán ghét bản thân.

Sao nàng ngu ngốc như vậy? Sao nàng lại vô dụng như vậy?

Giá như nàng thông minh hơn một chút thì mọi chuyện đã không đi đến bước này.

Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống bàn phát ra âm thanh khe khẽ.

Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên đầu nàng.

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt đẫm lệ.

Nàng nhìn Phương Vô Tửu, nghẹn ngào nói.

“Ta thật vô dụng!”

Nếu đổi lại là các sư huynh, có lẽ sớm đã đoán được nguyên nhân.

Nàng là người vô dụng nhất, không thể làm được gì, chỉ biết chờ người khác bảo vệ.

Phương Vô Tửu nhẹ nhàng an ủi “Muội đã làm rất tốt rồi.”

Tiêu Hề Hề lắc đầu “Ta làm không hề tốt, tất cả mọi người đều bôn ba vì ta, suýt thì mất mạng, còn ta lại không giúp được gì, ta thật sự … thật sự rất vô dụng.”

Ôn Cựu Thành thở dài “Muội đừng cứ chui đầu vào chỗ bế tắc, chuyện này không phải lỗi của muội, không ai ngờ chuyện sẽ phát triển đến mức này.”

Tiêu Hề Hề cúi đầu, dùng tay áo lau mắt, giọng mang theo tiếng khóc nói.

“Hai huynh không cần an ủi ta, ưu tiên hàng đầu hiện giờ là phá hủy thuật đổi mệnh càng nhanh càng tốt.”

Phương Vô Tửu cụp mắt nhìn nàng, tuy mắt nàng vẫn đỏ nhưng nét mặt đã bình tĩnh hơn, y biết nàng đã nghĩ thông rồi.

Y rút tay về, bình tĩnh hỏi.

“Muội định làm sao?”

Tiêu Hề Hề chỉ vào bản đồ, bình tĩnh phân tích.

“Bước cuối cùng trong thuật đổi mệnh là làm pháp sự. Người đó không chỉ muốn đổi mệnh mà còn muốn hủy hoại long mạch. Để đạt được cả hai, người đó nhất định sẽ tạo ra nơi âm tà dọc theo long mạch. Ta đoán sẽ có ít nhất bảy nơi âm tà. Nói cách khác, có bảy tà vật viết sinh thần bát tự của Lạc Thanh Hàn. Chúng ta phải tìm ra bảy tà vật rồi tiêu hủy chúng! Số tà vật đó là đạo cụ quan trọng để thực hiện thuật đổi mệnh, một khi chúng bị hủy, thuật đổi mệnh chắc chắn sẽ bị gián đoạn.”

Đây cũng là lý do khiến Bùi Thiên Hoặc bị truy đuổi như điên sau khi lấy đi tà vật.

Vì y không chỉ phát hiện ra chân tướng của thuật đổi mệnh mà còn có thể phá hủy việc thực hiện thuật đổi mệnh.

Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành đồng thời gật đầu, đồng tình với lời của nàng.

Tiêu Hề Hề ngước nhìn họ.

“Hiện giờ Lạc Thanh Hàn hôn mê, ta nhất định phải ở bên cạnh chàng, đề phòng người có ý xấu đột nhập, chỉ có thể giao nhiệm vụ truy tìm tà vật cho các huynh.”

Đổi mệnh không phải chuyện nhỏ, Tiêu Hề Hề cũng không dám nói cho người khác biết.

Người duy nhất nàng có thể tin tưởng lúc này chính là các sư huynh.

Phương Vô Tửu “Bọn ta bằng lòng giúp muội, nhưng dù bọn ta có cố hết sức tìm kiếm cũng chưa chắc có thể tìm được hết số tà vật đó trước khi thuật đổi mệnh hoàn thành.”

Ôn Cựu Thành tiếp tục nói “Một khi thuật đổi mệnh thành công, thì không thể nghịch chuyển, Lạc Thanh Hàn rất có thể sẽ chết.”

Tiêu Hề Hề mím môi, trong mắt hiện lên một tia quyết tâm.

“Ta có một cách giải quyết chuyện này.”

Phương Vô Tửu nhìn nàng “Muội định làm gì?”

Tiêu Hề Hề nghiến răng nói.

“Ta nghi ngờ hung thủ thực sự của thuật đổi mệnh này đến từ Thiên Môn, thậm chí có thể là môn chủ Thiên Môn. Chẳng phải mọi người bắt được Uất Cửu rồi sao? Vừa hay Uất Cửu là một thành viên quan trọng của Thiên Môn, gã chắc chắn sẽ biết chuyện của môn chủ Thiên Môn. Ta sẽ nghĩ cách cạy miệng gã lấy thông tin. Chỉ cần có thể tìm được môn chủ Thiên Môn, ta có thể giết chết lão. Một khi hung thủ thực sự chết đi, thuật đổi mệnh đương nhiên sẽ thất bại.”

Ôn Cựu Thành “Sao muội có thể khẳng định hung thủ thực sự là môn chủ Thiên Môn?”

Tiêu Hề Hề cười bất lực “Cược một ván thử xem, chuyện đã đến nước này, ngoài cược một ván, ta cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Phương Vô Tửu vẫn còn nghi ngờ “Muội nghĩ vậy thật sao?”

Tiêu Hề Hề thở dài “Bằng không ta còn có thể nghĩ gì? Hiện giờ với ta mà nói, Uất Cửu là điểm đột phá duy nhất, ta chỉ có thể bắt đầu từ gã, hy vọng gã không làm ta thất vọng.”

Phương Vô Tửu nhìn nàng một hồi, nhưng không nhìn ra khác thường gì trên mặt nàng, tạm thời chỉ đành tin lời nàng.

“Bọn ta về chuẩn bị một chút.”

Dù Tiêu Hề Hề lo lắng, nhưng cũng biết hai người họ đã bôn ba một khoảng thời gian dài, phải nghỉ ngơi thật tốt, nàng quả thật không thể lại hối thúc bọn họ, đành bất lực nói.

“Ta sẽ truyền lệnh để Ngọc Lân vệ toàn lực hỗ trợ hai huynh truy tìm tà vật.”

Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành gật đầu nói được.

Trước khi đi, Phương Vô Tửu cầm theo hoa Hải Sinh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất