“Đạo sĩ đó nói với vợ chồng Uất lão gia, đứa con trai mà Uất tiểu thư sinh ra là thiên sát cô tinh, khắc cha khắc mẹ, nếu tiếp tục giữa đứa bé bên cạnh, nhất định sẽ khắc chết cả nhà. Sở dĩ sức khỏe của Uất tiểu thư ngày càng tệ là do bị con trai khắc.
Cách giải quyết duy nhất là giao đứa bé cho người khác nuôi dưỡng. Đạo sĩ đó còn chủ động nhận củ khoai nóng hổi này.
Vì Uất gia đang tổ chức tiệc đầy tháng nên hầu như mọi người trong thành đều được mời tới dự, lúc đó ta cũng đi cùng với cha mẹ tới Uất gia, nên tận mắt chứng kiến cảnh này.”
Trương bổ khoái nói “Lúc đó ta cũng có mặt, quả thật có chuyện này.”
Lưu bổ khoái nói tiếp “Chuyện đó rất ầm ĩ, rất nhiều người trong thành đều biết.”
Uất Cửu không biết nghĩ chuyện gì, khóe miệng cong lên chế giễu.
“Vậy là bọn họ đồng ý giao ta cho tên đạo sĩ vân du đó sao?”
Hóa ra đây là cách mà gã được Thiên Yển chân nhân nhận nuôi.
Tuy nhiên, Vệ nương tử lắc đầu.
“Không có, vợ chồng Uất lão gia vốn không tin lời đạo sĩ đó nói, bọn họ lập tức đuổi đạo sĩ đó ra ngoài. Uất tiểu thư cũng tuyên bố trước mặt mọi người rằng sức khỏe của mình trước giờ đã không tốt, không liên quan gì đến con trai. Con trai của nàng sau này nhất định sẽ lớn lên khỏe mạnh, thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái, tuyệt đối không phải thiên sát cô tinh. Nếu có ai dám nói xấu con trai của nàng nữa, nàng sẽ liều mạng với người đó!”
Uất Cửu sửng sốt.
Tiêu Hề Hề thầm thở phào một hơi.
May là không phải cha mẹ nào trên đời cũng vô tình như cha mẹ nàng.
Vệ nương tử chân thành nói “Uất tiểu thư thật sự rất yêu thương con trai mình.”
Uất Cửu đã quen với việc chấp nhận ác ý và hãm hại của người khác, lần đầu tiên biết mình có một người mẹ rất yêu thương mình, gã chợt không biết phải làm thế nào.
Gã đứng chết trân tại chỗ, môi mím thành một đường thẳng.
Lưu bổ khoái mím môi, khẽ lẩm bẩm.
“Thật ra nếu lúc đó Uất gia có thể giao đứa bé kia đi, có lẽ Uất gia đã không gặp họa diệt môn, bây giờ xem ra đạo sĩ đó nói đúng, quả đúng là do đứa bé kia khắc chết bọn họ.”
Cơ thể Uất Cửu đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Trương bổ khoái trừng mắt nhìn hắn, ra hiệu cho hắn không được nói nhảm.
Vệ nương tử cũng không đồng tình với lời của Lưu bổ khoái, cau mày nói.
“Đứa bé đó vô tội, cái gì cũng không biết, Uất gia gặp họa diệt môn, hoàn toàn là vì đắc tội người không nên chọc đến!”
Tiêu Hề Hề hỏi “Uất gia đắc tội ai?”
Vẻ mặt Vệ nương tử phức tạp nói “Chuyện này dài lắm, chúng ta ngồi xuống từ từ nói đi.”
Vừa hay hầu hết khách trong quán đã ăn xong và rời đi, trong quán rất yên tĩnh.
Nhóm người tìm một cái bàn ngồi xuống.
Vệ nương tử rót cho mỗi người một tách trà, từ từ kể lại chuyện năm đó.
……
Năm đó ở huyện Linh Đài, rất nhiều người biết Uất gia có một cô con gái yêu kiều, không chỉ dịu dàng mỏng manh, còn xinh đẹp như tiên, khiến vô số trai tráng khao khát muốn cưới nàng.
Tiếc là Uất gia không muốn gả con gái, chỉ muốn tuyển con rể.
Ở thời này, bất kể nhà nào có thể sống qua ngày cũng sẽ không sẵn lòng cho đứa con trai không dễ gì nuôi lớn đi ở rể nhà người khác.
Hầu hết những người tự nguyện ở rể đều là những kẻ tầm thường, ham ăn lười biếng, chỉ muốn bám váy vợ sống qua ngày.
Vợ chồng Uất lão gia không muốn gả con gái cho một người như vậy.
Trong số nhiều người ngưỡng mộ, tiểu công tử nhà huyện lệnh có thân phận cao nhất, hành sự cũng rất ngang ngược.
Vị tiểu công tử đó ở nhà đã có vợ cả, vợ lẽ cũng có mấy người, nhưng gã vẫn không biết đủ, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, thấy tiểu nương tử xinh đẹp thì tán tỉnh chọc ghẹo.
Gã luôn thèm muốn sắc đẹp của Uất gia tiểu thư, muốn nạp Uất gia tiểu thư làm vợ lẽ, nhưng bị vợ chồng Uất lão gia từ chối.
Nhưng gã không bỏ cuộc, chỉ cần có cơ hội là đến quấy rối Uất gia tiểu thư.
Uất gia tiểu thư không chịu nổi quấy rối, lại không thể báo quan đòi công đạo, chỉ đành trốn trong nhà, không dám ra khỏi cửa.
Mãi cho đến khi nàng tuyển được một người đàn ông Tây Vực về làm chồng thì mọi chuyện mới xoay chuyển.
Người đàn ông Tây Vực không chỉ cao to khỏe mạnh mà còn giỏi công phu quyền cước.
Hắn bảo vệ Uất gia tiểu thư rất tốt, đồng thời âm thầm dạy cho tiểu công tử nhà huyện lệnh một bài học.
Tiểu công tử đó là người ăn mềm không ăn cứng, gã thấy người đàn ông Tây Vực là cao thủ liều mạng thì không dám có ý gì với Uất gia tiểu thư nữa.
Từ đó Uất gia tiểu thư sống thoải mái được vài năm.
Tiếc là sau đó người đàn ông Tây Vực biến mất, cuộc sống thoải mái của Uất gia tiểu thư cũng chấm dứt.
Khi tiểu công tử nhà huyện lệnh biết tin con rể Uất gia mất tích, gã liền hùng hổ đến Uất gia cầu hôn, nhất quyết muốn nạp Uất gia tiểu thư làm vợ lẽ, nhưng lại lần nữa bị vợ chồng Uất lão gia từ chối.
Gã thẹn quá hóa giận, đứng đó lớn tiếng chửi rủa, nói Uất gia tiểu thư là chiếc giày rách bị người khác vứt bỏ, có người bằng lòng cưới nàng, thì nàng phải nên biết ơn rồi, nàng còn dám kén chọn? Cũng không nhổ một bãi rồi soi lại cái nết của mình!
Vợ chồng Uất lão gia tức giận, phất tay áo bỏ đi.
Tiểu công tử đó chắc là cầm tinh con chó, càng đuổi gã đi, gã càng quyết đuổi theo cắn người.
Khoảng thời gian tiếp theo, gã luôn nghĩ cách gây rắc rối cho Uất gia.
Gã còn lợi dụng quyền lực của cha mình phá hoại việc làm ăn của Uất gia.
Vì thế, cuộc sống của Uất gia ngày càng khó khăn.
Dù vậy, vợ chồng Uất lão gia vẫn không muốn để con gái mình làm vợ lẽ.
Cho đến một ngày.
Tiểu công tử đó uống say.
Đầu óc gã không tỉnh táo nên dẫn người đột nhập vào Uất gia, muốn cưỡng bức Uất gia tiểu thư.
Uất gia tiểu thư liều mạng không phục tùng, cuối cùng bị gã bóp cổ chết.
Vợ chồng Uất lão gia thấy cảnh này, tức giận mất hết lý trí lao tới liều mạng với gã.
Cuối cùng bị người hầu bên cạnh tiểu công tử đó đẩy mạnh xuống đất.
Lúc đó, gã đã tỉnh táo một chút.
Gã biết lần này mình gây họa lớn, trong lòng khó tránh hối hận.
Nhưng chuyện đến nước này, hối hận cũng chẳng ích gì.
Lúc đó vợ chồng Uất lão gia còn đang khóc lóc chửi bới, đòi đến Thịnh Kinh cáo ngự trạng, thề sẽ bắt gã nợ máu trả bằng máu!
Gã tức thì hoảng sợ.
Nếu vợ chồng Uất lão gia cáo ngự trạng thật thì tương lai của cha gã coi như xong.
Gã nôn nóng, lòng sôi lửa giận, cộng thêm tác dụng của rượu khiến người ta bạo gan, gã tức thì trở nên tàn nhẫn, sai người hầu giết vợ chồng Uất lão gia.
Dù sao Uất gia tiểu thư cũng chết rồi, người chết không thể sống lại, chi bằng làm cho triệt để, bớt hậu hoạn về sau.
Giết một người là giết, giết cả nhà cũng là giết.
Không có gì khác nhau!
Đêm đó, Uất gia xảy ra cháy lớn.
Tất cả người hầu của Uất gia đều trốn thoát, còn vợ chồng Uất lão gia, Uất gia tiểu thư và Uất tiểu ông tử bị chôn vùi trong biển lửa, thậm chí không để lại một thi thể hoàn chỉnh nào.