Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1054: Chàng có thể sẽ chết!

Rạng sáng hôm sau, Phương Vô Tửu, Ôn Cựu Thành và Bùi Thiên Hoặc lại lên đường rời Thịnh Kinh.

Cùng đi với bọn họ còn có Ngọc Lân vệ do Thượng Khuê chỉ huy.

Trước khi khởi hành, Phương Vô Tửu đặc biệt sai người đưa một thứ vào cung.

Thường công công hai tay cầm bình sứ nhỏ đựng thuốc, cung kính nói.

“Phương thái y nói đây là thuốc làm từ hoa Hải Sinh, có thể chữa khỏi nội thương của nương nương, bảo người uống càng sớm càng tốt.”

Tiêu Hề Hề cầm bình sứ nhỏ đổ ra một viên thuốc hình tròn trắng đục.

Viên thuốc to bằng ngón tay út, tỏa ra mùi thơm nhẹ.

Tiêu Hề Hề không do dự đưa viên thuốc vào miệng, nhai nát không hề đắng, thậm chí còn hơi ngọt.

Trước đây, đại sư huynh chế thuốc cho nàng, lần nào cũng cố tình làm thuốc thật đắng, như lời cảnh cáo nàng phải tự chăm sóc bản thân, đừng để mình ngã bệnh bị thương.

Nhưng lần này thuốc mà đại sư huynh đưa cho nàng không hề đắng.

Đây là sự ủng hộ thầm lặng.

Như thể đang nói với nàng, dù gặp khó khăn đến mấy cũng đừng sợ, nàng vẫn có bọn họ.

Dù sau này nàng không còn nơi nào để đi, nàng vẫn có thể cùng bọn họ quay về Huyền Môn.

Trong lòng Tiêu Hề Hề vừa chua xót vừa ấm áp.

Nàng nhắm mắt, cảm nhận thuốc đang tan dần trong cơ thể.

Các huyệt đạo đang tắc nghẽn lần lượt được đả thông, dần dần khôi phục, nội thương cũng nhanh chóng lành lại.

Luồng nhiệt ấm nóng lan tỏa khắp cơ thể, khiến nàng thấy rất dễ chịu.

Nàng thử dùng nội lực, phát hiện đã hồi phục bình thường.

Nàng dùng nội lực đẩy từng chút máu bầm còn sót lại ra ngoài.

Đột nhiên, nàng há miệng phun ra một ngụm máu đen!

Bảo Cầm và Thường công công thấy vậy giật mình, đang định sai người gọi thái y thì bị Tiêu Hề Hề ngăn lại.

“Ta không sao, không cần gọi thái y.”

Tiêu Hề Hề cầm khăn lụa lau vết máu trên miệng, nhẹ giọng nói.

“Ta chỉ nôn máu bầm đọng trong người, bây giờ nội thương trong người ta gần như hồi phục rồi.”

Không chỉ vậy, cả độc cổ còn sót lại khi dùng cổ Hóa Thân cũng đã bài trừ hết.

Bây giờ cơ thể nàng khỏe mạnh trở lại, võ công không giảm mà còn tăng lên, nội lực cũng tiến bộ hơn trước một chút, ngày càng thâm hậu hơn.

Bảo Cầm và Thường công công thấy khí sắc của nàng quả thật đã tốt hơn, lúc này mới yên tâm.

Tiêu Hề Hề thấy cả người trở nên rất nhẹ.

Dường như thứ đè nặng trong người đã biến mất, thậm chí hơi thở cũng nhẹ nhàng dễ chịu hơn trước.

Nàng đến bên bàn, bắt đầu vùi đầu xem tấu chương.

Hôm nay nàng làm việc rất gắng sức.

Nàng còn chuyện khác phải làm, không thể vì số tấu chương này mà làm chậm trễ thời gian.

Vì nội thương đã khỏi, độc cổ cũng đã được loại bỏ nên cơ thể nàng không còn yếu ớt như trước, phê hết tấu chương mà tinh thần vẫn rất tươi tỉnh, không hề thấy mệt.

Tiêu Hề Hề đến gặp Lạc Thanh Hàn.

Hắn vẫn hôn mê, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tệ hơn nữa là Tiêu Hề Hề có thể nhìn thấy rõ luồng khí đen xuất hiện xung quanh Lạc Thanh Hàn.

Nó tượng trưng cho cái chết và xui xẻo.

Xem ra thuật đổi mệnh đã vào giai đoạn cuối cùng, vận may của Lạc Thanh Hàn đang liên tục bị rút cạn, nếu cứ tiếp tục thế này, chàng có thể sẽ chết!

Tiêu Hề Hề lo lắng bất an.

Nàng không thể chậm trễ thời gian nữa, chuẩn bị đi gặp Uất Cửu một lát.

Lúc quay người lại, nàng thấy Thường công công đang đứng bên cạnh, trong đầu chợt nghĩ đến một chuyện gì đó rất quan trọng.

Nàng đột ngột hỏi một câu.

“Ngươi vào cung bao lâu rồi?”

Thường công công hiển nhiên không ngờ Quý phi lại đột nhiên hỏi chuyện này, ngẩn ra một lát mới nói.

“Bẩm nương nương, nô tài năm tuổi vào cung, từ đó đến nay đã gần hai mươi năm.”

Tiêu Hề Hề “Hai mươi năm rồi, vậy lúc đó Thịnh Vĩnh Đế vừa đăng cơ không lâu phải không?”

Thường công công gật đầu “Dạ phải, là năm thứ hai Thịnh Vĩnh Đế đăng cơ.”

Vì lúc Thịnh Trường Đế tại vị làm rất nhiều chuyện hồ đồ, hại chết nhiều người trong hậu cung. Sau khi Thịnh Vĩnh Đế kế vị, vì giải quyết thù cũ cũng đã giết rất nhiều người, làm cho số người trong hậu cung giảm mạnh, người hầu không đủ dùng.

Vì vậy, vào năm thứ hai Thịnh Vĩnh Đế đăng cơ, hoàng cung đã mua một lượng lớn cung nữ thái giám. Cũng vào năm đó, Thường công công bị cha mẹ bán vào cung, trở thành một tiểu thái giám bình thường trong cung.

Sau nhiều lần phân bố, hắn được điều đến bên cạnh Lạc Thanh Hàn, cho đến tận hôm nay.

Hắn cũng từ một thái giám cấp thấp bình thường trở thành đại tổng quản thái giám trong cung.

Tiêu Hề Hề dùng ngón tay đếm thời gian “Vậy lúc đó Hoàng thượng chỉ mới một tuổi.”

Thường công công “Dạ phải, lúc đó Hoàng thượng vẫn còn là Tam hoàng tử.”

Tiêu Hề Hề “Lúc ngươi mới được điều tới cạnh Tam hoàng tử, có nhìn thấy người nào kỳ lạ không?”

Thời gian đã quá lâu, Thường công công suy nghĩ một lát mới nói.

“Không có.”

Khi đó Thẩm gia vẫn ổn, Thẩm chiêu nghi cũng không điên loạn vì hận thù.

Bà cũng giống những mẫu thân khác, rất yêu thương con trai mình.

Những người hầu hạ bên cạnh Tam hoàng tử đều được Thẩm chiêu nghi lựa chọn kỹ càng, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện người kỳ lạ.

Tiêu Hề Hề quay đầu hỏi “Vậy ngươi có biết tóc máu của Tam hoàng tử sau khi cắt đi thì bị vứt hay bị người nào lấy đi không?”

Lần này Thường công công trả lời rất nhanh.

“Theo tập tục dân gian, Thẩm chiêu nghi cắt tóc cho Tam hoàng tử vào ngày đầy tháng, tóc được chia thành hai phần, Thẩm chiêu nghi giữ một phần, phần còn lại đưa cho Thịnh Vĩnh Đế.”

Thịnh Vĩnh Đế là phụ thân của Lạc Thanh Hàn, đưa một phần tóc máu của con trai cho phụ thân giữ là chuyện bình thường.

Tất cả đều hợp tình, dường như không có gì sai trái.

Tiêu Hề Hề “Phần tóc máu mà Thẩm chiêu nghi giữ có còn không?”

Thường công công lắc đầu “Không còn, vì Thẩm chiêu nghi bệnh chết, thái y nói bệnh của Chiêu nghi có thể truyền nhiễm, không thể chôn cất bình thường, cho nên thi thể phải hỏa táng, tất cả vật dụng mà Chiêu nghi thường dùng lúc còn sống cũng phải mang đi thiêu, bao gồm cả tóc máu của Tam hoàng tử.”

Thẩm chiêu nghi chết thế nào, mọi người tự hiểu trong lòng.

Thái y nói vậy, chẳng qua là tìm cớ che đậy sự việc, tránh làm xấu mặt.

Nếu phần tóc máu mà Thẩm chiêu nghi giữ đã bị thiêu, vậy tóc máu xuất hiện trong tà vật có lẽ đã bị đánh cắp từ chỗ Thịnh Vĩnh Đế.

Sau đó, Tiêu Hề Hề hỏi “Phần tóc máu mà Thịnh Vĩnh Đế giữ giờ ở đâu?”

Thường công công “Nô tài chưa từng hầu hạ Thịnh Vĩnh Đế, nô tài không biết chuyện này.”

Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp.

“Nếu nương nương muốn biết những chuyện này, hay là hỏi Cam Phúc, ông ấy hầu hạ Thịnh Vĩnh Đế nhiều năm, phàm là chuyện của Thịnh Vĩnh Đế, ông ấy đều biết.”

Sau khi Thịnh Vĩnh Đế băng hà, Cam Phúc được Thái hoàng thái hậu điều đến cạnh mình.

Hiện giờ Thái hoàng thái hậu bị giam lỏng ở thái miếu, cả người hầu hạ bên cạnh cũng bị điều đi nơi khác.

Tiêu Hề Hề nhớ Cam Phúc bị đuổi đi canh giữ hoàng lăng.

“Ngươi sai người truyền lệnh tới hoàng lăng, dẫn Cam Phúc vào cung, ta có chuyện muốn hỏi ông ta.”

“Vâng.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất