Tiêu Hề Hề và Uất Cửu rời huyện Linh Đài không lâu, một nhóm Ngọc Lân vệ đã xuất hiện ở huyện Linh Đài.
Huyện lệnh hoảng sợ dẫn theo một nhóm quan viên luống cuống đến nghênh đón.
Thượng Khuê xuống ngựa, lấy hai bức chân dung trong ngực, đưa cho huyện lệnh trước mặt.
“Các ngươi nhìn xem, có thấy hai người trong ảnh không?”
Trên chân dung vẽ một nam một nữ.
Người nam mũi cao mắt sâu, khuôn mặt nữ tính, không thể phân biệt nam nữ.
Người nữ dung mạo tinh khiết, môi anh đào hơi cong lên, mắt cười cong cong, khóe miệng có hai lúm đồng tiền, nhìn rất thích mắt.
Huyện lệnh vừa nhìn đã nhận ra, người nam trong chân dung chính là người bị truy nã gần đây, lệnh truy nã vẫn còn được dán ở huyện Linh Đài.
Còn chân dung của người nữ, ông cảm thấy rất lạ, ông chắc chắn mình chưa từng gặp người này bao giờ.
Nhưng để tránh bỏ lỡ manh mối, huyện lệnh triệu tập mọi người trong huyện nha, bảo họ xem từng chân dung, xem thử ai đã từng nhìn thấy người trong ảnh?
Người trong huyện nha nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Muốn mọi người xem hết một lượt cần một khoảng thời gian.
Phương Vô Tửu không muốn lãng phí thời gian chờ đợi, liền nhỏ giọng nói với Thượng Khuê.
“Ta dẫn Lão Vương đi dạo, sẽ về ngay.”
Thượng Khuê gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Bên cạnh Phương Vô Tửu là một con mèo mũm mĩm màu vàng.
Phương Vô Tửu ra hiệu cho nó đi phía trước.
Con mèo vàng hít một hơi thật sâu, chẳng mấy chốc đã ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trong không khí lạnh lẽo.
Nó lần theo mùi hương đi về phía trước, Phương Vô Tử cũng chậm rãi theo sau.
Cuối cùng bọn họ dừng lại trước cổng một trạch viện hoành tráng.
Phương Vô Tửu nhìn lên, thấy tấm biển treo cổng có viết chữ “Uất phủ.”
Họ Uất này rất hiếm gặp, Phương Vô Tửu vừa nhìn thấy họ này, lập tức nghĩ ngay đến Uất Cửu.
Y thấy cổng bị khóa, hình như trong phủ không có người.
Phương Vô Tửu thuần thục lấy một bao cá khô đút cho Lão Vương.
Lão Vương được khen thưởng, rất hài lòng.
Phương Vô Tửu dẫn nó về tìm Thượng Khuê.
Phía Thượng Khuê cũng đã có kết quả.
Có hai bổ khoái cho biết mình đã nhìn thấy hai người lạ ở huyện Linh Đài, một nam một nữ, tự xưng là vợ chồng, người nam kia còn là người huyện Linh Đài.
Đây là lần đầu tiên Trương bổ khoái đối mặt với quan viên cấp cao, trong lòng thấy rất căng thẳng.
Ông cố gắng giữ bình tĩnh, kể những gì mình biết.
“Lang quân kia trông khác với trong ảnh, nhưng tiểu nương tử kia rất giống với người trong ảnh.”
Thượng Khuê hỏi “Bọn họ hiện giờ ở đâu?”
Trương bổ khoái “Bọn họ đã đi rồi, mới đi hôm qua.”
Thượng Khuê cau mày, bọn họ tới muộn một bước rồi!
Nếu bọn họ nhanh hơn một chút, có lẽ đã gặp Quý phi nương nương ở đây.
Phương Vô Tửu nhìn Trương bổ khoái, hỏi.
“Vị lang quân đó có phải họ Uất?”
Trương bổ khoái giật mình, vô thức thốt lên “Sao ngài biết?!”
Ông lập tức phản ứng lại, cuống quít xin lỗi “Xin lỗi, hạ quan thất lễ, hạ quan đáng chết.”
Phương Vô Tửu không để ý đối phương thất lễ, tiếp tục hỏi.
“Có thể dẫn chúng ta đến Uất gia xem thử không?”
Trương bổ khoái lập tức gật đầu “Đương nhiên có thể.”
Một nhóm người hùng hổ đến Uất gia.
Cánh cổng đóng chặt, trên cổng treo một khóa đồng nặng trịch.
Huyện lệnh nhanh chóng sai người phá ổ khóa.
Uất gia sớm đã không còn người ở, căn nhà này cũng chỉ là một căn nhà trống, dù cổng có bị phá cũng không có người quản.
Dân chúng sống gần đó nghe thấy tiếng động, xôn xao chạy ra khỏi nhà xem náo nhiệt.
Phương Vô Tửu ngăn huyện lệnh phá khóa.
Y rút trâm cài trong búi tóc ra, nhét trâm cài dài mỏng vào lỗ khóa rồi xoay hai lần.
Sau đó nghe hai tiếng lách cách.
Chiếc khóa đồng mở ra.
Huyện lệnh đứng gần đó ngơ ngác nhìn.
Ông không ngờ quan viên cấp cao ở Thịnh Kinh còn có kỹ năng này!
Lẽ nào bây giờ muốn lăn lộn quan trường, phải học trước mấy món nghề phụ mới được sao?!
Phương Vô Tửu không biết hành động nhỏ của mình ảnh hưởng thế nào tới huyện lệnh, y nhét trâm cài vào lại búi tóc, mở cổng dẫn mọi người đi vào.
Bên trong căn nhà được xây đẹp hơn bên ngoài, nhưng vì đã lâu không có người ở nên trông vô cùng vắng lặng.
Thượng Khuê lập tức sai người khám xét toàn bộ căn nhà.
Phương Vô Tửu đi đến hậu viện, nhìn chằm chằm hai cây bưởi trong sân.
Những quả bưởi nặng trịch treo trên cành, một vài quả rơi xuống đất thối rữa vì quá chín và không có người hái.
Giang thúc từng giúp dọn dẹp, bây giờ không còn ai đến đây, chỉ mới qua hai ngày, nơi này đã hoang tàn hơn trước.
Mũi Lão Vương cử động.
Nó đi tới đống vỏ bưởi, kêu meo meo hai lần.
Phương Vô Tửu bị tiếng kêu của nó thu hút.
Khi nhìn thấy đống vỏ bưởi, y đoán đó là những chiếc vỏ mà Hề Hề bóc ra khi ăn bưởi.
Muội ấy vẫn luôn như vậy, đi đâu cũng phải lấp đầy bụng trước.
Lúc này, Thượng Khuê bước nhanh tới.
“Phương thái y, chúng ta tìm thấy một tờ giấy dưới gối trong một phòng khách.”
Hắn đưa tờ giấy cho Phương Vô Tửu.
Trên tờ giấy mỏng có viết vài dòng.
Vừa nhìn thấy nét chữ nguệch ngoạc như vẽ bùa, Phương Vô Tửu liền biết nó nhất định là do Hề Hề viết.
Chữ viết của sư muội trước nay luôn tùy hứng, có lúc cả bản thân sư muội cũng không nhìn ra, tỷ lệ thành công của những người cố bắt chước chữ viết của sư muội gần như bằng không.
Chính vì Thượng Khuê không hiểu trên giấy viết gì, mới vội đến chỗ Phương Vô Tửu xem y có nhìn được chữ không?
Kết quả chứng minh, Phương lão cẩu không hổ là Phương lão cẩu, dù có vẽ bùa thì y vẫn nhìn ra nội dung trên giấy.
Phương Vô Tửu “Đây là giấy do Quý phi nương nương để lại, người dặn dò hai việc, thứ nhất là người tạm thời an toàn, chúng ta không cần lo lắng, thứ hai huyện Linh Đài có một nhóm người Tây Vực ẩn nấp, triều đình nên đề phòng cẩn thận hơn.”
Thượng Khuê cau mày “Tại sao huyện Linh Đài có người Tây Vực?”
Những năm qua, bang giao giữa Đại Thịnh và Tây Vực khá thân thiết, hàng năm sứ thần Tây Vực sẽ đến dâng cống phẩm cho Hoàng đế Đại Thịnh, để hồi đáp, Hoàng đế Đại Thịnh sẽ cho phép người Tây Vực mua bán với Đại Thịnh.
Ở một nơi phồn hoa như Thịnh Kinh, thường có thể thấy những thương đội người Tây Vực đang mua bán hàng hóa.
Mọi người cũng không thấy lạ gì.
Nhưng ở một nơi hẻo lánh ít người biết đến như huyện Linh Đài, sao lại có người Tây Vực?
Phương Vô Tửu sai người mời huyện lệnh tới.
Y hỏi huyện lệnh về chuyện của người Tây Vực.
Tuy nhiên, huyện lệnh không hề hay biết chuyện này.
Một ngày trời lạnh, mà ông vẫn đổ mồ hôi lạnh cả người.
“Xin hai vị đại nhân thứ tội, ba năm trước hạ quan đến huyện Linh Đài nhậm chức, trong ba năm qua, hạ quan thật sự chưa từng thấy người Tây Vực nào, người Tây Vực trông rất đặc biệt, nếu hạ quan từng thấy, chắc chắn sẽ nhớ rất rõ!”